Tô Yên đang suy nghĩ, một tiếng chuông bất ngờ vang lên.
Là điện thoại của cô kêu.
Là Lục Cận Phong gọi đến.
Tô Yên nghe điện thoại: “Ông xã!”
“Không ở trong cửa hàng sao?” Lục Cận Phong hỏi: “Về nhà rồi?”
“Chưa, em đang...” Tô Yên liếc nhìn biển báo đường bên cạnh, nói: “Đang ở số 88 đường Hưng Học chỗ cạnh cửa hàng.”
“Về sớm một chút, tối nay anh sẽ về hơi muộn, em nghỉ ngơi sớm đi, báo với em một tiếng.”
Lục Cận Phong ở ngoài làm gì, đều sẽ báo cáo với cô, loại cảm giác lúc nào cũng được người khác nhớ nhung ở trong lòng này, vô cùng hạnh phúc.
“Được, một lát nữa em sẽ về, anh uống ít rượu thôi.”
Giọng nói lười biếng của Lục Cận Phong truyền đến: “Ừ, trong khoảng thời gian chuẩn bị mang thai, không uống rượu, không hút thuốc, tạo nên đời sau có chất lượng tốt.”
Tô Yên: “...”
“Bớt ba hoa với em đi, được rồi, không nói nữa, em về trước đây.”
Trong con hẻm này rất u ám.
Cúp điện thoại, Tô Yên đang chuẩn bị đi, thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Nguyên.
“Cứu tôi với, cứu tôi với!”
Tô Yên cất điện thoại, vội vã chạy về hướng âm thanh phát ra.
Ở cuối con hẻm, Hứa Nguyên đang cầm một thanh gỗ điên cuồng đánh Chu An, miệng sợ hãi mắng: “Đồ biến thái, tôi đánh chết anh, đến phụ nữ mang thai cũng không tha, thứ cặn bã.”
Chu An ăn phải mấy gậy, nhìn Tô Yên một cái, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Hứa Nguyên bị dọa đến mức nhắm mắt vung bừa gậy: “Súc sinh, đồ khốn nạn!”
“Hứa Nguyên, anh ta chạy rồi.” Tô Yên bước đến: “Không sao rồi, đừng sợ.”
Hứa Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy là Tô Yên, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tô Yên, dọa chết tôi rồi, ban nãy có một người đàn ông theo dõi tôi, tôi sợ hãi nên đã trốn vào trong con hẻm, anh ta lại đi theo, tôi cầm thanh gỗ đánh anh ta luôn.”
Tô Yên cố ý hỏi: “Cô không nhìn rõ người đó trông như thế nào sao?”
Cô thì nhìn rõ rồi, người đó chính là Chu An.
Chỉ là cô không biết tại sao Chu An lại theo dõi Hứa Nguyên.
“Không có, tôi sợ lắm, không dám nhìn.” Hứa Nguyên sợ đến mức toàn thân vẫn còn đang run rẩy: “Nhất định là người yêu mới của chồng trước tôi tìm người hãm hại tôi.”
Tô Yên hỏi: “Có cần báo cảnh sát không? Tôi thấy chuyện này vẫn nên báo cảnh sát xử lý thì hơn.”
“Bỏ đi, quá mất mặt rồi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào chứ?” Hứa Nguyên lắc đầu, trong giọng nói chứa đầy sự sợ hãi: “Tô Yên, cô đưa tôi về có được không, tôi sợ lắm.”
“Được.”
Tô Yên đồng ý ngay lập tức, lái xe đưa Hứa Nguyên về nhà.
Trên đường, Hứa Nguyên gọi điện thoại, rất tức giận nói với người trong điện thoại: “Anh quản cho tốt người phụ nữ của anh, đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi.”
Nói xong, Hứa Nguyên cúp điện thoại luôn.
Tô Yên hỏi: “Gọi cho chồng trước của cô sao?”
“Ừ, tôi cảnh cáo anh ta đừng gây phiền phức cho tôi nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình thôi.” Hứa Nguyên rất uể oải, vẻ mặt bất lực.
Tô Yên không nói gì nữa, đến Hoa Mãn Đình nơi Hứa Nguyên ở, cô cũng chỉ đưa đến cổng, không đưa lên lầu nữa.
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà tôi còn có chuyện gấp, không đưa cô lên lầu nữa.”
“Ừ, Tô Yên, thật ngại quá, hôm nay lại làm phiền cô rồi.”
“Không sao, tiện đường mà thôi.”
Tô Yên cười cười, khởi động xe rồi rời đi.
Hứa Nguyên đứng ở cửa chung cư, nhìn về hướng Tô Yên rời đi, gọi điện thoại, nghiêm giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cô ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”
Tô Yên về đến nhà, trước tiên tắm rửa sạch sự mệt mỏi trên người, sau đó mới đến phòng em bé xem các con, bé ba, bé tư đều vừa uống sữa xong, đang bò quanh nhà đồ chơi để chơi đồ chơi.
Tô Yên vừa ngồi xuống, hai đứa bé bò lên người cô, người mập mạp, thật là hai bé mỡ linh hoạt.
Bé ba nghịch ngợm nhất, thích dùng tay túm lấy miệng Tô Yên, chọc vào mũi và mắt của Tô Yên.
