Bên kia điện thoại không biết nói gì, Tô Duy tức tối mắng một câu: “Một đám vô dụng, tôi nuôi mấy người để làm gì…”
Tô Duy còn chưa nói xong, ánh mắt vô tình liếc thấy Hạ Phi đang lặng lẽ đến gần, mượn đá vôi để che chắn.
Đáy mắt Tô Duy lướt qua tia u ám, sau đó cúp điện thoại.
Hạ Phi đang bò về phía trước, thấy không còn tiếng động gì nữa, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn lên giàn nho một cái, không thấy ai nữa.
Hạ Phi mau chóng bò dậy, nhanh chân đi về phía giàn nho, tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện được gì cả.
Hạ Phi đi đến bên cạnh hổ nước, gương mặt nhỏ nhắn nhìn với vẻ mặt nghiêm túc.
Nước trong hồ rất sâu, trong màn đêm tối mờ, Tô Duy đang ẩn trong bóng tối nhìn thấy Hạ Phi đứng bên thành hồ, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Ma xui quỷ khiến, Tô Duy âm thầm đến gần, Hạ Phi lúc này hoàn toàn không hề phát hiện ra có người ở phía sau.
Hạ Phi nghe thấy phía trước hồ nước có tiếng động, hình như là truyền đến từ chỗ cầu vòm, nên chỉ chú ý về phía đó.
Tô Duy bước đến ngày càng gần, Hạ Phi thấy chỗ cầu vòm không có gì cả, đang định quay người, dư quang đột nhiên liếc thấy một bóng người đang từ từ tiến đến gần, dần dần bao phủ bóng dáng của cậu.
Trong phút chốc Hạ Phi trở nên căng thẳng, cậu bé có thể cảm nhận được người kia đang ở ngay sau lưng, cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
Hạ Phi không dám quay đầu ngay lập tức, cậu bé căng thẳng đến ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn, mượn ánh đèn yếu ớt ở phía xa, cậu bé nhìn thấy cái bóng ngược mơ hồ từ mặt nước.
Bóng người trên mặt nước đưa hai tay về phía cậu…
“Hạ Phi, Hạ Phi? Tiểu Duy?”
Tiếng gọi của Tô Yên truyền đến.
Hai tay trong bóng ngược trên mặt nước lập tức rụt lại.
Tô Yên đi qua, nhìn thấy Tô Duy và Hạ Phi đều đang ở bên thành hồ, vừa cười vừa đi qua: “Thì ra hai đứa ở đây, mọi người đều đang nướng thịt, sao hai đứa lại chạy đến đây?”
“Mẹ.” Hạ Phi mau chóng chạy đến bên cạnh Tô Yên.
Tô Duy nói với giọng điệu oán trách: “Chị, lúc nãy em vừa ra ngoài nghe điện thoại, là đám người Hổ Tử đó, hẹn đua xe với người ta, lại thua rồi, lại bảo em đưa tiền, đúng là một đám vô dụng.”
Trong giọng nói của Tô Duy mang theo sự tức tối.
“Không phải chị đã nói rồi à, bảo em đừng chơi với đám người đua xe đó nữa, em cứ không nghe.” Tô Yên trách móc: “Em về thì giải tán đội xe đó của em đi, có nghe thấy không?”
“Chị, em cũng chỉ có sở thích này thôi.” Tô Duy cười đùa chuyển chủ đề: “Hạ Phi, lúc nãy con ở bên thành hồ tìm cái gì vậy? Chú thấy con đứng ở đó, đang định qua gọi con nè.”
Trong lúc nói, Tô Duy nhìn về phía hồ nước một cái, lẩm bẩm nói: “Không có gì cả.”
Hạ Phi nhìn chằm chằm Tô Duy, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.
Chẳng lẽ lúc nãy là do cậu suy nghĩ nhiều rồi?
