Tô Yên âm thầm quan sát xem Lục Thừa Mẫn có phải là thật sự đi rồi hay không.
Lục Thừa Mẫn đi đến bên cạnh xe, lại quay đầu nhìn về phía Tô Yên một cái, sợ đối phương nảy sinh nghi ngờ, Tô Yên nhanh chóng cởi áo khoác của Trương Manh ném ra ngoài.
Cộng thêm Trương Manh cứ kêu mãi, Lục Thừa Mẫn cảm thấy quá không đứng đắn, nên ngồi vào trong xe, khởi động xe rời đi.
Đợi xe đi xa rồi, Tô Yên mới dừng lại động tác trong tay, ngồi trên đống cỏ thở phào một hơi.
Tô Yên vỗ Trương Manh vẫn còn đang la hét, nói: “Đã đi rồi, có thể dừng lại rồi, lúc nãy cô học cũng rất giống đấy.”
“Đi rồi?” Trương Manh lập tức ngồi dậy, liếc một cái, quả nhiên là đã đi rồi, cô ấy cũng ngồi dậy, lưng đối lưng với Tô Yên: “Làm tôi kêu tới cổ họng cũng đau rồi. Đúng rồi, lúc nãy tại sao lại là tôi kêu? Tại, tại sao lại là tôi bị ấn xuống đất, mà không phải là cô nằm dưới?”
Trương Manh cảm thấy xấu hổ, cô ấy còn là con gái đó.
Tô Yên nâng mày hỏi ngược lại: “Trông tôi giống người nằm dưới lắm sao?”
Trương Manh trừng to mắt, bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Tô Yên một cách vô cùng sùng bái: “Thần tượng, thì ra giữa cô và cậu cả Lục, cô là người nằm trên, cậu cả Lục là người nằm dưới, thật là khiến phụ nữ chúng ta nở mày nở mặt.”
Tô Yên: “…”
Sao cô lại có cảm giác bị gài bẫy thế này?
Tô Yên đưa tay búng vào đầu Trương Manh một cái: “Đừng có nhiều chuyện, cô ở đây canh chừng, tôi lẻn vào trong xem xem.”
Cô không chờ đợi được mà muốn vào trong xem con trai.
Bây giờ có thể nói là đêm tối gió mát.
Bên cạnh chính là đường ray, nơi này vốn dĩ là khu công nghiệp, làm ra những sản phẩm đem qua nước ngoài tiêu thụ.
Bây giờ khu công nghiệp này đã thành khu vực danh lam thắng cảnh rồi, nhưng vẫn sẽ có xe lửa đi ngang qua đường ray này.
Tô Yên lần mò trong bóng tối, vòng đến phía sau nhà máy bỏ hoang, Trương Manh ngồi xổm trong đống cỏ canh chừng.
Tần Nhã Hân ở tầng hai, cô ta dẫn theo mười mấy người, ở tầng một và tầng hai đều có người.
Lúc này, Tần Nhã Hân đang cho Tứ Bảo uống sữa, Tứ Bảo ăn rất giỏi, hai tiếng đồng hồ đã uống được sáu mươi mililit sữa.
Thiếu một chút cũng không được, ít một chút đã gào khóc.
Uống xong còn nôn sữa ra.
Thế mà Tần Nhã Hân lại rất có kiên nhẫn trong phương diện chăm sóc trẻ con, thậm chí còn lên Baidu tra xem làm thế nào để chăm sóc trẻ con.
Sau khi uống xong sáu mươi mililit sữa, Tần Nhã Hân bế Tứ Bảo đi qua đi lại trong phòng, Tứ Bảo thích được đi lại như thế, mắt nhìn ngó khắp bốn phía, trong đôi mắt trong veo mang theo sự tò mò đối với thế giới này.
Mặt Tần Nhã Hân vẫn còn quấn băng, chỉ để lộ đôi mắt, mũi và miệng.
“A i u!”
Tứ Bảo lại bắt đầu dùng ngôn ngữ trẻ con cấp mười hai của mình.
Cậu bé đưa bàn tay nhỏ bắt lấy mặt Tần Nhã Hân.
