Nước mắt của trẻ con thật sự rất có lực sát thương.
Tô Yên hoàn toàn phải giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, nhất định dì sẽ giúp con tìm anh trai.” Tô Yên liếc nhìn bữa sáng ở trên bàn đã bị ăn vơi đi khá nhiều, có thể thấy được đứa nhóc này đang rất đói.
Nếu thật sự nó rơi vào tay Trâu Quang thì không biết sẽ sống sót được mấy ngày nữa.
Trái tim Tô Yên bỗng dịu lại: “Con tên Tiểu Vũ phải không?”
“Con tên là Hạ Vũ Mặc, mọi người đều gọi là Tiểu Vũ.” Giọng của Tiểu Vũ ngây ngô trong trẻo, nói rồi cậu bé dùng cái tay nhỏ của mình nắm lấy tay Tô Yên: “Dì xinh đẹp cũng có thể gọi con là Tiểu Vũ.”
Tiểu Vũ rất thích Tô Yên, cậu bé cảm thấy người dì xinh đẹp trước mắt mình vô cùng ấm áp, nếu Tô Yên là mẹ của cậu bé thật thì tốt biết mấy.
“Tiểu Vũ ngoan quá, con ở đây nghỉ ngơi một chút, muộn thêm tí nữa dì sẽ đưa con về.”
Tô Yên dịu dàng sờ sờ khuôn mặt bé bỏng của Tiểu Vũ, càng nhìn càng thấy thích, cô hoàn toàn quên béng mất đứa nhóc trước mặt mình đây vừa lúc nãy còn dùng mánh khoé, suýt nữa lừa được mọi người.
Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Dì xinh đẹp, dì tốt quá đi.”
Tô Yên cười cười, dặn dò người giúp việc trông nom Tiểu Vũ cho tốt rồi sau đó mới rời đi.
Đợi Tô Yên đi khỏi, Tiểu Vũ mới lộ ra một nụ cười tinh quái, giống như một con cáo nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng của cậu bé láo liên như kẻ trộm.
“Dì ơi con khát nước, muốn uống nước chanh, dì có thể lấy cho con được không?” Tiểu Vũ cất giọng ngọt như mía lùi nói với người giúp việc.
Nụ cười hồn nhiên trong sáng như vậy, ai mà chịu nổi được chứ.
“Được được được, dì sẽ lấy cho con ngay đây.” Người giúp việc cười đáp: “ Thật là một đứa nhóc khiến ai cũng yêu quý.”
Tiểu Vũ cười nham hiểm, đợi người giúp việc đi khỏi, nó mới mở lòng bàn tay ra, trong tay nó cầm chính là cái kẹp tóc mà Lục Cận Phong tặng cho Tô Yên.
Vừa nãy nhân lúc Tô Yên không để ý, cậu bé đã lén lấy nó đi.
Chú xấu xa đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cậu bé không thể ở lại đây được, cậu còn phải đi tìm anh trai.
Hạ Vũ Mặc bắt đầu đóng gói đống đồ ăn còn thừa trên bàn bỏ vào túi, sau đó nhân lúc mọi người đang ở phòng khách bèn lén trốn đi.
Hạ Vũ Mặc không đi ra bằng cửa chính mà trốn ra cửa phụ, chui ra bên ngoài theo lỗ chó.
Rời khỏi trang viên của căn biệt thự, Hạ Vũ Mặc phủi phụi bụi bẩn bám trên người, sau đó cậu bé sờ mũi, ừm, mặc dù cậu bé cũng rất thích dì xinh đẹp, nhưng dù sao thì cô cũng không phải mẹ của cậu.
Tô Yên không thấy kẹp tóc đâu thì mới phản ứng lại.
Cô quay lại phòng khách, trong phòng không có ai cả.
Người giúp việc bưng cốc nước chanh trở về, thấy Tô Yên thì nghi hoặc: “Cô Tô, sao cô lại quay lại rồi?”
