Tô Yên nhìn về phía xa và nói: “Tiểu Duy lớn lên cùng tôi, tình cảm cùng không giống nhau. Nếu tôi cũng mắc cùng một loại vi rút với Lâu Doanh, có thể cậu ta sẽ lấy thuốc đến để điều trị cho tôi.”
Đây là cách nhanh nhất mà cô có thể nghĩ ra để lấy thuốc giải.
Xa Thành Nghị nghe vậy lập tức phản bác: “Chị dâu, đây không phải chuyện nhỏ, có thể chị sẽ chết. Tô Duy hiện tại không còn là Tô Duy trước đây nữa. Chuyện này Lục Cận Phong nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
“Cho nên chuyện này chỉ có anh và tôi biết, tôi đã hạ quyết tâm rồi.” Tô Yên kiên quyết nói: “Anh Xa, tôi không thể biết rõ rằng có cách để cứu Lâu Doanh nhưng lại giương mắt nhìn em ấy chết, tôi không thể thờ ơ được.”
“Cô chờ thêm một chút, tôi sẽ sớm chế ra thuốc giải.”
“Lâu Doanh không thể đợi được nữa.” Tô Yên nghiêm túc và chân thành nói: “Anh Xa, tính mạng của tôi và Lâu Doanh đều nằm trong tay anh.”
Xa Thành Nghị bất lực: “Chị dâu, chị, haiz.”
“Anh cứ xem như không biết là được.” Tô Yên nói: “Hãy nói cho tôi biết vi rút trong cơ thể Lâu Doanh lây truyền như thế nào.”
Xa Thành Nghị đã đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi mới nói cho Tô Yên biết cách thức lây nhiễm.
Tình trạng thể chất của Lâu Doanh ngày càng càng trở nên tồi tệ, sau khi từ phòng khám trở về, toàn thân cô ấy dường như mất hết sức lực, nằm trên giường không thể ngồi dậy nổi, sau đó cô ấy bắt đầu sốt cao.
Bạch Phi Minh lo lắng: “Tôi đi tìm Tô Duy.”
“Phi Minh.” Tô Yên ngăn cô ta lại: “Kẻ thù ở trong bóng tối, còn chúng ta ở ngoài ánh sáng. Thay vì tìm kiếm không có mục đích, chúng ta chi bằng đợi cậu ta tự tới tận nơi.”
Bạch Phi Minh nhíu mày: “Chờ Tô Duy tới tận nơi?”
Tô Yên gật đầu: “Tôi...”
Còn chưa kịp nói xong câu này, trước mắt Tô Yên đột nhiên tối sầm, khuỵu người xuống.
“Tô Yên.” Bạch Phi Minh lo lắng.
Lục Cận Phong từ bên ngoài nghe thấy âm thanh liền bước vào, nhìn thấy Tô Yên ngất đi, cả người lập tức hoảng hốt, trái tim cũng xoắn xuýt lại hết.
“Yên yên.” Lục Cận Phong lập tức bóp nhân trung cho Tô Yên, bế đến giường bên cạnh nằm xuống.
Tô Yên nhanh chóng tỉnh táo lại, cười nói: “Đừng lo lắng, có thể là do em quá mệt mỏi mà thôi.”
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Lục Cận Phong không dám lơ là.
“Không cần, em không sao.” Trạng thái tinh thần của Tô Yên quả nhiên là đã tốt trở lại rồi.
Bây giờ mà quay về Đế Đô cũng sẽ rất vất vả, Lục Cận Phong trực tiếp đưa Tô Yên và Lâu Doanh đến bệnh viện ở khu thành thị gần đó.
Lâu Doanh sốt cao mãi không hạ, Tô Yên cũng không phát hiện ra có gì không ổn, nghe xong lời bác sĩ, Lục Cận Phong đã hiểu ra mọi chuyện.
Lúc đầu cũng không thể kiểm tra ra Lâu Doanh có vấn đề gì.
Lục Cận Phong nhận kết quả kiểm tra, trở lại phòng bệnh, nhìn Tô Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng anh giống như có một tảng đá lớn đang đè lên đó, hít thở không nổi.
Tô Yên nghe thấy giọng nói, chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nhìn Lục Cận Phong: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì thế, em thật sự không sao, anh đừng có lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Lục Cận Phong đi tới, nắm tay Tô Yên, hai mắt đã ươn ướt: “Em là người phụ nữ ngốc nghếch.”
Hai người đã là vợ chồng thì làm sao có thể không hiểu nhau cho được.
“Không sao đâu.” Tô Yên cười, mắt cũng đã đỏ ửng lên.
Lục Cận Phong nắm chặt Tô Yên, đặt lên môi mình: “Cho dù có đào ba tấc đất, anh cũng sẽ tìm cho được Tô Duy.”
Nói xong, vẻ mặt Lục Cận Phong lạnh lùng đi ra ngoài.
Tô Yên vừa mới nhiễm phải vi rút, tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, còn Lâu Doanh đã bị mất ý thức rồi, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, một người có thể chạy nhảy, cười nói trước đã không còn có thể mở nổi mắt ra được nữa, lúc thì lạnh đến co giật, lúc thì nóng toát mồ hôi.
Vạn Nhất lo lắng đến bật khóc, không ngừng lau nước mắt, nhưng anh ta không dám khóc thành tiếng, vì anh ta nhớ Lâu Doanh đã nói rằng anh ta không được phép khóc, nhưng Lâu Doanh chưa bao giờ nói rằng không được phép rơi nước mắt.