“Tứ Bảo, không được chạm vào mặt của dì.” Tần Nhã Hân lấy tay Tứ Bảo ra, giọng điệu vô cùng dịu dàng. Cô ta ở cùng Tứ Bảo hai ngày, đã dần có tình cảm rồi: “Tứ Bảo, sau này hay là con gọi dì là mẹ đi, hai chúng ta hợp nhau như vậy, dì làm mẹ con, sau này dì sẽ bắt cha con lại, một nhà ba người chúng ta ra nước ngoài sinh sống, tốt biết bao, có phải không?”
Tứ Bảo làm động tác nôn mửa, sữa lại bị nôn ra, Tần Nhã Hân mau chóng lấy khăn giấy lau sạch.
Bây giờ cả người Tần Nhã Hân đều là mùi sữa.
Cô ta để Tứ Bảo lên sofa, còn chưa nghỉ được chút nào, cậu bé lại khóc rồi.
Cậu bé cứ muốn được bế.
Tay Tần Nhã Hân có hơi mỏi, nói với thuộc hạ: “Cậu đến đây bế nó một lúc.”
“Cô chủ, tôi không biết bế trẻ con, một đứa nhỏ mềm như vậy, tôi lại vụng về tay chân, lỡ như làm nó bị thương thì sao. Hơn nữa thằng bé này chỉ muốn thân thiết với cô, muốn cô bế thôi.”
Câu cuối cùng khiến Tần Nhã Hân rất hài lòng, Tứ Bảo chỉ cần cô ta.
“Thôi thôi, cũng không thể trông cậy vào cậu.” Tần Nhã Hân phất tay, tỏ ỷ bảo thuộc hạ đi ra ngoài, tự mình có thể chăm sóc đứa nhỏ.
Hai ngày này, vì để chăm sóc đứa nhỏ, Tần Nhã Hân không được ngủ đủ giấc, cô ta buồn ngủ đến mí mắt cũng sắp không mở lên được rồi.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Tần Nhã Phi một tay bế Tứ Bảo, một tay nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là giọng của Tần Chấn Lâm: “Nhã Hân, con của chị con có phải đang ở chỗ con không? Quay đầu là bờ, mau trả đứa nhỏ về đi, đừng có u mê không tỉnh ngộ nữa.”
Tần Chấn Lâm vừa mở miệng đã nói giúp cho Tô Yên, trong lòng Tần Nhã Hân bỗng chốc cảm thấy mất cân bằng.
“Cha, con không biết đứa nhỏ nào cả, nếu cha đã rửa tay gác kiếm đi trông chừng bên cạnh mộ của người phụ nữ kia, vậy thì cha cứ yên ổn làm một người chết đi, đừng quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa.”
Vừa dứt lời, Tứ Bảo đã gào lên hai tiếng.
Lúc nãy cô ta vừa nói không biết đứa nhỏ nào, bây giờ đây không phải là tự vả mặt sao?
Tứ Bảo cũng không phải là khóc, chỉ là gào lên hai tiếng, giống như đang nói cho người khác biết sự tồn tại của nó.
Lúc mắt Tần Nhã Hân nhìn qua, Tứ Bảo méo môi, lặng lẽ dời tròng mắt về phía khác, thằng nhóc này cũng thật thông minh.
Tần Nhã Hân: “…”
Bây giờ đến một đứa trẻ sơ sinh cũng thành tinh rồi à?
Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, Tần Chấn Lâm lập tức mắng Tần Nhã Hân ở bên kia điện thoại té tát: “Đứa con bất hiếu này, sao lại nói chuyện với cha như vậy, ông đây là cha con. Bây giờ con đang ở đâu, mau đưa đứa nhỏ về ngay, đừng có ép cha ra tay, cha muốn tìm con cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Tần Nhã Hân đã đổi số điện thoại, Tần Chấn Lâm bắt người của Địa Sát mới lấy được số điện thoại mới của cô ta. Còn về việc Tần Nhã Hân đang ở đâu, ông ta thật sự không biết, những lời lúc nãy đều là để hù dọa cô ta mà thôi.
