Tô Yên lắc đầu, vẻ mặt không chút hoảng nói: “Có thể, yêu cầu của anh, tôi có thể thành toàn.”
Tô Yên bước vài bước tới bên cạnh hồ chứa nước, lại nói: “Đúng rồi, anh quay về nói với Hắc Ưng, mười mấy hai mươi năm nay tôi vẫn nuôi một tên vong ơn phụ nghĩa, nếu như cậu ta còn không dừng lại, cho dù một ngày nào đó cậu ta chết trước mặt tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không chớp mắt, không rơi nước mắt. Cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng tôi biết rõ, đối chọi với Ám Dạ, đúng là không tự lượng sức mình, nếu như còn cố chấp báo thù cho người đó, hy sinh mạng sống của mình là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.”
Tô Yên nói xong liền nhún người lên, nhảy xuống hồ chứa nước.
Khoảnh khắc đó khiến cho Lưu Dịch vô cùng kinh hoàng, anh ta chạy tới mép hồ chứa nước nhìn xuống, thật sự là cô đã nhảy xuống rồi.
Hồ chứa nước sâu như vậy, trừ phi là kỹ năng bơi vô cùng tốt nếu không nhảy xuống thì cũng sẽ không có khả năng sống.
Lưu Dịch đứng bên hồ chứa nước một lúc, nói: “Chuyện này không thể để đại ca biết, cứ nói là cô Tô Yên không cẩn thận rơi xuống.”
“Vâng!”
“Đi.”
Tô Yên sau khi rơi xuống nước xong cố gắng bơi vào bờ khác, sau khi lên bờ cô đã gần như hết sức, nằm trên mặt đất, ánh mắt cô nhìn về nơi mình đã nhảy xuống.
Lưu Dịch đã dẫn người đi rồi.
Ông trời lại phù hộ cô lần nữa, có khi phải học thêm kỹ năng nữa cô mới có thể bảo toàn mạng sống.
“Yên Yên.”
Lục Cận Phong mau chóng bước tới, cởi áo trên người ra quấn lên người Tô Yên, rồi lại lo lắng sờ trán Tô Yên.
“Không sao, mạng lớn.” Tô Yên cười khổ một tiếng.
Lục Cận Phong lạnh mặt, quở trách nói: “Rõ biết có nguy hiểm, tại sao còn theo ra ngoài, em chỉ cần ở trong Vương Bài thì sẽ không có ai dám động vào em.”
Tô Yên vừa nghe câu nói này đã hiểu, bí mật mà cô biết, Lục Cận Phong cũng biết rồi.
Tô Yên hắt xì hơi, nói: “Nếu như em không đi, cho dù là cậu ấy phát hiện ra anh, hay là anh hạ thủ với cậu ta, em cũng đều không muốn nhìn thấy, Lục Cận Phong, tại sao, lại đi đến bước ngày hôm nay? Tại sao cậu ấy lại đi đến bước này.”
Tô Duy của hiện nay, cô hoàn toàn không thể hiểu được.
Lục mím môi không nói, trong lòng Tô Yên có chút hoảng loạn: “Vừa rồi em đã rất muốn xông tới trước mặt cậu ấy, chất vấn cậu ấy, chửi cậu ấy để cậu ấy thức tỉnh, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, em đã nhìn cậu ấy trưởng thành từ bé đến lớn, cậu ấy thích xe đua, e rằng dù có mất mạng cũng phải đi đua xe, em đã nói vô số lần đều không nghe, lúc đầu không khuyên được, hôm nay, em cũng không khuyên được.”
“Lên xe rồi thay quần áo ướt ra đi, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Lục Cận Phong từ đầu đến cuối đều không quan tâm Tô Duy tại sao lại đi đến bước ngày hôm nay.
Trên xe chỉ có quần áo của đàn ông, Tô Yên chỉ có thể mặc tạm, Lục Cận Phong chỉnh nhiệt độ ấm trong xe lên cao nên cô cũng không cảm thấy lạnh.
Sau khi thay quần áo xong, Tô Yên dựa vào ghế xe nhìn chằm chằm nóc xe: “Lục Cận Phong, anh trà trộn vào Vương Bài, rốt cuộc là để tìm cái gì? Từ lúc nào mà anh biết Hắc Ưng chính là… Tiểu Duy.”
“Lệ Quốc Minh để lại một kiện hàng, có lẽ chuyện này Tô Duy đã nhắc qua với em.”
Tô Yên đảo tròng mắt: “Có nhắc qua!”
“Kiện hàng đó, là súng đạn.” Lục Cận Phong nói: “Buôn bán súng đạn, chỉ có một kết cục.”
Cả người Tô Yên chấn động, tức tới mức mắng người: “Não Tô Duy có lỗ hay sao, điều này so với chết thì có gì khác biệt, anh đã tìm thấy kiện hàng đó chưa?”
Lục Cận Phong lắc đầu: “Ban đầu anh nghĩ rằng là ở tổng bộ Vương Bài, hai hôm nay anh đã thăm dò qua nhưng không có, Tô Duy còn giảo hoạt hơn Lệ Quốc Minh, hổ phụ sinh hổ tử, cũng có thể kiện hàng đó đã được bán ra ngoài, cũng có thể được giấu ở một nơi nào đó.”
“Em muốn quay về, em muốn tìm Tô Duy.”
Nếu như Tô Duy đứng trước mặt cô, Tô Yên thật sự hận tới mức không thể mắng cho cậu ta tỉnh lại.
