Lâu Doanh nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lãnh Phùng đi về phía bên này.
“Đội trưởng Lãnh.”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dáng dấp Lãnh Phùng được kéo ra thật dài, cao ráo điển trai, tràn ngập mùi vị nam tính, đặt bốn chữ “kiên cường rắn rỏi” lên người Lãnh Phùng là chuẩn xác nhất.
“Người đâu?” Lãnh Phùng liếc mắt nhìn quanh.
“Chạy rồi.” Lâu Doanh nhụt chí: “Đội trưởng Lãnh, chuyện này cũng không trách tôi được đâu nha, ngay cả chết cô ta còn không sợ, dứt khoát vượt đường sắt, mạng của cô ta không đáng một xu nhưng cái mạng bé nhỏ của tôi quý giá đấy. Để bắt một người không đáng xu nào mà vứt bỏ tính mạng, còn khuya tôi mới ngu ngốc như thế.”
Lãnh Phùng: “…”
Logic kiểu gì đây?
“Lâu Doanh, lửa rừng thiêu không hết, gió xuân thổi lại xanh…”
“Nếu không nhổ cỏ tận gốc thì sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.” Lâu Doanh tiếp được câu mà Lãnh Phùng chưa nói xong, cô ta véo nhẹ lỗ tai của mình và nói: “Nghe mà tai mọc kén luôn rồi.”
“Nhưng cũng không thấy cô nghe lọt tai.” Lãnh Phùng thở dài, trong giọng nói hàm chứa dung túng không dễ phát hiện ra. Anh ta thoáng nhìn vào bóng tối vô tận, hỏi rằng: “Lâu Doanh, cô có muốn cân nhắc lại việc vào cục giúp đỡ tôi hay không?”
“Đừng!” Lâu Doanh từ chối một cách dứt khoát, giơ tay lên: “Đội trưởng Lãnh, dừng ngay chủ đề này lại, Phi Minh mới từ bên trong thoát ra, hai chị em tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
“Có tôi cam đoan, bảo đảm hai chị em các cô sẽ không xảy ra việc gì.”
“Trước đây anh cũng nói như vậy.” Lâu Doanh trợn trắng mắt, có chút không nỡ mà bảo: “Tuy là trong cục có nhiều anh trai cực kỳ hấp dẫn sở hữu cơ bụng tám múi và đường nhân ngư sâu ơi là sâu, nhưng cái mạng nhỏ bé mới quan trọng.”
Lâu Doanh vẫn rất hoài niệm những ngày ghé vào phía trước khung cửa sổ nhìn ngắm soái ca, đấy là còn chưa kể bảnh bao biết chừng nào.
Lãnh Phùng biết tỏng cái tính của Lâu Doanh, anh ta nói sang chuyện khác, hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cô xem xét thế nào rồi?”
“Chuyện gì?” Đầu óc Lâu Doanh nhất thời kẹt cứng, thật đúng là không phản ứng kịp.
Lãnh Phùng hơi buồn bực, lời tỏ tình lúc trước của anh ta thật đúng là không đủ rõ ràng à?
“Lâu Doanh, về việc rốt cục tôi thích đàn ông hay phụ nữ, đáp án cô có thể tự mình…”
“Thôi tiêu rồi.”
Nghe nhắc nhở như vậy, Lâu Doanh mới nhớ đến một việc, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ áy náy nhìn Lãnh Phùng: “Đội trưởng Lãnh, thật sự tôi không cố ý đào anh…” Góc tường.
Lâu Doanh nhớ đến chuyện của cô ta và Vạn Nhất, thế này còn không phải là đào góc tường nhà Lãnh Phùng hay sao?
Không chờ Lâu Doanh nói xong, Lục Cận Phong đã đi đến: “Lâu Doanh.”
“Anh rể.”
Lâu Doanh nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Cận Phong thì xin lỗi: “Anh rể, ngại quá đi mất, không bắt được rồi.”
“Không sao.” Lục Cận Phong nói: “Chị của cô lo cho cô nên nói tôi sang đây xem thử.”
