Trong mắt Lục Cận Phong tràn ngập sự cưng chiều Tô Yên, dáng vẻ vợ quản rất nghiêm khắc, Tô Yên thì dở khóc dở cười.
“Anh không thể lấy ra cái khí thế lúc mà anh ở trong công ty hay là khi anh lãnh đạo những trong trong Ám Dạ ra để nói chuyện sao?”
“Bọn họ làm sao có thể giống em được.” Lục Cận Phong dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc.
Hút một điếu thuốc sau khi xong việc, cảm giác sướng như tiên.
Tô Yên áp cằm mình vào ngực anh, ngón tay không yên phận vẽ những vòng tròn trên ngực anh: “Chồng à, nhưng em muốn nhìn thấy anh độc đoán một chút, dữ tợn một chút, lạnh lùng một chút.”
Đây là một ví dụ điển hình cho việc ăn quá nhiều đường ngọt, nên muốn một ít cát cấn răng.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong nheo lại, liếc nhìn Tô Yên: “Ban nãy còn không đủ uy lực sao? Mợ Lục, có muốn thêm một lần nữa không?”
Tô Yên đỏ mặt: “...”
“Sự độc đoán, bản lĩnh của đàn ông không dùng đối với phụ nữ của mình.” Lục Cận Phong véo cằm Tô Yên, môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhuốm một chút tà mị: “Nếu Yên Yên cảm thấy đã chán chiêu này rồi, lần sau chúng ta có thể chơi một số trò khác như nhập vai, thực ra ở bên ngoài tự nhiên... “
“Dừng lại.” Tô Yên nhanh chóng vươn tay che miệng Lục Cận Phong lại, cười khan: “Em nghĩ như vậy đã tốt lắm rồi.”
Bây giờ cô cảm thấy eo của mình sắp gãy ra rồi, nếu còn ở bên ngoài thiên nhiên hoang dã, nói không chừng cô có thể “phơi xác ngoài đồng” mất thôi.
Ánh sáng màu cam chiếu vào từng đường nét lạnh lùng và cứng rắn của Lục Cận Phong, nét mặt anh đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều rồi. Đôi mắt như một dải ngân hà đó đang lấp lánh, sáng như ánh sao trời.
Trong đôi mắt đó, đang phản chiếu hình ảnh của cô.
Tô Yên không nhịn được đưa tay sờ mũi của Lục Cận Phong, sống mũi rất thẳng, rất thẳng, Thượng Đế đã ưu ái Lục Cận Phong. Người khác giống như bùn đất lúc Nữ Oa tùy tiện ném ra để tạo thành con người, nhưng Lục Cận Phong thì được Nữ Oa đích thân nhào nặn ra, chỗ nào cũng thật hoàn hảo.
Lục Cận Phong nắm lấy bàn tay không an phận của Tô Yên, hôn lên cánh môi cô: “Yên Yên, là em đang dụ dỗ chồng em phạm tội.”
“Lục Cận Phong, anh đối xử với em tốt như vậy đã khơi dậy lòng ghen tị của rất nhiều người.” Tô Yên cười nói: “Bọn họ đều nói sau lưng em chỉ là một đứa con gái nhà họ Tô nhỏ bé, chẳng qua chỉ là con gái được nhà họ Lý nhận nuôi. Làm sao có thể xứng với anh được, anh có tiền có quyền lực, đẹp trai lại giàu có, nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng tới những người phụ nữ khác, chỉ xoay quanh em, cưng chiều em, bám lấy em.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong mỉm cười: “Yên Yên có ý thức cao quá nhỉ, không uổng công anh vất vả. Bọn họ càng khua môi múa mép sau lưng em, càng thể hiện rõ là bọn họ ganh tỵ. Ý kiến của người khác không quan trọng. Em đừng để ý tới bọn họ. Nhưng mà, một cô nhóc không có lương tâm như em, mà cũng biết tâm tư của anh dành cho em, nhưng vừa rồi, em đã bắt tay với các con trai định sử dụng gia pháp với anh à. “
“Thế bây giờ không phải là em đang bị anh chăm sóc bằng gia pháp đó sao?” Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ý cười trên khóe miệng Lục Cận Phong càng đậm hơn: “Không có chút gia pháp, thì không trị em được nữa sao?”