Tô Yên cười, dịu dàng nói: “Bé ba, không được làm như thế đâu.”
Bé ba đang chơi rất vui, cưỡi trên người Tô Yên, hai cái tay thịt vỗ vỗ lên mặt của Tô Yên, nhéo nhéo gương mặt của cô, vòng qua vòng lại quanh cổ của Tô Yên như một con heo con, cái mông béo vểnh lên, giống như đang tìm sữa để uống.
Thằng nhóc chơi vui chết đi được, bé tư thì yên tĩnh hơn một chút, chỉ ngồi một bên nghịch mấy cái tua tua trên quần áo của Tô Yên.
“Hai đứa nhóc này, cục cưng thối.”
Tô Yên dở khóc dở cười, cô cầm điện thoại chụp lấy cảnh này rồi gửi cho Lục Cận Phong, kèm theo một đoạn lời nhắn: ‘Sống không còn gì luyến tiếc, ông xã mau tới cứu mạng.’
Tin nhắn được gửi đi, trả lời sau vài giây.
‘Năm giây nữa sẽ đến chiến trường.’
Tô Yên cho rằng Lục Cận Phong đang nói đùa, dù sao thì trước đó Lục Cận Phong đã gọi điện thoại nói tối nay sẽ về muộn một chút.
Ai mà biết được, chẳng bao lâu sau, cô đã nghe thấy giọng nói của người giúp việc: “Ông chủ về rồi, bà chủ đang chơi với các cậu chủ.”
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Lục Cận Phong mang theo cả gió lạnh bước vào, một mình xách hai đứa nhóc thối lên, ôm vào trong ngực mình.
Tô Yên ngồi dậy, hỏi: “Sao anh lại về sớm thế.”
“Anh bảo Emily hủy buổi tiệc xã giao rồi, về nhà với mọi người.” Lục Cận Phong bế bé ba, nhẹ nhàng vỗ lên mông của bé ba: “Thằng nhóc thối, dám bắt nạt bà xã của cha.”
Bé ba cũng rất giỏi diễn, cái miệng chìa ra, nhìn Tô Yên, mở miệng lớn tiếng khóc oa oa.
Lục Cận Phong: “...”
“Không khóc nữa không khóc nữa, nào, mẹ ôm nào.” Tô Yên giơ tay bế bé ba, bé ba lập tức không khóc nữa, cười lên, dựa vào vai của Tô Yên, dáng vẻ đó, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, có thể làm tan chảy trái tim người khác.
Hai vợ chồng: “...”
Tốc độ trở mặt của đứa bé còn nhanh hơn cả thời tiết trở trời nữa.
Giây trước khóc, giây sau cười.
Bé tư bò lên người Lục Cận Phong, răng còn chưa mọc đủ, túm lấy tay Lục Cận Phong rồi gặm, tất nhiên, vẫn có chút cảm giác đau, bé tư hoàn toàn coi tay của Lục Cận Phong là cái que mọc răng, cắn hết miếng này đến miếng khác.
Lục Cận Phong oán hận nhìn Tô Yên: “Bà xã, anh cảm thấy hai thằng nhóc này lúc nào cũng đang nhắc nhở anh về tầm quan trọng của việc sinh con gái.”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Bé tư dính anh nhất đó, đây cũng là một loại biểu hiện của sự yêu thích nha.”
Ở bên cạnh Tô Yên, bé tư vẫn luôn rất yên tĩnh, Lục Cận Phong vừa về, bé tư ngay lập tức dính lên người anh.
Lục Cận Phong xách bé tư lên ôm vào trong lòng, nói: “Đúng rồi, anh nghe Vạn Nhất nói, Lâu Doanh chảy máu mũi liên tục, đi kiểm tra rồi nhưng vẫn chưa tra ra được nguyên nhân gì, cậu ấy định đưa Lâu Doanh ra đảo để Xa Thành Nghị xem xem.”
“Lại chảy máu mũi rồi?” Tô Yên cũng lo lắng rồi: “Đây không phải là chuyện nhỏ, để anh Xa kiểm tra cho thì hơn.”
“Vậy nên em phải ra mặt để nói với Lâu Doanh, lời của Vạn Nhất, Lâu Doanh không nghe.”
“Được, ngày mai em sẽ lại đích thân đi một chuyến.” Tô Yên nhớ lại chuyện của Hứa Nguyên, nói: “Đúng rồi, hôm nay em lại phát hiện Chu An xuất hiện ở gần tiệm hoa, lúc buổi tối, cũng thấy anh ta theo dõi Hứa Nguyên, chỉ là không biết tại sao anh ta lại theo dõi Hứa Nguyên.”
“Xem ra, Hứa Nguyên này không đơn giản.” Lông mày của Lục Cận Phong khẽ nhíu lại: “Em tránh xa cô ta ra một chút.”
“Ừ!”
Tô Yên cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong suốt những ngày quen biết Hứa Nguyên, luôn có một cảm giác tất cả mọi thứ đã được sắp xếp, hơn nữa Hứa Nguyên cũng quá nhiệt tình và quen thuộc.
Đặc biệt là những loài hoa có độc kia, khiến lòng người nảy sinh nghi ngờ.