Vạn Nhất nằm chổng vó trên nền đất, mọi thứ trước mắt như đang quay mòng mòng.
Bao cát vẫn bắn tới chưa dừng lại, Lâu Doanh một tay ôm lấy bao cát, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất: "Vừa nãy anh gọi tôi là gì cơ?"
Bảo bối?
Buồn nôn quá đi mất.
Vạn Nhất mất một lúc mới định thần lại, ngồi dậy, vội nói: "Không phải cô đang không khỏe sao, luyện võ cái gì đây chứ, từ hôm nay trở đi, mấy trò đấm bốc cử tạ, hay là máy chạy bộ gì gì đó, tốt nhất đừng có động vào nữa, quá là nguy hiểm."
''Đối với con người yếu xìu như anh thì mấy thứ đó đúng thật là nguy hiểm, cơ mà đối với tôi thì chẳng quá sức tí nào.''
Lâu Doanh đứng dậy, vừa nói vừa thể hiện một chút, cô ấy bèn nâng lên một quả tạ trăm cân ngay trước mắt Vạn Nhất.
Vạn Nhất: "...''
''Ôi mẹ ơi, mau bỏ xuống, bỏ xuống đi.''
''Bịch!"
Lâu Doanh đặt quả tạ xuống đất, phát ra tiếng động rất vang.
''Ôi mẹ ơi trái tim nhỏ bé của tôi.'' Vạn Nhất ôm ngực, suýt chút nữa anh ta bị tắc nghẽn cơ tim rồi.
''Bị thần kinh à, chỉ là nâng một quả tạ thôi mà?'' Lâu Doanh cầm chai nước suốt lên uống một ngụm: ''Anh tới đây làm gì? Sao lại vào được trong này?''
''Trèo cửa sổ vào.'' Vạn Nhất nhìn chằm chằm vào bụng Lâu Doanh, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hỏi: ''Giờ cô đang cảm thấy thế nào?''
Lâu Doanh ngơ ngác không hiểu gì: ''Cái gì thế nào?''
''Cơ thể.''
''À, khá ổn, vận động một chút toát mồ hôi, tinh thần cũng sảng khoái hơn rồi.'' Lâu Doanh kết luận: "Xem ra phải thường xuyên luyện tập mới được, dạo này tôi lười quá.''
Vạn Nhất vừa nghe thấy thế bèn nói ngay: ''Cô không được tập luyện nữa.''
Lâu Doanh cảm thấy kỳ lạ: ''Gà luộc, sao hôm nay anh lạ vậy, tôi có tập luyện hay không thì có liên quan gì tới anh?''
''Đương nhiên là có liên quan, có khả năng hiện giờ trong bụng của cô...''
Lâu Doanh mờ mịt: ''Có khả năng gì cơ?''
Chuyện còn chưa rõ thực hư ra sao, Vạn Nhất cũng không tiện nói thẳng, bèn hỏi để thăm dò: ''Tôi nghe chị dâu nói, cô nôn khan, buồn nôn à?''
''Ừ, vừa nãy có hơi buồn nôn nhưng giờ thì ổn rồi.'' Lâu Doanh tỉnh bơ đáp lại, vừa dứt lời lại cảm thấy bụng dưới hơi đau âm ỉ, cô ấy chỉ nói một câu: ''Thôi chết rồi.''
Vạn Nhất lập tức căng thẳng: ''Sao vậy? Có phải lại không khỏe ở đâu không? Tôi đưa cô đi bệnh viện khám.''
Lâu Doanh đau tới mức nhíu cả mày lại, nhưng vẫn xua tay: ''Bụng có hơi đau nhưng cũng không có gì đáng ngại đâu, chắc là do hồi nãy dùng sức mạnh quá, đều tại anh, Vạn Nhất chết bầm cứ xì xà xì xồ toàn cái gì ấy.''
''Giờ đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào, sức khỏe là quan trọng, không được coi thường.''