“Không có tác dụng, Yên Yên, đã không thể quản được cậu ta nữa rồi.” Lục Cận Phong kéo cô lại: “Cậu ta đã không còn đường lui, còn em, chỉ có thể dương mắt đừng nhìn cậu ta đi vào bóng tối.”
Tô Yên nhất thời nản lòng, Lục Cận Phong nói không sai, cô không thể làm được gì.
“Về Đế Đô trước.”
Tô Yên gật đầu như khúc gỗ, sau đó dựa vào ghế phụ nghỉ ngơi.
Cả đường đi Tô Yên đền trầm mặc không nói gì, khi về đến Đế Đô thì trời đã tối.
Lục Cận Phong đưa cô về biệt thử ở Nam Sơn.
Vừa vào đến sân Tô Yên đã ngửi thấy mùi thịt nướng, cô đi theo hướng mùi hương phát ra, thì nhìn thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh còn có mấy người Vạn Nhất đang nướng thịt.
Lâu Doanh nhìn thấy Tô Yên, phấn khởi vẫy tay: “Chị, nhanh như vậy đã về rồi, quả nhiên anh rể xuất mã, hiệu suất phải là cao, mau đến đây, thịt đều đã nướng chín, có thê ăn rồi.”
Tô Yên vẫn trong bộ dạng đau lòng, nói: “Lâu Doanh, chị đợi em tới giải cứu chị, nào ngờ em lại không tim không phổi ăn đồ nướng, thật là đau lòng, đau lòng.”
“Chị, dùng lời của Vạn Nhất mà nói những người trong ngành này như chúng ta, bị bắt cũng là chuyện như cơm bữa, làm quen là được rồi.” Lâu Doanh vịn vai Tô Yên, cười xấu xa: “Đây không phải tạo cơ hội cho chị và anh rể làm hòa sao? Nhìn xem, không phải là đã làm hòa rồi sao.”
“Em thật sự không sợ chị mạng nhỏ phơi ở ngoài sao? Đó là Vương Bài đó.”
“Vương Bài chỉ là cái lông mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là một tổ chức vừa mọc lên, so với Ám Dạ, còn non lắm, nếu không tại sao anh rể ở trong Vương Bài lâu như vậy cũng không bị phát hiện, toàn là hổ giấy mà thôi.” Lâu Doanh một lúc cắn năm miếng thịt nói: “Vạn Nhất nói rồi, nếu như Vương Bái thật sự dám động vào chị, anh rể nhất định sẽ san bằng tổng bộ Vương Bái.”
Tô Yên nhìn Lâu Doanh: “Có gì không đúng ở đây, Vạn Nhất nói Vạn Nhất nói, câu nào cũng có Vạn Nhất treo trên miệng, từ lúc nào mà quan hệ của hai người tốt như vậy?”
“Chị, hai người không thể trở thành bạn đời được, bạn bình thường còn có thể.”
Lúc này Vạn Nhất đang cầm miếng thịt bò nướng chen vào một câu: “Lâu Doanh, thịt nướng của cô được rồi, chị dâu, mau ngồi xuống ăn một miếng.”
Lục Cận Phong đi tới, nắm tay Tô Yên: “Các người ăn đi, Yên Yên mệt rồi, về phòng nghỉ trước.”
Nói xong anh dắt Tô Yên đi.
Lâu Doanh nhìn theo bóng lưng hai người, nói: “Lại bắt đầu phát cơm chó rồi.”
Vạn Nhất liếc nhìn rượu trong tay, trong lòng bỗng lung lay, đưa cho Lâu Doanh: “Rượu hoa quả loại ủ mới, nào, thử một chút đi.”
“Vạn Nhất đáng chết, anh còn lén giấu đi.” Lâu Doanh cầm lấy uống một ngụm: “Có mùi thơm nhè nhẹ, uống ngon, nhưng không có vị rượu.”
“Rượu này ban đầu uống sẽ không có cảm giác, nhưng đã ngấm vào rồi thì rất nặng, cô đợi một lúc thì sẽ cảm nhận được.”
Vạn Nhất cười híp mắt, giống như một con cáo già, trong tay cũng cầm một chai rượu hoa quả, chậm rãi nếm thử.
Lâu Doanh nhìn chằm chằm miệng chai nói: “Vạn Nhất đáng chết, không phải anh lại hạ gì vào trong đó chứ, muốn có âm mưu làm loạn gì với tôi sao?”
Vận Nhất giơ tay lên can đoan: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không động tay động chân, mọi người ai cũng có một chai, tôi vô cùng quang minh chính đại, trước giờ chưa từng làm chuyện hèn hạ, ai đó mà có âm mưu dùng rượu với tôi thì đã a di đà phật rồi.”
Trong lúc nói, Vạn Nhất kéo cổ áo ra, thoải mái ăn uống.
Trên người Vạn Nhất không có cơ bắp, phần ngực trắng trẻo non nớt, nhìn vô cùng mềm mại, lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, còn ngọt hơn cả rượu hoa quả này, có một loại ham muốn khiến người khác muốn cắn một miếng.
Thật ra, Lâu Doanh không thích nhất chính là đàn ông đàn ông có cơ bắp cứng cáp, có gì đáng để sờ chứ.
Sức mạnh của một người đàn ông, không phải là có ở việc có bao nhiêu cơ bắp.
Lâu Doanh không nhịn được liếc mắt nhìn.
Mẹ nó ơi, đây chắc chắn là sự quyến rũ.
Lâu Doanh lập tức niệm trong đầu, không thấy gì hết, không thấy gì hết.