Vốn dĩ Hạ Phi phát hiện Tô Duy lén lén lút lút ra sân sau, cậu mới đi theo qua, lúc nãy cậu đúng là không nghe thấy gì cả, lời giải thích của Tô Duy cũng rất hợp tình hợp lý.
Còn lúc nãy Tô Duy đưa tay ra là muốn đẩy cậu, hay là muốn gọi cậu, nhất thời Hạ Phi cũng không hiểu được.
Dù sao cậu cũng rất không thích người chú này.
Tô Duy thấy Hạ Phi cứ nhìn mình chằm chằm, cười nói: “Sao lại nhìn chú như vậy? Chẳng lẽ trên mặt chú có hoa à?”
Tô Yên cũng để ý thấy ánh mắt Hạ Phi nhìn Tô Duy không bình thường, gọi một tiếng: “Hạ Phi?”
Hạ Phi hoàn hồn, nói: “Mẹ, con đói bụng rồi, con đi ăn đồ ăn đây.”
Nói rồi cậu đi về phía sân trước.
Tô Duy sờ sờ mặt mình, nói bằng giọng điệu bông đùa: “Chị, chẳng lẽ trông em không được người khác thích sao? Đây không phải là lần đầu tiên thằng nhóc này cau có với em, rốt cuộc em đã đắc tội gì với nó chứ.”
“Chuyện đó phải hỏi bản thân em rồi.” Tô Yên cũng rất bối rối: “Trước giờ Hạ Phi đều rất rộng lượng, nói xem, em đã làm gì mà đắc tội với con trai chị.”
“Chị, oan cho em quá.” Tô Duy kêu than một tiếng, khoác vào cánh tay của Tô Yên: “Em cảm thấy là do bát tự của em và Hạ Phi không hợp nhau. Đúng rồi, có phải ngày mai hai người sẽ đưa Hạ Phi và Tiểu Vũ đi không?”
“Ừm, chiều ngày mai đi.”
Tô Yên thấy dáng vẻ vừa mong đợi vừa phấn khích của Tô Duy, cười nói: “Yên tâm đi, anh rể em đồng ý rồi, em sẽ cùng đi theo. Đúng rồi, chị cũng đã nói với Lâu Doanh rồi, đến lúc đó chắc là nó cũng sẽ đi cùng.”
Tô Duy: “Chị kêu chị ấy theo làm gì.”
Tô Yên liếc Tô Duy một cái: “Em sợ nó à?”
Tô Duy phỉ nhổ: “Cả ngày đều hung dữ như mẫu dạ xoa, lúc dạy em giống như dạy cháu vậy, còn không dịu dàng bằng một phần ba chị.”
“Cái miệng của em càng ngày càng ngọt rồi đó.” Tô Yên cười nói: “Đúng rồi, em cảm thấy Trương Mộng thế nào?”
Lúc chiều, Tô Yên thấy Trương Mộng rất nhiệt tình với Tô Duy, nói ra thì hai người đứng với nhau trông cũng rất xứng đôi.
Tô Tuy cũng hai mươi mấy tuổi rồi, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường.
“Bình thường thôi, cứ líu ra líu ríu, ồn chết đi được.” Tô Duy lấy tay móc móc lỗ tai, nói: “Chị, chị đừng nghĩ đến chuyện làm mai cho em, em chưa nghĩ đến mấy chuyện này.”
“Em…”
“Được rồi, chị, em cũng đói rồi, đi, đi ăn thôi nào.” Tô Duy cắt đứt lời nói của Tô Yên, kéo cô đi ra sân trước.
Hạ Phi đang uống đồ uống, thấy Tô Yên và Tô Duy cùng nhau trở lại, hơi nhăn đầu mày, Vạn Nhất ở bên cạnh trêu đùa nói: “Hạ Phi, cậu nhăn cả khuôn mặt lại làm gì, cha cậu còn chưa ghen, chẳng lẽ cậu lại ghen với chú của cậu.”