“Tiểu Vũ đâu?”
“Trong phòng khách đó ạ…” Người giúp việc nhìn ra thì thấy phòng khách trống hoác chẳng có ai, ngay lập tức cô ta cuống lên: “Ây da, người đi đâu mất rồi, vừa nãy còn nói muốn uống nước chanh, vừa mới rời mắt một cái đã chạy biến đi đâu rồi.”
“E là người đã sớm lẻn khỏi trang viên rồi.” Tô Yên nhận ra mình bị lừa, khẽ cười một tiếng, nói: “Đúng là một ông quỷ con ranh mãnh.”
Người giúp việc hỏi: “Cô Tô, có cần cử người đi tìm không? Một đứa nhóc còn bé như thế, sẽ rất nguy hiểm, nhỡ may gặp phải người xấu thì phải làm sao?”
“Người xấu mà gặp phải thằng nhóc quỷ này, còn chưa biết ai mới là kẻ xui xẻo đây.”
Tô Yên nói như vậy nhưng vẫn lo lắng sai người đi tìm Tiểu Vũ.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc.
Tô Yên không thể rời đi, hai mẹ con Tần Phương Linh và Tô Vân cũng chưa đi, có điều trải qua chuyện vừa rồi, hai người bọn họ cũng bị bỏ quên trơ trọi trong phòng nghỉ.
So với việc bị cảnh sát giải đi, ngồi ở đây nhìn sắc mặt của người ta mới chính là điều giày vò nhất.
Hai người như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không thể rời khỏi.
Nếu bây giờ rời đi thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai, có tật giật mình.
Tô Yên lắc lắc ly nước đang cầm trong tay, lạnh lùng liếc hai người bọn họ.
An Hinh ngồi một bên cười khẩy nói: “Hai mẹ con nhà bọn họ cũng mặt dày thật đấy, bây giờ vẫn không chịu đi, nếu là mình thì đã sớm tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục nhã rồi.”
“Thật ra bọn họ cũng muốn rời đi, có điều đâm lao thì phải theo lao thôi.” Tô Yên nhếch môi: “Phải chịu đựng cảm giác giày vò như vậy, hẳn là không hề dễ chịu.”
An Hinh nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Tô Yên, cậu nói xem Tần Phương Linh và Tô Vân đều đã mất mặt như vậy rồi, liệu nhà họ Chu có bỏ qua cho bọn họ không?”
“Không chắc.”
Tần Phương Linh có quan hệ bất chính với Chu Hoàng Long bao nhiêu năm nay, nhất định bà ta có không ít thủ đoạn.
Đang nói chuyện thì Tô Đình Phong đi tới: “Tiểu Yên.”
Tô Đình Phong mỉm cười, bộ dạng giống như một ông bố rất mực hiền từ.
An Hinh liếc Tô Yên, nói: “Mình qua bên kia chút.”
Tô Yên gật đầu.
An Hinh vừa rời khỏi thì Tô Đình Nghiêm bèn nói: “Tiểu Yên, hai ngày nữa là ngày giỗ của mẹ con, con đừng quên.”
“Tổng giám đốc Tô vẫn còn nhớ ngày giỗ của mẹ tôi, quả là hiếm thấy.” Tô Yên không mấy vui vẻ mà nói.
Nếu như hôm nay Tô Đình Nghiêm không tới thì có lẽ Tô Yên cũng có thể buông bỏ được nỗi oán hận trong lòng.
Hết lần này tới lần khác Tô Đình Nghiêm đều gây khó dễ cho Tô Yên, kể cả lúc nãy thay mặt cô nói chuyện cũng chỉ vì ông ta thấy được giá trị lợi dụng ở cô mà thôi.
Tô Đình Nghiêm cười cười xấu hổ, nói: “Cha tới báo cho con trước một tiếng, bây giờ cha sẽ đưa dì Tần và Tiểu Vân đi.”
