Tô Yên đang trốn trong gầm cầu thang thầm vui mừng, Tứ Bảo ở trong vòng tay của Lâu Doanh là an toàn rồi.
Tần Nhã Hân phản ứng lại, đưa tay ra định giành lại đứa bé: “Trả đứa bé lại cho tôi.”
Đúng lúc này, Lục Cận Phong ra lệnh: “Hành động.”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Cận Phong từ trên cao phát ra, Tần Nhã Hân kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cận Phong và Tô Yên, lập tức hiểu ra.
“Ngăn bọn họ lại.” Sắc mặt của Tần Nhã Hân thay đổi, cô ta lập tức quay người bỏ chạy.
Ngay lập tức, tất cả mọi người lao vào đánh nhau, người Ám Dạ và người của Địa Sát đều hành động, một quang cảnh hỗn loạn.
Lục Thừa Mẫn nhìn thấy cảnh này cảm thấy có gì đó không đúng, cũng nhân lúc đang hỗn loạn vội vàng chạy ra bên ngoài từ cửa bên cạnh.
Lục Cận Phong chú ý tới Lục Thừa Mẫn, nhặt một thanh gỗ ở dưới đất lên ném qua, đánh trúng vào sau gáy của Lục Thừa Mẫn.
Lục Thừa Mẫn hoảng loạn một lúc, sau đó quay đầu nhìn Lục Cận Phong với ánh mắt nham hiểm.
Lúc này, tiếng còi của cảnh sát cũng đang tới gần chỗ này.
Một khi bị bắt, là chết chắc.
Tô Yên chạy xuống lầu đón lấy đứa bé từ trong tay của Lâu Doanh, đứa bé nằm trong vòng tay cô, trong lòng cô tràn đầy cảm giác an tâm.
Tô Yên kích động hôn lấy hôn để Tứ Bảo, còn Lâu Doanh thì đi bắt Tần Nhã Hân, chỉ cần bắt được Tần Nhã Hân, Bạch Phi Minh mới có thể lấy công chuộc tội.
Lục Thừa Mẫn và Tần Nhã Hân lúc này giống như một con chuột đang sợ hãi, bị một con thỏ ép tới bước đường cùng.
Khi Lục Thừa Mẫn thấy Lục Cận Phong đang đi về phía mình, anh ta nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía Tô Yên, anh ta biết rất rõ, chỉ có đánh liều một trận, thì mới có cơ hội sống sót.
Tô Yên ôm lấy đứa bé đứng bên ngoài đám đông, chính là để tránh làm đứa bé bị thương.
Lục Cận Phong nhận ra được ý đồ của Lục Thừa Mẫn, chạy tới trước mặt Tô Yên trước Lục Thừa Mẫn một bước, đứng chắn trước mặt Tô Yên, sau đó giơ chân đá Lục Thừa Mẫn một cú.
“Muốn chết à?”
Ánh mắt của Lục Cận Phong trầm xuống, không đợi Lục Thừa Mẫn đứng dậy, trực tiếp lao lên phía trước nắm lấy cổ áo của anh ta, nhấc bổng anh ta lên: “Lục Thừa Mẫn.”
Ba chữ này dường như là anh đang nghiến răng để nói ra vậy, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Anh cả, anh hiểu lầm tôi rồi.” Lục Thừa Mẫn nhanh trí nói: “Tôi vốn định nói cho anh biết Tần Nhã Hân đang ở đây, chính Tần Nhã Hân đã giết chết thím cả, tôi tới đây là để cầm chân Tần Nhã Hân.”
Anh ta thật sự nghĩ rằng Lục Cận Phong là đồ ngu sao?
Vẻ mặt Lục Cận Phong lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Xuống địa ngục xin lỗi mẹ tôi đi.”
Nói xong, Lục Cận Phong giơ nắm đấm lên, đấm vào mặt anh ta.
Mặt của Lục Thừa Mẫn bị đánh cho lệch sang một bên, máu từ trong miệng phun ra ngoài.
Người của Tần Nhã Hân đã bị người của Ám Dạ tóm gọn rồi, chỉ mấy phút đã nhanh chóng giải quyết xong rồi.
Lục Thừa Mẫn bị đánh đến mức bò trên mặt đất, chỉ còn lại một chút sức lực, Lục Cận Phong đánh đến mức hai mắt đỏ hoe, chỉ cần anh đá anh ta một cái nữa thôi, Lục Thừa Mẫn chắc chắn sẽ mất mạng.
“Lục Cận Phong.”
Đúng lúc đang định giơ chân lên thì Lãnh Phùng đã vội vàng chạy tới, kịp thời ngăn Lục Cận Phong lại.
Sự hoảng sợ trong mắt Lục Thừa Mẫn cũng dần biến mất, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lãnh Phùng liếc nhìn Lục Thừa Mẫn, Lục Cận Phong đúng thật là rất tàn nhẫn, nhưng dù gì đây cũng là bản chất bình thường của con người, kẻ giết mẹ của mình, ai mà tha được chứ?
Lãnh Phùng nhìn về phía Lục Cận Phong, Lục Cận Phong lạnh nhạt hừ một tiếng: “Phòng vệ chính đáng thôi.”
Lục Thừa Mẫn: “…”
Toàn bộ quá trình là anh ta bị hành hạ đó được không?
Lãnh Phùng: “...”
Chỉ cần không bị mù, cũng có thể nhìn ra, Lục Thừa Mẫn hoàn toàn không có khả năng hay cơ hội nào để đánh trả.
Lần đầu tiên Lãnh Phùng chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ, nói với người đang đứng sau lưng: “Đưa bọn chúng ra ngoài hết đi.”