Tần Nhã Hân sớm muộn gì cũng sa lưới, Lâu Doanh không xảy ra chuyện gì thì anh mới có thể cho Tô Yên một câu trả lời.
Đêm nay có thể bình an đưa Tứ Bảo trở về, không thể không kể đến công lao của Lâu Doanh.
“Xong việc rồi à?” Lâu Doanh đưa mắt nhìn bên phía nhà xưởng, có một chiếc xe cảnh sát đang áp tải từng người một lên xe.
Người của Địa Sát đều bị áp tải lên xe, một nữ cảnh sát đi về phía Lãnh Phùng: “Đội trưởng, có thể rút quân rồi.”
“Được rồi, về cục.” Lãnh Phùng đi đến bên cạnh Lâu Doanh, giọng nói không lớn không nhỏ bảo: “Đêm mai 7 giờ, gặp nhau tại nhà hàng Hoa Hồng.”
Cái gì?
Lâu Doanh ngẩn ra, hẹn cô ta ăn cơm sao?
Đang yên ổn có gì mà phải hẹn cô ta ăn cơm?
Lãnh Phùng vứt lại mấy lời này xong là đi liền, Lâu Doanh không hiểu ra sao.
Lục Cận Phong liếc mắt nhìn Lâu Doanh một cách thâm sâu khó dò, chỉ nói câu: “Thiếu xe nên không đủ chỗ ngồi, cô ngồi xe của Vạn Nhất đi.”
“Gà luộc đến? Ở đâu rồi?” Lâu Doanh theo bản năng ngoái nhìn xung quanh, đây tuyệt đối không phải là vui mừng mà là chột dạ.
Bản thân cô ta cũng nhận ra được mình chột dạ, hơi có cảm giác đang cõng Vạn Nhất trèo tường ngoại tình.
Ven đường có một chiếc xe bật đèn nháy đôi, giống như đang nhắc nhở Lâu Doanh.
Mọi người lục tục lái xe rời đi, Lục Cận Phong đương nhiên là ngồi cùng một xe với Tô Yên, nhân tiện cũng dẫn Trương Manh theo.
Một mình Lâu Doanh bị bỏ lại.
Cô ta chỉ có thể đi đến xe của Vạn Nhất.
Vạn Nhất xị mặt ngồi ở ghế sau, tựa như có ai thiếu anh ta tám trăm vạn vậy.
Lâu Doanh kéo cửa xe ngồi vào, còn chưa kịp mở miệng thì Vạn Nhất đã thình lình nói rằng: “Cởi mặt nạ ra, nhìn mắc ói.”
Mắc ói?
“Anh suy nghĩ câu từ cho cẩn thận rồi nói lại đi nhé?” Lâu Doanh khó chịu rồi. Cô ta tức muốn bốc lửa, cực kỳ có khí thế muốn tát cho Vạn Nhất một cái chết luôn.
Gan to ra rồi.
Dám nói cô ta mắc ói.
Thế nhưng lần này Vạn Nhất lại không hề nhát cáy, bất chợt hỏi một câu: “Tôi ở rể hồi nào vậy?”
Lâu Doanh: “…”
Xưa giờ đều là cô ta ra bài không theo lẽ thường, hôm nay sợi thần kinh của Vạn Nhất mắc sai chỗ nào vậy? Nói chuyện móc mỉa kỳ cục.
“Hôm nay trăng đẹp ghê, vừa tròn vừa sáng.” Lâu Doanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đổi chủ đề: “Có chút giống cái bánh nướng lớn, nhìn xong thấy hơi đói bụng.”
“Vừa rồi cô và Lãnh Phùng đang nói chuyện gì vậy?”
Vạn Nhất hỏi câu hỏi thứ hai.
