Lâu Doanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Lục Cận Phong, người đang kiểm tra hiện trường lập tức chạy đến.
Lâu Doanh đưa điện thoại cho Lục Cận Phong xem: “Anh rể, anh xem này, nửa tiếng trước chị đã để lại tin nhắn cho em, chị ấy nói rằng chị ấy vẫn ổn.”
Lục Cận Phong đương nhiên biết acc clone Weibo của Tô Yên, khi nhìn thấy tin nhắn của Tô Yên, Lục Cận Phong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng nổi lên cơn ghen.
“Yên Yên làm sao có thể gửi tin nhắn cho em, mà không có gửi cho anh thế.”
Lục Cận Phong rất bất mãn, trong mắt vợ, anh cong không quan trọng bằng một người em họ.
Lâu Doanh vui vẻ, được lợi nên ngay lập tức liền tỏ vẻ, vô cùng tự hào nói: “Em là người họ nhà gái. Bây giờ anh đã biết người họ nhà gái như em đáng tin cậy như thế nào rồi chứ.”
Tô Yên chọn nhắn lại cho Lâu Doanh, thực ra chỉ đơn giản là vì cô cảm thấy rằng Weibo của Lâu Doanh không ai biết cả, hơn nữa ở trong khu vực bình luận có nhiều người như vậy, cho dù cô có gửi một tin nhắn thì cũng sẽ không bị người ta chú ý đến.
Tô Yên hiểu rất rõ Lâu Doanh, nếu gặp phải chuyện bị người ta chửi bới như thế này, Lâu Doanh nhất định sẽ ôm hận mà trả đũa lại.
Lâu Doanh không phải là người sẽ nhịn nhục nuốt giận.
Vạn Nhất thắc mắc: “Nếu chị dâu vẫn bình an, thì sao cô ấy không quay về? Điều quan trọng là cũng không liên lạc với lão đại, như vậy thật là rất kỳ quái.”
Bạch Phi Minh nói: “Bây giờ Tô Yên đang bị truy nã, chỉ cần xuất hiện là sẽ bị bắt ngay. Bây giờ chị ấy là nghi phạm giết chết mẹ chồng của mình đấy.”
Vạn Nhất nhìn Lục Cận Phong: “Chẳng lẽ chị dâu là vì lo lắng cho lão đại anh cũng cho rằng cô ấy giết chết dì Trần nên mới không dám tới gặp anh?”
“Không, Yên Yên nhất định là sẽ biết rằng tôi không hề nghi ngờ cô ấy.” Lục Cận Phong nói rất chắc chắn: “Nhất định là cô ấy có kế hoạch khác.”
Đây là sự ăn ý ngầm giữa vợ và chồng.
Lâu Doanh cau mày: “Hiện tại chúng ta không thể liên lạc được với chị. Lạc Gia Bách thì đã chết rồi, bé tư vẫn chưa tìm thấy, còn Tần Nhã Hân cũng chưa bị bắt. Chúng ta không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được nữa.”
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tô Yên trên điện thoại di động, suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới nói: “Đương nhiên là chúng ta không thể cứ chờ đợi mãi như vậy được, Tô Yên đã giết chết mẹ tôi, là kẻ có tội phải chịu hâu quả, nên để cô ấy chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng nên để mọi người đều biết rằng Lục Cận Phong tôi đang có quyết tâm tìm Tô Yên để đòi lại công bằng cho mẹ của mình, lập tức ban thưởng, chỉ cần cung cấp tung tích của Tô Yên, sẽ thưởng cho mười triệu nhân dân tệ.”
Lâu Doanh bức xúc: “Anh rể, vừa rồi anh còn nói là tin chị tôi, sao nói trở mặt là lại trở mặt ngay thế. Chị gái tôi ăn no không có việc gì làm nên mới đi giết mẹ chồng của mình.”
Vạn Nhất nắm Lâu Doanh kéo lại và nói: “Hãy dùng trí não của cô, để suy nghĩ lại câu này một lần nữa.”
Đầu óc Lâu Doanh chỉ toàn là cơ bắp: “Tôi suy nghĩ cái gì? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao. Nhà họ Lục qua cầu rút ván. Chị gái tôi sinh bốn người con trai cho nhà họ Lục, bây giờ vậy mà lại không tin chị tôi.”
Nhìn thấy Lâu Doanh vẫn không hiểu, Vạn Nhất ngay lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng cho mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu sau này.
Lục Cận Phong không ngờ phản ứng của Lâu Doanh lại mạnh mẽ đến như vậy, anh sa sầm mặt lại giải thích: “Chuyện này chỉ để người ngoài nhìn thấy vậy thôi. Nếu như đã người muốn nhìn thấy vợ chồng chúng tôi trở mặt với nhau, vậy thì cứ trở mặt cho bọn họ xem.”
“À?” Lâu Doanh có chút ngượng ngùng: “Anh rể, chuyện này không thể trách tôi được, ai bảo anh nói một nửa, bỏ một nửa đi cơ chứ.”
“Cô còn không cho tôi cơ hội nói hết câu nữa mà.” Lục Cận Phong cảm thấy đau đầu, vì vậy nói xong lời này liền rời đi.