Tần Nhã Hân làm việc cũng ngày càng chặt chẽ tỉ mỉ, chỉ đem theo thuộc hạ mà cô ta tin tưởng thấy, những người khác trong Địa Sát đều không biết tung tích của cô.
Chu An cũng không biết.
Ở bên này, Tần Nhã Hân đang gọi điện thoại, còn Tô Yên đã vòng đến phía sau nhà máy, thuận theo đường ống nước bỏ hoang trèo lên tầng hai.
Mặt Tô Yên đầy bụi bẩn, trông rất chật vật, trong lúc trèo lên đã khiến hai tay bị thương, cô không rảnh quan tâm mấy chuyện này, vì vậy trông hai tay cô như dính đầy máu.
Tô Yên trốn sau một cây cột lớn, quan sát xem trên tầng có bao nhiêu người, và vị trí của bọn họ như thế nào.
Tô Yên nghe thấy tiếng Tần Nhã Hân đang gọi điện thoại, cuối cùng cô ta tức tối cúp điện thoại, khiến cho Tứ Bảo giật mình bật khóc hai tiếng.
“Tứ Bảo ngoan, dì không phải la con.” Tần Nhã Hân lập tức dỗ dành.
Tô Yên lặng lẽ đến gần, tìm đúng thời cơ, từ từ thay đổi vị trí, cuối cùng cũng chỉ còn cách Tứ Bảo mười mấy mét.
Tô Yên thấy Tần Nhã Hân bế đứa nhỏ đi qua đi lại trong phòng, đang dỗ cậu bé ngủ, bên ngoài phòng có người canh giữ, cô cũng không có cách nào tiếp tục đến gần được nữa.
Phòng không có cửa, Tần Nhã Hân để Tứ Bảo nằm sấp trên vai mình, nhẹ giọng hát dỗ dành cậu.
Tô Yên trốn sau góc tường, có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Tứ Bảo, trong lòng cô vô cùng kích động, đó là cục cưng của cô đấy.
Tứ Bảo mở to hai mắt, cũng nhìn về phía Tô Yên, thực ra một đứa bé nhỏ như vậy, thị lực vốn dĩ không thể nào nhìn rõ được khoảng cách mười mấy mét, nhưng lúc Tứ Bảo nhìn về phía Tô Yên lại cười khúc khích vô cùng vui vẻ.
Đó là thần giao cách cảm giữa hai mẹ con.
“A i ô u!” Tứ Bảo huơ tay, cười phấn khích, tỏ vẻ muốn Tô Yên bế.
Trong lòng Tô Yên chua xót, cô hận không thể bế con vào lòng ngay lập tức, nhưng cô không thể.
Tần Nhã Hân không phát hiện sự tồn tại của Tô Yên, thấy Tứ Bảo vui vẻ như vậy, tâm trạng của cô ta cũng tốt theo: “Có phải Tứ Bảo biết tâm trạng của dì không tốt, nên đang chọc cho dì vui không.”
“Phì phì!”
Tứ Bảo phun nước bọt.
Lần này Tần Nhã Hân hoàn toàn không biết Tứ Bảo muốn gì.
Tô Yên kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Đợi cơ hội Tần Nhã Hân bỏ đứa nhỏ xuống.
Chỉ cần đứa nhỏ ngủ rồi, Tần Nhã Hân sẽ bỏ xuống.
Nhưng Tô Yên đợi mười mấy phút, Tứ Bảo vẫn vô cùng phấn khích, không hề có ý muốn đi ngủ.
Bây giờ mới chưa đến mười giờ tối, bình thường Tứ Bảo có thể chơi đến hơn mười một giờ mới ngủ.
Tô Yên không đợi nổi một tiếng đồng hồ, bởi vì không biết giữa lúc này sẽ xảy ra biến cố gì.
Vào lúc này, ánh mắt Tô Yên nhìn lên, phát hiện trên tầng có người.
Tô Yên kìm nén hơi thở, nâng cao cảnh giác, cho đến khi nhìn rõ người trên tầng là ai, cô mới thở phào một hơi.