Lãnh Phùng do dự, bước đến, đặt tay lên vai Vạn Nhất: “Cậu đừng lo lắng, Lâu Doanh sẽ không sao đâu, bác sĩ còn chưa đi ra, đợi lát nữa xem bác sĩ nói thế nào.”
Vạn Nhất gạt tay Lãnh Phùng ra, một người đàn ông cao lớn, lại thực sự đỏ mắt rồi.
May là trên hành lang này không có người khác.
Lãnh Phùng nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Được rồi, đợi lát nữa có người đến, còn ra thể thống gì nữa.”
Trong lòng Vạn Nhất khó chịu, phiền muộn, hung dữ lườm Lãnh Phùng một cái.
Lãnh Phùng cảm thấy không sao hiểu được, thái độ thù địch đột ngột xuất hiện này, anh ta trêu chọc đến ai rồi?
Lãnh Phùng nhăn mày: “Đừng cáu kỉnh với tôi, Lâu Doanh có thai, cậu không phải nên vui vẻ sao?”
“Tôi vui mừng gì chứ, đứa trẻ cũng không phải là của tôi.”
Lãnh Phùng ngẩn người: “Thế là của ai?”
“Cái này phải hỏi cậu chứ.”
Lãnh Phùng: “...”
Lãnh Phùng nhăn mày không vui, anh ta phản ứng lại: “Vạn Nhất, lời này tốt nhất cậu đừng nói trước mặt của Lâu Doanh, nếu không thì với tính khí của cô ấy, nhất định sẽ đâm chết cậu.”
“?”
Não Vạn Nhất nhảy số: “Đứa bé không phải của cậu à?”
Lãnh Phùng nghiêm mặt, không thèm đáp lại Vạn Nhất.
Lúc này bác sĩ bước ra, Vạn Nhất lập tức bước đến: “Cô ấy sao rồi? Sao lại đột nhiên ngất xỉu thế? Người lớn có sao không? Đứa trẻ có sao không?”
“Người lớn đã tỉnh lại rồi, các mục huyết áp và điện tâm đồ đều bình thường, nhưng phần bụng của người bệnh vẫn còn đau, kết quả xét nghiệm máu vẫn chưa có, vậy nên cứ đưa người bệnh đi làm siêu âm trước xem thế nào.”
Bác sĩ ở khoa nội, không phải khoa phụ sản.
Có mang thai hay không, đứa trẻ thế nào, vậy thì phải làm xét nghiệm mới biết được.
Lâu Doanh cũng không biết mình có bệnh gì, vừa tỉnh dậy đã lại bị gọi đi siêu âm.
Lãnh Phùng và Vạn Nhất đợi ở ngoài cửa, Lâu Doanh cảm thấy khá ngại ngùng, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn giữ hình tượng mạnh mẽ, làm gì có lúc nào yếu đuối như thế?
Lâu Doanh nhất quyết không dùng xe lăn, tay ôm lấy bụng, giữ thẳng sống lưng, cũng không cần người khác dìu đỡ, tự mình bước vào trong phòng siêu âm.
Vạn Nhất chỉ có thể ở bên ngoài đợi, kết quả siêu âm và xét nghiệm máu định kỳ rất nhanh đã có rồi.
Vạn Nhất đi lấy kết quả và đưa cho bác sĩ xem, kết quả cuối cùng chính là, không mang thai, cơ thể cũng không có bệnh gì, tất cả các chỉ số đều bình thường.
Bác sĩ bối rối: “Thật kì lạ.”
Cơn đau của Lâu Doanh là thật, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân.
Vạn Nhất như một quả cà tím phơi sương, hoàn toàn yểu xìu.
Uổng công vui mừng một hồi, cuối cùng lại không mang thai.
“Bác sĩ, ông kiểm tra lại đi, cô ấy rõ ràng đã đau đến mức ngất đi rồi, sao lại bình thường được.”
“Báo cáo cho thấy bình thường, vậy thì cứ quan sát thêm đã, tôi gọi trưởng khoa đến xem lại xem, trước tiên đừng nóng vội.”
Lâu Doanh ở trong phòng bệnh, lúc tỉnh lại, cô ta cũng cảm thấy không còn đau nữa rồi.
Vạn Nhất cầm báo cáo quay về, cô ta nói: “Tôi không sao rồi, trở về thôi.”
“Lâu Doanh, đợi thêm đã, kiểm tra thêm lần nữa, vẫn là kiểm tra kĩ càng hơn một chút thì hơn.”
“Kiểm tra gì chứ, phiền phức quá đi, tôi thực sự không sao rồi.” Lâu Doanh xuống giường, xỏ giày vào muốn đi.
“Không sao còn có thể ngất xỉu à?” Vạn Nhất giữ cô ta lại: “Nhất định phải kiểm tra lại, đúng rồi, bác sĩ nói cô không có thai, là tôi nhầm lẫn rồi.”