''Tôi không đi, cả đời này tôi không muốn tới mấy nơi như bệnh viện, tôi ra sô pha nằm một lát, anh đừng có lải nhải bên tai tôi nữa, đau cả đầu.'' Lâu Doanh xoa xoa thái dương, đầu cô ấy đang rất đau.
Vạn Nhất lo lắng không yên: ''Thật sự là không sao chứ? Tôi thì thấy vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra cho chắc ăn, cô không muốn đi thì để tôi gọi bác sĩ tới.''
''Tôi nói rồi, tôi không sao.'' Lâu Doanh bắt đầu nóng máu rồi, cô ấy gắt lên: ''Anh mà cứ lải nhải bên tai tôi nữa thì cút ngay ra ngoài cho tôi.''
Trong người khó chịu khiến tâm trạng của Lâu Doanh rất buồn bực.
Vạn Nhất lập tức im bặt, phụ nữ trong thời kỳ đầu của thai nhi cũng giống như phụ nữ tới tháng vậy, tâm trạng dễ bị kích động, anh ta phải cẩn thận yêu thương mới được.
Lâu Doanh trở về phòng nằm nghỉ ngơi, cơn đau âm ỉ ở bụng dưới mãi không dứt, trái lại càng ngày càng dữ dội hơn, cô ấy bắt đầu toát mồ hôi rồi.
Lâu Doanh là một người chịu đựng giỏi, cô ấy từng cùng Bạch Phi Minh làm nhiệm vụ mai phục ở sa mạc hơn nửa tháng trời, đến mức nắng cháy cả da cũng không hé răng than thở nửa lời.
Vạn Nhất xuống bếp làm chút đồ ăn, định bụng dỗ Lâu Doanh trước rồi bàn chuyện đưa cô ấy tới bệnh viện khám thử.
Vạn Nhất bưng bát canh ấm đi vào phòng Lâu Doanh, đúng lúc nhìn thấy cô ấy đang ngồi xổm trước ngăn kéo tủ, lục lọi tìm đồ đạc.
"Lâu Doanh, cô định tìm cái gì?''
''Thuốc giảm đau.'' Lâu Doanh tìm được vỉ thuốc giảm đau rồi.
Giọng nói của Lâu Doanh nghe có vẻ hơi yếu ớt, vừa nghe đến ba chữ ''thuốc giảm đau'', Vạn Nhất định thần nhìn lại đã thấy cô ấy sắp sửa bỏ viên thuốc vào miệng, dọa anh ta sợ tới mức vội vàng bước nhanh tới giằng lại viên thuốc từ tay cô: ''Không được uống, cô uống thuốc này vào khác nào giết chết con gái yêu quý của tôi?''
''Con gái yêu quý?''
Lâu Doanh trừng mắt nhìn Vạn Nhất: ''Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay anh toàn nói mấy lời khó hiểu thế?''
Vạn Nhất bóp nát viên thuốc giảm đau, nói: ''Tôi nghe chị dâu nói cô buồn nôn, nôn khan, những triệu chứng này rất giống với phụ nữ đang mang thai giai đoạn đầu tiên.''
''Nói tiếng người đi.''
Nghe không hiểu sao?
Vạn Nhất sầm mặt, nói: ''Chính là... chính là có khả năng cô đã mang thai rồi đó, mang thai đứa con của tôi.''
Càng nói Vạn Nhất càng cúi đầu thấp xuống, tỏ ra ái ngại, giọng nói còn toát lên vẻ hiền từ của một người cha.
Lâu Doanh lặng người vài giây, cuối cùng mới tỉnh táo lại: ''Không thể nào.''
''Sao lại không có thể nào.'' Vạn Nhất nói: ''Lúc nào cô cũng tùy tiện cẩu thả, không biết cũng là chuyện bình thường, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra là biết ngay.''
''Tôi nói không thể là không thể.'' Lâu Doanh nói: ''Tôi không thể có con với anh được.''
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Vạn Nhất là: ''Không phải con của tôi thì còn là của ai?''
Lâu Doanh: ''...''