Cái tính của Lâu Doanh sao mà chịu cho nổi: “Anh uống lộn thuốc hay sao mà kỳ cục vậy, Gà luộc, tôi đâu có nói không chịu trách nhiệm với anh đâu, nhưng cái tật xấu thấy soái ca là không kìm được nhìn thêm mấy lần này của tôi là trời sinh nó vậy rồi. không phải chỉ là đội trưởng Lãnh mời tôi tối mai ăn cơm ở nhà hàng Hoa Hồng rồi trò chuyện với tôi nhiều một xíu thôi sao. Anh còn ghen tị à?”
Ẩn ý của câu này là, tuy rằng cô ta là đồ cặn bã, nhưng là cặn bã đường đường chính chính?
“Hai người các cô còn tính toán hẹn hò sau lưng tôi?”
“Không phải hẹn hò, là ăn cơm.” Lâu Doanh vỗ vai Vạn Nhất, nói: “Gà luộc, có một điều nho nhỏ tôi muốn nói rõ ràng với anh, con người tôi ấy mà, khá là lăng nhăng, không có chút xíu sức chống cự đối với soái ca và cũng không định chống cự, nói không chừng ngày nào đó nhìn trúng một anh soái ca nào thì sao? Anh làm vợ cả, nhất định phải có lòng bao dung to lớn tựa biển sâu…”1
Vạn Nhất co giật khóe miệng: “Vợ cả?”
Không có chút xíu sức chống cự đối với trai đẹp?
Không định chống cự?
Lời này sao mà nghe cặn bã như vậy chứ.
Lâu Doanh thế này là có lòng muốn làm “gái hư” ha, muốn yêu thương chăm sóc tất cả các anh trai đẹp trong trời đất này, cho mỗi anh trai đẹp một mái nhà ấm áp?
Lâu Doanh nói: “Yên tâm nha, không ai có thể lay chuyển được địa vị của anh, chỉ cần anh không phạm phải bảy điều nghiêm cấm thì tôi sẽ không đuổi anh đi.”
“Đàn ông mà cũng có bảy điều nghiêm cấm?”
“Đương nhiên là có, lát về tôi kể cho anh nghe.” Lâu Doanh ngáp một cái, nói: “Anh cân nhắc cho kỹ, nếu không chấp nhận được, tôi sẽ không ép anh ở rể. Tôi chợp mắt một chút trước đã, đến nơi thì gọi tôi.”
Vạn Nhất: “…”
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Tứ Bảo bình an trở về, đây hẳn là chuyện đáng mừng nhất của nhà họ Lục.
Tô Yên dập đầu phúng viếng trước linh cữu của Trần Tố Anh. Cái chết thương tâm của Trần Tố Anh là nỗi đau của mọi người trong nhà họ Lục.
Tô Yên đặt Tứ Bảo lên giường ngủ, cô đưa mắt nhìn Lục Cận Phong đang hút thuốc ngoài ban công, đi đến ôm chặt eo anh: “Ông xã!”
Cô có thể cảm nhận được đau khổ trong lòng Lục Cận Phong, hung thủ giết người chạy trốn, không cách nào cho Trần Tố Anh trên trời có linh thiêng một câu trả lời rõ ràng.
Lục Cận Phong hút xong điếu thuốc trong tay, xoay người nói rằng: “Yên Yên, lễ cưới của chúng ta sẽ tổ chức sớm hơn thời gian đã định, tổ chức vào thứ Bảy tuần sau.”
Tô Yên kinh ngạc: “Hài cốt của mẹ còn chưa lạnh mà chúng ta tổ chức lễ cưới, Lục Cận Phong, việc này có phải là không thích hợp hay không?”
Ánh mắt sâu xa của Lục Cận Phong thoáng nheo lại, nói: “Dùng lễ cưới làm mồi nhử dụ Tần Nhã Hân xuất hiện, anh sẽ để người của Ám Dạ truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần người đi đường biết được thì tin tức tự nhiên sẽ truyền đến tai Tần Nhã Hân. Ngày hôm đó là lễ cưới của chúng ta cũng là lễ tang của mẹ anh, dùng Tần Nhã Hân cúng tế cho mẹ anh.”