Sắc mặt Tô Yên thay đổi: “Hả?”
Lục Cận Phong biết điều thay đổi lời nói: “Chăm sóc em đấy.”
Tô Yên thay đổi tư thế, nằm trên khuỷu tay của Lục Cận Phong: “Các con trai muốn chơi, em mới phối hợp với tụi nhỏ. Cái gia đình này đã bức chai rất lâu rồi.”
Trước đây bé ba bị bắt đi mất, sau đó là cái chết thương tâm của Trần Tố Anh, nhà họ Lục đã rất lâu không cười nói vui vẻ.
Ngày tháng cứ tiến lên phía trước, chứ không hề ngoảnh lại.
Không thể để con mình cùng rơi vào nỗi bi thương của quá khứ được.
Lục Cận Phong vuốt ve tóc của Tô Yên, giọng nói khàn khàn: “Ngày tháng sẽ càng lúc càng tốt đẹp thôi.”
“Ừm!”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn Lục Cận Phong: “Tiện thể, em có mời mọi người tối mai đến nhà ăn cơm, để cái nhà này cũng được náo nhiệt thêm một tí. Không phải Hạ Phi và Tiểu Vũ phải đi đến đảo sao, mọi người tập hợp lại với nhau một bữa.”
“Được, em cứ sắp xếp là được.”
“Nhân tiện, còn một chuyện nữa. Tiểu Duy cũng muốn đi theo ra đảo xem sao. Anh thấy có tiện không?”
“Tô Duy cũng muốn đi à?” Một tia sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt của Lục Cận Phong. “Ừm, em nói sẽ trở về bàn bạc với anh. Căn cứ huấn luyện của Ám Dạ, em làm sao có thể dễ dàng dẫn người khác tới được.” Tô Yên nói: “Tiểu Duy cũng rất tò mò. Nếu anh cảm thấy không tiện, ngày mai em sẽ từ chối em ấy.”
“Được!”
Tô Yên liếc Lục Cận Phong một cái.
Lục Cận Phong lại lặp lại: “Để cậu ta đi cùng xem đi, không cản trở gì đâu, đúng rồi, Lâu Doanh đâu? Em tiết lộ cho em ấy biết tin chúng ta sắp đi đảo đi.”
“Nói cho Lâu Doanh biết làm gì?” Tô Yên luôn cảm thấy Lục Cận Phong muốn làm cái gì đó, vì vậy cô ngồi dậy nói: “Lâu Doanh trước kia là người của Thiên Lang, nhưng bây giờ em ấy đã cùng với Bạch Phi Minh tách ra riêng độc lập rồi. Lỡ như có một ngày phát sinh xung đột với Ám Dạ, nói cho nhóm của Lâu Doanh biết căn cứ, anh yên tâm sao?”
“Ám Dạ hiện đang thiếu nhân lực.”
Lục Cận Phong nói như vậy, Tô Yên đã hiểu ra ngay, mỉm cười: “Anh muốn lừa Lâu Doanh và Bạch Phi Minh gia nhập à?”
“Làm sao có thể nói là lừa được, là mời.”
“Tôi còn không biết anh cáo già xảo quyệt đến thế nào à.”
Tô Yên lại nằm xuống: “Lâu Doanh có việc nọ việc kia với Vạn Nhất, con bé nhất định sẽ không muốn gia nhập Ám Dạ, sống chung một mái nhà với Vạn Nhất đâu, nhưng nói đến chuyện này, em cũng khá bất ngờ, sau khi Vạn Nhất bị đánh gục, dường như đã biến thành một người khác vậy, suốt ngày cứ lao đến tìm Lâu Doanh đòi chịu trách nhiệm.”
Trong mắt Lục Cận Phong có ẩn ý cười, rồi nói: “Những người độc thân vạn năm cũng sẽ có ngày nào được thông suốt thôi. Thực ra thì trước đây cũng đã có rất nhiều phụ nữ cố gắng nhào vào lòng Vạn Nhất rồi, nhưng đều không thành công.” Tô Yên vô thức hỏi: “Vậy tại sao Lâu Doanh lại thành công?”
Lục Cận Phong cười nhẹ, nói đầy ẩn ý: “Em cẩn thận đánh giá đi.”