Hôn nay cũng chẳng phải ngày tốt đẹp gì của Tô Đình Nghiêm, ông ta bị người khác bàn ra tán vào, nói là vì tư lợi, thấy Tô Yên được nhà họ Lý nâng đỡ thì xun xoe chạy lại nịnh bợ.
Cái mặt mo của Tô Đình Nghiêm cũng không tài nào nén được giận.
Tô Đình Nghiêm xoay người lại, bóng lưng ông ta rũ xuống, nhìn qua có mấy phần chua xót.
Tô Yên nhíu mày, cho dù Tô Đình Nghiêm lợi dụng cô thì suy cho cùng ông ta cũng là cha ruột của cô, là người sinh ra cô.
Tập đoàn Tô thị cũng có công sức và tâm huyết của mẹ cô trong đó.
“Tôi tiễn ông.”
Hôm nay, đây là lần thứ hai Tô Yên mềm lòng.
Chỉ cần cô tự mình tiễn Tô Đình Nghiêm thì chẳng khác nào tuyên bố trước mặt mọi người rằng quan hệ giữa cô và ông ta đã được hàn gắn.
Tô Đình Nghiêm vác cái mặt mo đến đây, người khác tỏ ra khinh miệt ông ta, mà ngay cả bản thân Tô Yên cũng bị nhục nhã.
Tô Đình Nghiêm thấy rất bất ngờ, con ngươi đục ngầu ngấn lệ: “Tiểu Yên, con không trách cha sao?”
Tô Yên lạnh nhạt: “Ông đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tôi nể mặt mẹ tôi và Tiểu Duy, mấy năm Tiểu Duy chữa bệnh, tiền đều là do ông trả.”
Tô Đình Nghiêm thiếu chút nữa thì lệ rơi đầy mặt, cho dù là vì cái gì thì đối với ông ta, đây cũng chính là kết cục tốt đẹp nhất rồi.
Tô Yên đích thân tiễn Tô Đình Nghiêm ra về, đến cửa chính, Tần Phương Linh và Tô Vân lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không còn là dáng vẻ sợ sệt như lúc ở phòng khách nữa mà bắt đầu ra oai.
“Tô Yên, con cũng thật sự coi mình là cô chủ của nhà họ Lý rồi ấy nhỉ, ban nãy thấy dì và Tiểu Vân bị người ta khi dễ con cũng chẳng ra mặt lên tiếng, con như vậy có phải quá vô tình rồi không?”
Tô Yên lạnh lùng liếc Tần Phương Linh: “Ban nãy dì Tần cũng có ý gì vậy?”
Tô Vân oán hận nói: “Bọn tôi không hề nói sai, người khác không biết, chẳng lẽ bọn tôi lại không rõ? Rõ ràng chị lạ đứa con ngoài giá thú…”
“Câm miệng.” Tô Đình Nghiêm quát lớn, trừng mắt cảnh cáo Tần Phương Linh và Tô Vân: “Chuyện này phải chôn chặt trong lòng cho tôi, nếu còn ai nhắc lại thêm lần nữa thì tôi sẽ xử lý kẻ đó, tất cả lên xe hết cho tôi.”
Tần Phương Linh và Tô Vân rất không cam tâm, bọn họ trừng mắt lườm Tô Yên rồi mới lên xe ra về.
Tô Đình Nghiêm mắng nhiếc hai người bọn họ như vậy khiến cho Tô Yên có hơi bất ngờ.
“Tiểu Yên, con đừng để tâm chuyện tối nay, con yên tâm, có cha ở đây, nhất định cha sẽ giữ kín chuyện này cho tới chết, không để ai biết được.” Tô Đình Nghiêm thấp giọng nói thầm, sợ người khác nghe thấy được.
Chỉ khi Tô Yên sống yên ổn thì ông ta mới được thơm lây.
Tô Yên cắn môi, nói: “Đứa trẻ năm đó, có thật là đã chết rồi không?”