Vạn Nhất không biết vi rút là gì, anh ta chỉ biết Lâu Doanh sắp chết và anh ta cũng không biết mình có thể làm được gì, điều duy nhất anh ta có thể làm là ở trong phòng bệnh cầu nguyện với ông trời, quỳ lạy rất thành tâm.
“Anh trông Lâu Doanh nhé, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Bạch Phi Minh bỏ lại câu nói này rồi đi ra ngoài.
Mục tiêu của cô ta cũng giống như Lục Cận Phong, lúc này không thể trông cậy vào Xa Thành Nghị được nữa, nên chỉ có thể đi tìm Tô Duy.
Bạch Phi Minh bước ra khỏi bệnh viện và gặp lại Từ Như Phúc ở đại sảnh của bệnh viện.
Hai người đối mắt với nhau trong chốc lát, Bạch Phi Minh liền đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Đôi mắt Từ Như Phúc dõi theo bóng dáng của Bạch Phi Minh cho đến khi người hoàn toàn biến mất.
Lương Nghi trêu chọc: “Không lẽ cậu thực sự thích người đàn ông đó? Quả nhiên nhân duyên là do trời định, hay là tôi đi hỏi anh ta tên gì, nhà ở đâu rồi tác hợp cho hai người nhé.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Từ Như Phúc lạnh lùng liếc nhìn Lương Nghi một cái, rồi nói: “Cậu canh ở đây, chỉ cần cậu canh giữ Tô Yên, là sẽ có thể tìm ra hung thủ giết đã giết chết Hiện Đình.”
“Không hiểu phong tình gì cả.” Lương Nghi sờ cằm, nói: “Nhưng người đàn ông đó thật sự rất đẹp, tôi còn thích, cái khí chất thanh tao, toát tục đó, rất có cảm giác.”
Từ Như Phúc nhìn Lương Nghi một cái và bảo anh ta tự trải nghiệm đi, còn mình thì ngồi ở hành lang bệnh viện và chờ đợi.
Trong khi Bạch Phi Minh và Lục Cận Phong đang tìm kiếm Tô Duy, thì đồng thời Tô Yên cũng đang không ngừng thử liên lạc với Tô Duy.
Cô đã gọi điện thoại, gửi tin nhắn, nhưng đều như ném đá xuống hồ, không có phản hồi.
Tô Yên không khỏi suy nghĩ, lẽ nào tính cách của nguyên bản Tô Duy đã bị chiếm hết hoàn toàn rồi sao?
…...
Ở một chi nhánh nào đó của Địa Sát.
Tô Duy đang tạm thời ẩn náu ở Địa Sát, cậu ta và Chu An đã liên minh lại với nhau để đối phó với Lục Cận Phong.
Tô Duy nhìn chằm chằm điện thoại di động trên bàn, có bảy cuộc gọi nhỡ và mười bốn tin nhắn, toàn bộ đều là của Tô Yên.
Tô Duy chỉ nhìn lướt qua tin nhắn, khuôn mặt u ám, vẻ mặt dữ tợn, như đang đấu tranh.
Một lúc sau, Tô Duy lạnh giọng nói: “Đây đều là kế hoạch của Tô Yên, người phụ nữ đó quá xảo quyệt, anh không thể bị lừa được.”
Một lúc sau, Tô Duy lại cất giọng vô cùng khẩn trương: “Mau đi cứu chị của tôi đi, tôi nói cho anh biết, nếu anh không cứu, tôi cũng sẽ không nhường thân thể này cho anh nữa.”
Hai nhân cách trong Tô Duy đang tranh cãi.
Tô Duy vẫn còn giữ sự lương thiện đang cố gắng lấy lại cơ thể của mình, cậu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là cứu Tô Yên.
Nếu trên đời này còn có ai có thể kiếm chế được Tô Duy, thì đó chính là Tô Yên.
Còn nhân cách khác cũng không chịu thua, ngăn không cho Tô Duy lấy lại cơ thể, sắc mặt càng lúc càng trở nên hung tợn hơn.
Tần Nhã Hân trong bóng tối nhìn thấy cảnh tượng này, sửng sốt: “Cậu ta bị làm sao vậy?”
Chu An nhìn hồi lâu mới hiểu ra, thầm kinh ngạc vô cùng, nói: “Thì ra là như vậy.”
“Cái gì thì ra là như vậy?” Tần Nhã Hân Phỉ vẫn còn đang không hiểu.
Chu An giải thích: “Nếu tôi đoán không lầm, chắc là Tô Duy bị tâm thần phân liệt, liên minh với chúng ta là một nhân cách khác của cậu ta.”
Đây không phải ngày đầu Chu An quen biết Tô Duy, lần đầu gặp mặt, ấn tượng của anh ta về Tô Duy là một người hèn nhát và bất tài, nhưng sau đó, Tô Duy lại như thay da đổi thịt, như thể đã hoàn toàn trở thành một người khác.
“Tâm thần phân liệt?” Tần Nhã Hân chế nhạo: “Vậy không phải là bị bệnh tâm thần sao? Hóa ra còn là một kẻ điên.” Đột nhiên, Tô Duy hét lên một tiếng, nhân cách tốt bụng cuối cùng cũng đã áp chế được nhân cách tàn nhẫn.
Tô Duy hoảng loạn lấy điện thoại gọi cho Tô Yên: “Chị, em sẽ đến cứu chị ngay đây, chị đừng chết.”