“Vạn lão nhị, anh vẫn nên nghĩ cách làm sao để theo đuổi được dì út đi, chuyện khác anh đừng có quan tâm.”
Hạ Phi bỏ lại câu này rồi rời đi.
Vạn Nhất: “…”
“Cái thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ.”
Hạ Phi cũng không đi xa, lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở cách đó không xa, nơi có thể nhìn thấy Tô Duy.
Cậu phải nhìn chằm chằm từng cử động của Tô Duy.
“Anh hai, cho anh ăn cánh gà nướng này, đây là do cha vừa mới nướng xong đó.” Hạ Vũ Mặc cầm một cặp cánh gà chạy qua đây.
Hạ Phi cầm lấy một cái cánh gà nướng, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm về phía Tô Duy.
Hạ Vũ Mặc ngồi xổm ở bên cạnh: “Anh hai, anh cứ nhìn chằm chằm chú làm gì? Đúng rồi, lúc nãy cha nói, chiều ngày mai chúng ta sẽ lên đảo, chú cũng sẽ đi cùng.”
“Chú cũng đi cùng?” Hạ Phi lập tức cảnh giác.
“Đúng rồi, anh hai, sao vậy?” Cánh tay nhỏ béo múp của Hạ Vũ Mặc chống lên gương mặt tròn trịa, nói: “Anh hai, em phát hiện hình như anh không thích chú.”
Trong lúc nói, Tô Duy nhìn về phía bên này một cái, ánh mắt của Hạ Phi cũng không né tránh, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung.
“Em trai, sau này cách xa chú ra một chút.”
“Tại sao ạ?”
“Đừng hỏi nhiều tại sao như vậy.” Hạ Phi cũng không nói ra được nguyên nhân tại sao, nếu như cậu có thể nói ra nguyên nhân thì đã đi nói thẳng với cha và mẹ rồi.
Cậu chỉ biết là, trước kia khi Tô Duy đến nhà, ánh mắt khi nhìn mấy đứa em của cậu rất đáng sợ.
Đó là ánh mắt chán ghét.
“Được rồi, em sẽ nghe lời anh hai.” Hạ Vũ Mặc vẫn luôn rất nghe lời Hạ Phi: “Anh hai, anh ăn khoai tây không? Em đi lấy cho anh ăn.”
“Ừm!”
Hạ Vũ Mặc lại lắc mông chạy đi.
Hạ Phi ăn xong cánh gà nướng trong tay, ném xương vào trong thùng rác ở bên cạnh, vừa quay đầu thì thấy Tô Duy đi qua.
“Hạ Phi, chú có lấy một chút khoai tây, con ăn không?” Trên mặt Tô Duy nở nụ cười lấy lòng.
Hạ Phi từ chối một cách kiêu ngạo: “Con ghét nhất là ăn khoai tây.”
Tô Duy thấp giọng cười: “Hạ Phi, hình như con đối với chú có thái độ thù địch rất lớn, nếu như chú có chỗ nào đắc tội con, con cứ nói ra, chú sẽ sửa đổi.”
Hạ Phi nhìn Tô Duy, đột nhiên cũng nở nụ cười vô hại, giống như một quý ông nhỏ, cộng thêm dáng vẻ trắng mịn, thật khiến người khác muốn ôm về nhà nuôi.
“Chú à, chú nghĩ nhiều rồi.”
Cậu bé trở mặt giống y như trở trời vậy.
Tô Duy bị nụ cười của Hạ Phi khiến cho loá mắt, có cảm giác không nhìn thấu được đối phương.
Hạ Phi đột nhiên bổ sung một câu: “Chú à, nghe nói chú muốn đi theo đến căn cứ huấn luyện của Ám Dạ, con nhắc nhở chú một tiếng, ở trên đảo chỗ nào cũng có bẫy, chú phải cẩn thận đó.”