Chuông cửa lại reo rồi.
Tiếng của Lãnh Phùng vang lên từ tầng dưới: ''Lâu Doanh?''
''Của Lãnh Phùng à?''
Vạn Nhất lập tức mặt mày như đưa đám.
Hồi trước Lâu Doanh rất hâm mộ cơ bắp trên người Lãnh Phùng, với cá tính của cô ấy, cũng rất có khả năng là đã ngủ với anh ta.
''Anh muốn chết phải không?'' Lâu Doanh lập tức đập một phát lên gáy Vạn Nhất.
Vạn Nhất không tránh né, trả đũa lại càng không thể, cả người cứ thừ ra.
''Sao anh không tránh đi.'' Lâu Doanh rất bất ngờ.
Vạn Nhất không nói gì, xụ mặt xuống.
Tiếng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, Lâu Doanh cố nhịn đau xuống nhà mở cửa.
Lãnh Phùng tưởng không có ai ở nhà, đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy cửa mở, thế nào lại quay vào.
''Lâu Doanh, cô có nhà sao.''
''Đội trưởng Lãnh, tìm tôi có việc gì vậy?''
''Tôi muốn hỏi là Bạch Phi Minh về chưa?''
''Đội trưởng Lãnh tìm Phi Minh có chuyện gì? Chẳng lẽ cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi? Lần này cậu ấy đi cũng đã hơn nửa tháng mà chẳng thấy động tĩnh gì...''
Vừa nói dứt lời, Lâu Doanh lập tức thấy trước mắt tối sầm lại, rồi cứ thế cô ngã gục xuống đất.
"Lâu Doanh!''
''Lâu Doanh!''
Vạn Nhất trốn ở cầu thang nghe lén, vừa thấy người ngã xuống bèn không màng tất cả lao tới phía cô ấy, tốc độ của anh ta còn nhanh hơn cả Lãnh Phùng, anh đỡ lấy Lâu Doanh.
"Lâu Doanh? Lâu Doanh?'' Vạn Nhất vỗ vỗ mặt Lâu Doanh, không có phản ứng gì, anh ta sốt ruột tới mức nói như hét vào mặt Lãnh Phùng: ''Mau lấy xe, đi bệnh viện.''
''Được.''
Vạn Nhất bế Lâu doanh chạy vào như một tên điên: ''Bác sĩ, mau khám cho cô ấy.''
Lãnh Phùng chưa từng nhìn thấy Vạn Nhất trong bộ dạng như vậy từ trước tới nay.
Giống như anh ta đang ôm trong lòng sinh mạng của mình vậy.
Một người bình thường thì cà lơ phất phơ, một khi đã phải lòng ai đó thì sẽ tuyệt đối không phụ tình.
Bác sĩ y tá vội vàng chạy ra, đặt Lâu Doanh nằm lên xe cấp cứu.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng trưng, Vạn Nhất căng thẳng đến độ hai bàn tay siết chặt vào nhau, miệng không ngừng lẩm bẩm: ''Sẽ không có chuyện gì đâu, mẫu dạ xoa mạnh mẽ như vậy, làm sao xảy ra chuyện được.''
Lãnh Phùng hỏi: ''Lâu Doanh, cô ấy... sao vậy?''
Vạn Nhất không nhìn Lãnh Phùng, đáp: ''Lâu Doanh có thai rồi.''
''Nhanh như vậy đã có thai rồi sao?''
Ý của Lãnh Phùng là không ngờ hai người Vạn Nhất và Lâu Doanh đã tiến triển nhanh như vậy rồi, nhưng vào tai Vạn Nhất lại biến thành một ý khác.
Vạn Nhất nhìn Lãnh Phùng, lập tức có cảm giác thật là muốn khóc.
Vừa nhìn, anh ta không thể nhịn được nữa, bèn ôm mặt ngồi thụp xuống một bên.
Lãnh Phùng: ''?''
Ý gì đây?
Có em bé rồi, xúc động đến phát khóc ư?