Lục Cận Phong dùng kỹ năng độc đáo của mình, nhảy điệu Tango đến trình độ quốc tế.
Tô Yên ngồi phía dưới sân khấu, hai tay ôm mặt nhìn Lục Cận Phong, có nhìn thấy nào cũng cảm thấy ông xã nhà mình thật là có sức hút.
Thật là đẹp trai.
Thật là ngầu.
Tô Yên trồng cây si, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi.
Thật là muốn ăn sạch Lục Cận Phong.
Tay Lục Cận Phong cầm một cái quần, lại nhảy một điệu clacket.
Sau khi nhịp cuối cùng kết thúc, Tô Yên có cảm giác mọi âm thanh đều chết lặng.
Giữa trời đất dường như chỉ còn lại một mình Lục Cận Phong.
Tô Yên nhìn một cách ngây ngẩn, cho đến khi Lục Cận Phong đi qua, ôm lấy đầu cô, trao cho cô một nụ hôn ướt át kiểu Pháp dài.
Mấy người phía trước.
Lâu Doanh nhanh chóng che mắt Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lại.
“Phi lễ chớ nhìn, con nít không được nhìn.”
Cả người Vạn Nhất nổi hết da gà: “Thật là buồn nôn.”
Bạch Phi Minh nói: “Đúng là bậc thầy thả thính, nếu tôi là Tô Yên, tôi cũng sẽ chìm đắm vào.”
“Này.” Lâu Doanh cố tình kêu một tiếng ngạc nhiên: “Phi Minh, cậu không tìm được người mình thích, thì ra là vì không có ai biết thả thính giống như anh rể mình.”
Vạn Nhất sờ cằm, nở nụ cười gian trá: “Lâu Doanh, lúc trước cô còn nợ tôi một việc, tôi biết phải bắt cô làm gì rồi.”
Lâu Doanh có dự cảm không tốt lành: “Làm gì?”
Vạn Nhất nở nụ cười: “Cô chỉ cần nhảy một điệu Tango cho tôi xem, giữa chúng ta sẽ xoá bỏ tất cả.”
Lâu Doanh cười lạnh lùng: “Nhảy Tango thì tôi không biết, nhưng nghịch đao nghịch kim thì tôi biết, anh muốn xem không?”
Câu này nghe thế nào cũng thấy có ý đe doạ.
Đao và kim không có mắt, lỡ như bị thương rồi, vậy chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.
Chắc chắn là Lâu Doanh có ý này.
Vạn Nhất sờ sờ cổ, thì thầm: “Phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi nhất.”
Bạch Phi Minh tổng kết một câu: “Anh làm gì không làm, lại tìm cái chết.”
Vạn Nhất đã nhận được một bài học sâu sắc: “Loại sinh vật như phụ nữ, không phải ai cũng có thể chọc vào. Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai đứa hãy nhìn tôi và cha hai đứa, đây chính là vết xe đổ của hai đứa đó.”
Hạ Phi nói: “Cha và mẹ tôi một người bằng lòng đánh một người bằng lòng chịu, Vạn lão nhị, hai người thì…”
Hai Phi nhìn Lâu Doanh và Vạn Nhất, lắc đầu thở dài: “Tìm bạn gái thì đừng tìm người quá bạo lực hay quá thông minh, vợ tương lai của tôi, tự tôi dạy.”
“Vậy không phải là nuôi rồi lấy luôn sao?” Lâu Doanh hừ cười nói: “Hạ Phi, suy nghĩ này của con rất nguy hiểm đó, Kawaii người ta mới có mấy tuổi, con đã bắt đầu ngấp nghé rồi.”
Hạ Phi quay đầu qua: “Kawaii chỉ là em gái, dì út, dì đừng nghĩ lung tung.”
Bạch Phi Minh nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, nói: “Hai người bên dưới hình như còn có tiết mục tiếp theo, chúng ta cứ ở đây nhìn như vậy có phải không hay lắm không?”
Hạ Vũ Mặc vừa nghe thấy, giống như hiểu ra gì đó, nói: “Mau giải tán, mau giải tán, cha và mẹ phải sinh em gái rồi.”
Mọi người: “…”
Con nít bây giờ biết thật nhiều thứ.
Lục Cận Phong ở phía dưới nhìn lên trên một cái, âm thầm cảnh cáo mấy người kia hãy mau chóng rời khỏi đây, đừng quấy rầy chuyện tốt của anh.
“Bị phát hiện rồi, mau chuồn thôi.”
Lâu Doanh là người đầu tiên trèo xuống.
Từng người một đi xuống, chỉ có Hạ Vũ Mặc là không dám nhảy xuống: “Anh hai, đón em.”
“Có cao bao nhiêu đâu, em mập như vậy, anh cũng không đón được, Vạn lão nhị, anh đón đi.” Hạ Phi lùi về sau.
Hạ Vũ Mặc nhảy thẳng xuống người Vạn Nhất, Vạn Nhất vô thức đón lấy: “Nặng quá, nhóc mập, nên giảm cân rồi đấy.”
Vừa dứt lời, còi báo động trên đảo vang lên.
Sắc mặt Vạn Nhất căng thẳng: “Trên đảo xảy ra chuyện rồi.”
Lục Cận Phong ở bên trong du thuyền cũng nghe thấy tiếng còi cảnh báo, kéo Tô Yên ra ngoài.
Tô Yên nhìn thấy mọi người đề ở đây, hơi ngạc nhiên: “Sao mọi người đều ở đây hết vậy?”
Lâu Doanh giơ tay: “Xem anh rể nhảy múa đó, tư thế nhảy lúc nãy của anh rể thật là duyên dáng và mềm mại.”
“Chuyện đặt cược trước kia của cô và Yên Yên coi như hoà nhé.” Lục Cận Phong nói xong, nhìn về phía đảo: “Vạn Nhất, quay đầu về đảo.”
“Vâng, đại ca.” Vạn Nhất lập tức điều khiển con thuyền.
Không đến mười phút, mấy người đã về đến trên đảo.
Hạ Vũ vội vàng đến: “Đại ca, có người lẻn vào phòng thông tin, lấy cắp mất bản đồ rồi.”