Tô Yên thông minh như vậy, làm sao lại có thể có một người em họ “ngốc” đến như vậy chứ?
Lâu Doanh bĩu môi: “Những người có chút văn hóa trong bụng thì luôn thích giả vờ kín đáo, ăn nói vòng vo lấp lửng. Trách tôi được sao.”
Bạch Phi Minh nói: “Lâu Doanh, ban nãy mình thấy hai người cậu...”
Lâu Doanh nhìn lên trời rồi đột ngột thốt ra một câu: “Trời tối rồi, đã đến giờ ăn tối rồi, Phi Minh, đi ăn cơm thôi, dù sao thì chị của mình đã không sao rồi, chúng ta ăn cho no trước đã rồi hẵn đi tìm người sau.”
Suy nghĩ này nhảy ra cũng đủ nhanh đấy.
Nói xong, Lâu Doanh đi về phía chiếc xe.
Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh đã rời đi, rồi sau đó lại nhìn Vạn Nhất: “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết cả voi.”
Cho dù có như thế nào thì cô ta cũng cảm thấy vừa rồi Lâu Doanh rõ ràng là có ý thay đổi chủ đề.
Vì cô ta và Lâu Doanh đã biết nhau rất nhiều năm rồi, nên cô ta có thể ngay lập tức kết luận rằng Lâu Doanh và Vạn Nhất chắn chắn là có vấn đề gì đó.
Vạn Nhất cười: “Hai người đi ăn cơm đi, tôi đi tìm lão đại.”
Chỉ số IQ của Lâu Doanh lúc này đang trực tuyến, đôi khi thì ở trạng thái ngoại tuyến, đó là chưa kể, lúc nên trực tuyến thì chưa bao giờ bị tụt dây, còn khi ngoại tuyến thì cũng thực sự khiến người ta điên cuồng mà nắm bắt.
Vạn Nhất không khỏi suy nghĩ, khi Lãnh Phùng tỏ tình với Lâu Doanh, chỉ số IQ của cô ấy rốt cuộc là đang trực tuyến hay ngoại tuyến.
Vạn Nhất tìm thấy Lục Cận Phong: “Lão đại, bây giờ đi đâu?”
“Trở về nhà cũ.”
Vụ án của Trần Tố Anh vẫn chưa khép lại, hiện tại thi thể tạm thời vẫn đang ở cục cảnh sát, ngôi nhà cũ của nhà họ Lục chỉ còn là một căn nhà trống.
“Lão đại, chúng ta không đi tìm chị dâu nữa sao?” Vạn Nhất lo lắng: “Tần Nhã Hân bây giờ giống như một kẻ điên vậy, nếu chị dâu rơi vào tay cô ta thì sẽ lành ít dữ nhiều đấy.”
Ánh mắt Lục Cận Phong nặng trĩu: “Yên Yên nhất định là không có ở trong tay Tần Nhã Hân đâu, nếu không, cô ấy đã không có cơ hội để lại lời nhắn cho Lâu Doanh rồi. Yên Yên có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng không thể quay về được, điều này có thể thấy rõ ràng cô ấy được hoạt động tự do.”
“Cô ấy không liên lạc với tôi, có lẽ vì tôi lo lắng rằng tôi sẽ đi tìm cô ấy và phá hỏng kế hoạch của cô ấy. Chỉ có hai lý do khiến Yên Yên không xuất hiện. Một là cô ấy đã có tung tích của bé tư rồi, hai là khác là cô ấy biết còn có ai tham gia vào việc giết hại mẹ tôi.”
Vạn Nhất kinh ngạc: “Lão đại, những chuyện nào đều là anh đoán sao? Chị dâu không nói gì cả, làm sao anh biết được?”
Lục Cận Phong liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Tôi với cô ấy là vợ chồng, ngay cả vợ của chính mình mà còn không hiểu được, vậy thì người chồng này thật quá bất tài rồi.”
Vạn Nhất vẫn không thể hiểu nổi, trên đời này làm sao lại có thể có hai người hiểu rõ nhau như vậy, hơn nữa mức độ tin tưởng này vượt khỏi tầm mà người thường có thể làm được.
“Người ta nói trái tim phụ nữ như kim dưới đáy biển, tâm tư của phụ nữ không thể đoán được. Lão đại, em thấy anh lại có thể nhìn thấu được hết tâm tư của chị dâu đấy.”
Lục Cận Phong lạnh lùng “hừ” một tiếng, khinh thường nói: “Đàn ông nói ra những lời như vậy, đó là do bọn họ chưa bao giờ tiêu tốn tâm tư để tìm hiểu phụ nữ của mình, cho nên bọn họ không có tư cách để nói những lời như vậy.”
Vạn Nhất: “...”
“Em không thể nào hiểu được suy nghĩ của Lâu Doanh. Suốt cả ngày cứ khùng khùng điên điên, đôi khi cũng đáng tin cậy, đôi khi lại không đáng tin cậy. Lão đại, không phải là em nói khoác, nếu anh gặp phải người như Lâu Doanh...”