“Chẳng lẽ là vì Lâu Doanh quá anh dũng? Hay là Vạn Nhất cậu ấy...” Tô Yên chợt nhận ra, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Những người trong Ám Dạ đều xảo quyệt vô cùng. Bề ngoài thì có vẻ lương thiện, thành thật nhưng thực tế lại chứa một bụng đầy những suy nghĩ xấu xa. Chị em của em chính là đã bị lừa vào tay như thế đấy.” Tô Yên càng nghĩ càng không cam tâm, bất luận thế nào cũng phải vặn lại một phen.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt Tô Yên lóe lên, cười híp mắt nói: “Chồng à, em đột nhiên rất nhớ tới dáng vẻ mặc bikini của anh. Trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội, điệu nhảy tango của anh cũng không tệ. Nếu anh mặc bikini nhảy thì chắc chắn là xinh đẹp áp đảo những người còn lại. “
Xinh đẹp áp đảo những người còn lại?
Lục Cận Phong ngửi được mùi khủng hoảng, vội vàng nói: “Yên Yên, vừa rồi đã vận động mạnh. Chắc là em đã đói lắm rồi. Anh xuống lầu lấy đồ lên cho em ăn nhé.”
Nói rồi anh trở mình đi xuống giường, co giò chuồn mất.
Tô Yên cuộn mình trong chăn cười.
“Trốn được một lúc, nhưng không thể trốn được cả đời đâu. Lâu Doanh vẫn còn nhớ đến màn khiêu vũ của chồng đấy.”
Những ngày tháng buồn chán, thì phải có việc gì đó để giải trí chứ.
Ngày hôm sau.
Tô Yên dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối.
Lần này Tô Yên mời rất nhiều người, bao gồm Nhà họ Lý, Nhà họ Tô, còn có Lãnh Phùng nữa.
Bữa ăn này cũng là một bữa tiệc cảm ơn.
Tô Yên cũng mời Trương Mộng, người đã giúp đỡ mình trước đó, Trương Mộng kinh ngạc, đi mua quà rồi mới chiều đã đến.
An Hinh ăn trưa xong cũng đến giúp đỡ, Lưu Tuyết Lam cũng đến sớm.
Khi biết con trai mình đang đuổi theo An Hinh, mặc dù Lưu Tuyết Lam cảm thấy con trai mình có hơi tự mình tìm khổ, nhưng bà ta không thể nhẫn tâm nhìn con trai mình gặp phải trắc trở nhiều lần, nên đã trở thành một trợ lực thần thánh.
Lưu Tuyết Lam quyết định phải xây dựng mối quan hệ tốt với con dâu tương lai trước, lúc đầu Lưu Tuyết Lam cảm thấy An Hinh là một cô gái ngỗ ngược và tùy hứng, nhất định sẽ rất khó hòa hợp.
Những sau khi ở bên cạnh nhau lâu, hương thơm thật sự đã ập đến, Lưu Tuyết Lam thích An Hinh vô cùng, thậm chí đến mức cảm thấy con trai mình không xứng với cô ấy, còn có suy nghĩ muốn nhận An Hinh làm con gái nuôi của mình.
Lý Văn nhận thấy dấu hiệu không ổn, nhanh chóng kéo Lưu Tuyết Lam sang một bên: “Mẹ, mẹ đừng có thấy con gái nhà người ta là muốn nhận con nuôi, mẹ còn muốn bế cháu trai nữa không, còn muốn con trai của mẹ kết hôn nữa không?”
Lưu Tuyết Lam cười nói: “Con trai, mẹ xin lỗi, mẹ nhất thời nhịn không được một lúc, nhưng mẹ thực sự cho rằng con không xứng với Hinh Hinh. Đây không phải là một bông hoa tươi cắm trên phân bò sao?”
Lý Văn: “...”
“Mẹ ơi, con vẫn là con ruột của mẹ đúng không? Cho dù có là phân bò thì cũng là loại đẹp trai sáng láng. Phân bò đính kim cương, dinh dưỡng đầy đủ. Hoa tươi phải cắm vào phân bò của con mới nở ra đẹp đẽ được. Tụi con là một cặp cực kỳ xứng đôi...”~