Lãnh Phùng dẫn theo hàng chục cảnh sát đến, toàn bộ người của Địa Sát đều bị áp giải lên xe.
Lục Thừa Mẫn không thể đi được, nên chỉ có thể để người khác khiêng lên cáng cứu thương đưa ra ngoài.
Lục Thừa Mẫn không cam tâm nhìn về phía Tô Yên: “Rốt cuộc là chị phát hiện ra từ lúc nào vậy, từ đầu đến cuối là chị giả vờ đúng không?”
Tô Yên đang ôm đứa bé nói: “Từ lúc tôi tỉnh dậy là đã phát hiện ra rồi, cậu nói là cậu tìm được tôi ở đường Mã Siêu Đông, nhưng đế giày của cậu lại có dính xi măng, ở cầu Hai Tiên có một đoạn đường đang thi công, chắc chắn là cậu đã đi qua đó.”
Lục Thừa Mẫn khó có thể tin được: “Chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ như vậy sao?”
“Một chi tiết vậy là đủ rồi.”
Lục Thừa Mẫn hoàn toàn thua cuộc rồi, anh ta chưa từng nghĩ rằng, ngay từ lúc bắt đầu bản thân đã bị Tô Yên lừa rồi.
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình đã che giấu rất kỹ.
“Người ở trong đống cỏ vừa nãy cũng là chị đúng không?”
“Đúng vậy.” Tô Yên thẳng thắn nói: “Tôi nghe thấy cậu gọi điện cho Tần Nhã Hân, biết được cậu sẽ tới đây, nên tôi đã đi theo cậu.”
Lục Thừa Mẫn tự cười nhạo bản thân: “Quả nhiên, phụ nữ đẹp là nói dối giỏi nhất.”
Khuôn mặt xinh đẹp chính là vũ khí tốt nhất của Tô Yên, cô giả vờ yếu đuối, giả vờ bất lực, khiến cho Lục Thừa Mẫn tin cô.
“Tôi chẳng qua cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.” Tô Yên lạnh lùng nói: “Tôi và Lục Cận Phong vẫn luôn cho rằng cậu đã biết hối cải làm lại cuộc đời mới, nhưng tâm địa độc ác của cậu vẫn chưa chết, bề ngoài thì không màng danh lợi, thờ ơ với chúng, nhưng lại ngấm ngầm đi thông đồng với Tần Nhã Hân, bắt cóc con của tôi, giết mẹ chồng của tôi, Lục Thừa Mẫn, cho dù cậu có phạm tội nào đi chăng nữa, tôi đảm bảo cậu sẽ phải sống cả đời mình trong ngục tù.”
Lý do khiến Lục Thừa Mẫn bị Tô Yên lừa, không phải vì Tô Yên diễn quá xuất sắc, mà là bởi vì Lục Thừa Mẫn rất muốn thắng Lục Cận Phong, mà Tô Yên lại là người Lục Cận Phong yêu, Tô Yên tỏ ra yếu thế, lòng ham muốn thắng của Lục Thừa Mẫn lại càng cao, cộng với việc anh ta quá tự đắc, cho nên cũng khiến anh ta tin vào Tô Yên.
Điều duy nhất mà Lục Thừa Mẫn không nghĩ không ra là: “Lục Cận Phong, lẽ nào anh chưa từng nghi ngờ là Tô Yên đã giết thím cả sao?”
Lục Cận Phong vươn cánh tay dài ra, ôm lấy Tô Yên và đứa bé, nhìn về phía Lục Thừa Mẫn với ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Cậu đang xúc phạm trí thông minh của tôi à?”
Nếu như ngay cả cái bẫy này cũng không nhìn ra được, vậy sống hơn ba mươi năm nay đúng là uổng công rồi.
Tất cả là do Tần Nhã Hân và Lục Thừa Mẫn quá vội, nếu kiên nhẫn hơn nữa, chờ đợi cơ hội, nói không chừng thì còn có thể thành công.
Tô Yên giết Trần Tố Anh, chuyện này thật sự là quá gượng ép rồi.
Lãnh Phùng đưa người đi rồi, Lâu Doanh đuổi theo Tần Nhã Hân mà vẫn chưa quay lại, Tô Yên lo lắng nói: “Lục Cận Phong, đi tìm Lâu Doanh xem sao đi.”
Dựa vào thực lực của Lâu Doanh, theo lý mà nói, đáng lẽ là đã quay về từ lâu rồi.
Lục Cận Phong nói: “Em ôm con vào trong xe trước đi, để anh đi xem sao.”
Lâu Doanh đuổi theo Tần Nhã Hân ra ngoài, Tần Nhã Hân trực tiếp chạy về phía đường sắt, có một đoàn tàu đang chạy tới, Tần Nhã Hân quay đầu lại nhìn Lâu Doanh, cắn răng làm liều, trực tiếp băng qua đường ray.
Lâu Doanh không thể đi tiếp được nữa, đầu của xe lửa đã tới gần rồi, cô ta chỉ có thể đợi tàu chạy qua.
Hơn chục toa tàu, sau khi tàu hoàn toàn chạy qua rồi, thì làm gì còn thấy người đâu nữa.
“Chết tiệt!”
Lâu Doanh tức giận đến nỗi chửi thề.
Lâu Doanh đi tìm thử xung quanh, cũng không thấy người đâu, nửa đêm nửa hôm, xung quanh đều là cỏ dại, lại còn cao hơn người, muốn tìm người không dễ chút nào.
Lại có một đoàn tàu khác chạy đến, sau khi đoàn tàu đó chạy qua, đột nhiên cô ta nghe thấy sau lưng có tiếng người gọi.
“Lâu Doanh!”