Vạn Nhất chợt nhận ra rằng mình đã lỡ mồm nói ra hết, nên nhanh chóng im miệng lại không nói nữa.
Ở trước mặt Lục Cận Phong nói ra những lời này không phải là đang trá hình thừa nhận rằng anh ta coi Lâu Doanh là người phụ nữ của mình rồi sao?
Lục Cận Phong nhìn Vạn Nhất, một lát sau lại vỗ vỗ lên bờ vai của anh ta, tỏ vẻ thông cảm nói: “Thật vất vả cho cậu rồi.”
Lời nói này khiến Vạn Nhất cảm động, dựa vào trong vòng tay của Lục Cận Phong mà khóc lóc thảm thiết, rồi lại nói thêm: “Vẫn là lão đại anh thương xót cho em, hiểu cho em.”
Lục Cận Phong lắc lắc vai: “Đừng hiểu lầm, tôi yêu vợ mình nhất.”
Vạn Nhất ngồi ngay ngắn lại, thu hồi lại vẻ mặt, rồi trở lại chuyện chính: “Lão đại, ban nãy anh vừa nói là còn có người khác giết dì Trần sao?”
“Một mình Tần Nhã Hân không thể tự mình làm ra một chuyện lớn như vậy được. Yên Yên không ở trong tay Tần Nhã Hân, vậy thì còn có ở trong tay ai?” Lục Cận Phong nhìn Vạn Nhất nói: “Vậy thì chắc chắn phải là đồng phạm của Tần Nhã Hân và người này nhất định cũng là một người quen.”
“Vậy có thể là ai?” Vạn Nhất thật sự không đoán ra được, anh ta thậm chí còn không biết làm sao Lục Cận Phong lại có thể phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy được.
Vợ và con trai xảy ra chuyện, mẹ thì chết thảm, nếu là một người bình thường thì não đã dính lại, hồ đồ hết cả rồi, nhưng Lục Cận Phong vẫn rất trật tự và mạch lạc.
Lục Cận Phong trầm ngâm: “Tạm thời vẫn chưa xác định được.”
Đang nói chuyện thì xe đã đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Còn Lục Cận Phong thì cũng nhờ truyền thông loan tin anh đã trở mặt với Tô Yên ra bên ngoài, đồng thời mua một nhóm thủy quân để làm rầm rồ mọi chuyện lên.
Chỉ trong nửa giờ đồng hồ, mọi người ở Đế Kinh đều biết rằng Lục Cận Phong cưng chiều vợ đã trở mặt thành kẻ thù với Tô Yên, hơn nữa còn quyết tâm muốn bắt Tô Yên về quy án để báo thù cho mẹ anh.
Đêm càng lúc càng sâu.
Tô Yên nhìn thấy dư luận trên mạng qua điện thoại di động của Lục Thừa Mẫn, trong lòng liền mừng thầm, dường như tin nhắn mà cô gửi đi đã được Lâu Doanh và Lục Cận Phong nhìn thấy.
Kìm nén niềm vui sướng trong lòng lại, ngoài mặt Tô Yên vẫn rất buồn bã: “Quả nhiên là anh ấy hận tôi, không tin tôi nữa, thậm chí còn muốn giết tôi để báo thù cho mẹ chồng.”
Tô Yên khóc lóc sướt mướt, cảm xúc thể hiện ra bên ngoài gần như đã đầy đủ rồi, liền trực tiếp “khóc ngất đi”.
“Chị dâu.”
Lục Thừa Mẫn lo lắng hét lên một tiếng, cuối cùng xác định Tô Yên chỉ khóc ngất đi thôi nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thừa Mẫn liếc nhìn những lời bình luận bất lợi đối với Tô Yên trên mạng, cười nhạo: “Tình nghĩa vợ chồng của hai người chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, chỉ cần một đòn là đã tan vỡ.”
Lục Thừa Mẫn đắp chăn bông cho Tô Yên, đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.
Nhìn ID người gọi đến, tưởng Tô Yên đã ngất khóc đi rồi, anh ta không hề né tránh, trực tiếp trả lời điện thoại: “Chúc mừng, mục tiêu của cô đã đạt được rồi, nhưng tôi phải khuyên cô một câu, mau mang đứa nhỏ đi đi, cảnh sát đã điều tra đến Lạc Gia Bách rồi, sẽ điều tra đến chỗ cô ngay thôi, kể cả khi cô có đứa con trong tay, nó cũng sẽ không thể bảo vệ được cô đâu.”
Lục Thừa Mẫn đang nghe điện thoại, không hề để ý Tô Yên ở trên giường hai mắt đã mở to ra.
Quả nhiên, Lục Thừa Mẫn biết tung tích của đứa nhỏ ở đâu, cũng tham gia vào việc giết Trần Tố Anh lần này. Phán đoán của cô không hề sai.
Cô nghe thấy tên của Lạc Gia Bách, Tô Yên vô cùng sửng sốt.
Không ngờ, Lạc Gia Bách cũng tham gia vào.
Tô Yên đè nén cơn chấn động trong lòng lại, nhắm mắt tiếp tục giả vờ đã ngất xỉu, để nghe lén nội dung cuộc điện thoại.