Lâu Doanh nhún vai, không hề ngạc nhiên chút nào: “Đương nhiên là tôi không thể mang thai rồi.”
Vạn Nhất chịu đả kích sâu sắc: “Sao lại không thể chứ? Tôi cũng đã rất ra sức mà, tôi cảm thấy chất lượng mấy bé nòng nọc của tôi có lẽ cũng khá tốt mà.”
“Chất lượng tốt hay không tôi không biết, dù sao thì chỉ cần một viên thuốc, có lẽ cũng thành vô dụng cả rồi.”
Ý của câu này chính là.
Lâu Doanh uống thuốc rồi.
Câu này đối với Vạn Nhất mà nói, chính là sấm sét giữa trời quang, tôn nghiêm của một người đàn ông hoàn toàn bị chà đạp.
Một người phụ nữ không bằng lòng sinh con cho một người đàn ông, ý tứ trong đó vừa nhìn là có thể hiểu được.
Viền mắt Vạn Nhất đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâu Doanh, tờ báo cáo trong tay đã bị bóp nát rồi.
Lâu Doanh bị nhìn đến chột dạ, ánh mắt của Vạn Nhất thật đáng sợ.
“Anh làm sao thế?”
“Sao cô có thể giết bọn chúng chứ!” Giọng nói của Vạn Nhất vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng, dường như đang tự nói với chính mình.
Lâu Doanh cảm thấy không sao giải thích được: “Tôi giết ai rồi?”
Vạn Nhất nhắm mắt, quay đầu đi, biểu cảm đau khổ, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Chưa đến một phút, lại giận đùng đùng quay trở lại, vô cùng bá đạo nói: “Nhất định phải làm thêm một lần kiểm tra nữa.”
Lâu Doanh thấy đôi mắt của Vạn Nhất đỏ hoe, lần đầu tiên cô ta không phản đối, ngoan ngoãn kiểm tra thêm lần nữa, vẫn không kiểm tra ra được là bệnh gì.
Tô Yên ở trong cửa hàng chờ đợi, An Hinh và Lý Văn ra ngoài rồi, vậy nên cô bận hơn nhiều.
Buổi trưa vừa chợp mắt, lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy có người hãm hại cô. Truyện Quân Sự
Sau khi tỉnh dậy, Tô Yên lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ôi, luôn có điêu dân muốn hại trẫm!”
Không cho người khác yên lòng mà.
Tô Yên còn muốn đi thăm Lâu Doanh, năm giờ chiều đã đóng cửa tiệm rồi, cô đi về phía bãi đỗ xe như thường lệ, Hứa Nguyên ôm một bó hoa vô cùng thơm đưa đến.
“Tô Yên, đây là loại mới của cửa hàng, rất thơm đó, cô mang một bó về nhà đi.”
“Cô khách sáo quá rồi.” Tô Yên cười, từ chối một cách khéo léo: “Không nhận hoa nữa đâu, vừa nhận của cô một bó rồi, cũng không thể nhận đồ của cô mãi được, cô vẫn là tiết kiệm chút tiền để mua đồ cho con đi.”
“Không đáng bao nhiêu tiền, cô đừng chê là được.” Hứa Nguyên nhiệt tình, cương quyết đưa cho Tô Yên.
“Yên Yên.”
Giọng nói của Lục Cận Phong truyền đến.
Tô Yên quay đầu lại nhìn, vô cùng bất ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua, tiện thể đón em về nhà.” Lục Cận Phong bước đến, tự nhiên như không đưa tay ra ôm lấy eo Tô Yên, nhìn về Hứa Nguyên: “Đây là?”
“Ông xã, đây là người mà trước đây em đã kể với anh, Hứa Nguyên, trước đây em không cẩn thận đâm phải cô ấy.” Tô Yên giới thiệu ngắn gọn cho hai người: “Hứa Nguyên, đây là chồng tôi.”
Ánh mắt của Hứa Nguyên dừng lại trên người Lục Cận Phong, dường như không rời được mắt, có chút căng thẳng và bất an mà nắm chặt lấy góc áo, nhanh chóng rũ mắt, khen ngợi: “Tô Yên, chồng cô thật đẹp trai!”
Vẻ đẹp trai của Lục Cận Phong, là thứ đã được công nhận.
Tô Yên cười khiêm tốn, Lục Cận Phong nói: “Đi thôi, đưa em đi ăn gì đó.”
“Được.” Tô Yên chào tạm biệt Hứa Nguyên: “Vậy chúng tôi đi đây.”
Bó hoa đặc biệt thơm kia, Tô Yên vẫn là đưa lại cho Hứa Nguyên rồi ngồi xe Lục Cận Phong rời đi.
Hứa Nguyên đứng bên đường nhìn theo, đợi chiếc xe biến mất rồi, cô ta xoay người ném bó hoa vào trong thùng rác, miệng nói một câu: “Không vội, thời gian còn dài.”