Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 395: Nuôi rồi lấy luôn




Máy bay đáp cánh một cách vững vàng.
Lục Cận Phong gọi con trai lớn: “Hạ Phi, ba giao mấy đứa em cho con đấy.” Sau đó anh kéo bà xã đi mất.
Hạ Phi nhìn nhìn ba cậu em trai trên máy bay, cảm thán một tiếng: “Làm anh lớn thật không dễ dàng.”
Mọi người lần lượt xuống máy bay, Vạn Nhất cười híp mắt hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”
Gần đây lượng sữa của Tam Bảo và Tứ Bảo rất tốt, cân nặng từ từ tăng, hay thật, còn chưa đến bốn tháng mà đã gần được chín kg rồi, tay chân đều mập như ngó sen, cằm thì càng khỏi nói, chắc chắn là béo ú rồi.
Đến bệnh viện kiểm tra, đều bị chẩn đoán là béo phì, bác sĩ bảo vận động nhiều hơn, nên học bơi để giảm béo.
Tam Bảo và Tứ Bảo đáng thương, mới có bốn tháng đã phải bắt đầu đi vào con đường giảm cân rồi.
Hạ Phi nhanh nhẹn lễ phép: “Vất vả cho cha nuôi rồi.”
Nói xong, Hạ Phi nhảy xuống khỏi máy bay rồi đi mất.
Hạ Vũ Mặc cũng cười với Vạn Nhất: “Vất vả cho cha nuôi rồi.”
Nói xong, cậu cũng nhảy xuống máy bay rồi đi cùng Hạ Phi.
Vạn Nhất: “…”
Nhìn thấy Tam Bảo và Tứ Bảo ở trong xe đang chảy nước miếng, lại còn tỏ vẻ ghét bỏ, Vạn Nhất hơi hối hận vì mình đã nhiều lời.
Hai anh em này, có việc thì gọi cha nuôi, không có việc thì gọi Vạn lão nhị, quả thật là vô cùng thực dụng.
“Ôi, cứ coi như là tập luyện trước đi, dù sao sau này cũng phải làm.”
Vạn Nhất thở dài một tiếng, mặt nở nụ cười, vỗ vỗ tay với hai đứa bé, nói: “Nào, cha nuôi đưa hai đứa đi ngắm người đẹp, để che lén nói cho hai đứa biết, trên đảo này người đẹp như mây, tất cả đều là giang sơn mà cha hai đứa gầy dựng cho mấy đứa đấy.”
Vạn Nhất mỗi tay bế một đứa, đi xuống máy bay.
Bế hai đứa bé thật sự là rất bất tiện, anh ta đang định mở miệng gọi Xa Thành Nghị, Xa Thành Nghị đã xách hòm thuốc lên: “Tôi bận rồi, phải đến phòng thí nghiệm một chuyến.”
Hạ Vũ đi qua: “Cậu Vạn, tôi phải đi xem mọi người huấn luyện như thế nào rồi đây.”
Hạ Huy: “Tôi đi sắp xếp bữa tối.”
Ai ai cũng đi mất.
Trên người Vạn Nhất dẫn theo hai đứa nhỏ, cuối cùng bắt được Tô Duy: “Cậu đó, cậu đến bế một đứa.”
Tô Duy cảm thấy bất ngờ: “Tôi…”
“Đừng có tôi anh nữa, cậu thì có việc gì chứ, ôm một đứa cho tôi.” Vạn Nhất nhét Tam Bảo vào lòng Tô Duy, còn mình thì bế Tứ Bảo đi.
Tô Duy cúi đầu nhìn Tam Bảo trong ngực, ánh mắt phức tạp.
Người trên đảo đều đang huấn luyện, Tô Yên đứng trên đá ngầm, huýt sáo với đám người đang chạy cự li dài ngang qua: “Ông xã, trên đảo này toàn là trai xinh gái đẹp, thật là bổ mắt.”
Tô Yên đột nhiên trải nghiệm được thú vui của Lâu Doanh.
Cô lại nói một câu: “Lâu Doanh chắc chắn sẽ rất thích.”
Mấy người này toàn là người trẻ tuổi, huấn luyện viên lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, bình thường đều là mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi.
Người nào cũng cao một mét tám, làn da màu lúa mạch, bổ mắt nhất là cơ bụng.
Lục Cận Phong đưa tay che mắt Tô Yên lại: “Toàn là mấy con gà con, có gì đẹp chứ, tối nay nhìn chồng em này.”
Tô Yên cười phụt một tiếng, gạt tay Lục Cận Phong ra: “Ghen à? Trên dưới cả người anh, có chỗ nào em chưa nhìn thấy chứ?”
Lục Cận Phong nghiêng đến bên tai Tô Yên, hỏi với giọng trầm thấp: “Vậy anh đẹp hơn, hay bọn họ đẹp hơn, hửm?”
Hơi thở nóng rực tràn đầy hooc môn nam tính, khiến Tô Yên cảm thấy người mình hơi mềm đi.
Chữ “hửm” cuối cùng mang theo chút uy hiếp, như kiểu nếu em dám nói anh không đẹp, anh sẽ khiến em không xuống được giường.
Nghĩ đến sức chiến đấu của người nào đó trên phương diện kia, Tô Yên hơi mềm yếu mà nói: “Ông xã, anh đẹp nhất.”
Trong lúc nói, có một đám nhóc đáng yêu chạy qua, lớn nhất cũng chỉ mười mấy tuổi, còn nhỏ nhất…
Ánh mắt của Tô Yên nhìn đứa nhỏ bị rơi lại sau cùng, hai mắt phát sáng: “Ông xã ông xã, con bé đó đẹp quá.”
Những đứa nhỏ khác đều bị phơi nắng thành màu lúa mạch, chỉ có cô bé đó là vẫn có làn da trắng nõn, đường nét tinh xảo, đôi mắt vô cùng to.
Tô Yên không kìm được mà chạy qua, đôi mắt còn là màu xanh nhạt, môi đỏ răng trắng, mái tóc màu đen nhánh, xinh đẹp như búp bê vậy.
Tô Yên đột nhiên cảm thấy ông xã nhà mình thật tàn nhẫn: “Lục Cận Phong, một cô bé đáng yêu như vậy, anh cũng nhẫn tâm để nó đi theo huấn luyện, nó mới mấy tuổi chứ? Ba tuổi đúng không?”
Giọng nói trẻ con của cô bé vang lên: “Năm nay con ba tuổi rưỡi rồi.”
Giọng nói rõ ràng.
Tô Yên nhìn đến vô cùng yêu thích, quay đầu nhìn về phía Lục Cận Phong: “Em muốn ôm về nhà nuôi.”
Nếu cô có thể sinh được một đứa con gái xinh đẹp như vậy, có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh dậy.
Lục Cận Phong đi qua, nói: “Con bé tên Kawaii, mới lên đảo được một năm, trước kia không có đi theo huấn luyện, không biết tại sao ông Tiết lại cho nó đi theo.”
“Kawaii?” Tô Yên cười nói: “Woa, cái tên thật dễ thương quá, ủa, người nước ngoài à? Con lai à? Lai nước nào với nước nào vậy?”
“Không rõ, là do ông Tiết đem về.” Lục Cận Phong nói: “Ông Tiết nói là cô nhi.”
“Lục Cận Phong, em nghi ngờ các anh lừa gạt buôn bán trẻ em, nhìn thấy mấy bé xinh đẹp thì nói là cô nhi, trước kia Hạ Phi cũng bị bắt vào đây bằng cách này.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Đây không phải là chó ngáp phải ruổi sao, bắt con trai của mình, không phạm pháp.”
“Vậy đứa bé này thì sao?” Tô Yên chỉ chỉ cô bé.
Lúc này, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi qua.
Kawaii phấn khích chạy về phía Hạ Phi: “Anh Phi, anh về rồi à.”
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau một cái.
Lục Cận Phong cười nói: “Yên Yên, bắt con dâu nhà mình, có phạm pháp không?”
“Nuôi rồi lấy luôn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.