Tô Yên cắn răng, bởi vì thưởng cuối năm nên đã đẩy Lục Cận Phong vào.
Ai bảo Lục Cận Phong đang nắm bắt mạnh máu kinh tế của cô.
Trong nhà vệ sinh nam còn có người, đột nhiên một người phụ nữ đi vào khiến cho anh ta suýt chút nữa chết đứng tại chỗ.
Tô Yên ôm mặt, khỏi nói cũng biết xấu hổ đến mức nào.
Mọi người đều đi hết rồi, Tô Yên xoay lưng lại: “Xong chuyện gọi tôi.”
Lục Cận Phong đứng lên: “Nếu chờ ở đây, nhỡ có người tới thì phải làm sao?”
Đã đến nước này rồi, không bằng đợi thêm một chút.
Tô Yên: “Vậy anh nhanh lên một chút.”
Lục Cận Phong chậm rãi đi tới bồn cầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên khi nhìn thấy bộ dạng Tô Yên xoay người nhắm mắt lại.
Tô Yên đợi một hồi cũng nghe được động tĩnh: “Đã xong chưa?”
“Tại sao lại chia tay?” Lục Cận Phong cố tình hỏi.
Tô Yên ngây người, vô thức mở to mắt, nhưng không quay đầu lại cau mày nói: “Tổng giám đốc Lục, đây là chuyện riêng của tôi.”
“Tình cảm cá nhân của nhân viên cũng nằm trong sát hạch, đối với một người hay thay đổi về tình cảm, kế hoạch công việc cũng dễ dàng bị thay đổi, cô từ công ty con tới, không thông qua sát hạch thì biết được hậu quả gì sẽ xảy ra.” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Yên: “Phụ nữ các cô, đều hay thay đổi như vậy?”
Tô Yên nửa thật nửa giả nói: “Không hợp, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Cô nói không hợp, hay là anh ta nói không hợp?” Lục Cận Phong có chút hùng hổ dọa người.
Từ đầu đến cuối đoạn tình cảm này, đều là Tô Yên nói dừng nói kết thúc.
“Là tôi.” Thực lòng Tô Yên vẫn có chút áy náy.
Lục Cận Phong lại hỏi: “Vì vậy cô muốn chia tay?”
“Đúng.”
“Vậy cô có từng nghĩ, rốt cuộc anh ta có muốn chia tay hay không.”
“Anh ấy đã đồng ý rồi...” Tô Yên hơi ngộp thở.
Cô nghĩ lại những lời bản thân nói hôm đó, cô nói tuyệt tình như vậy, đàn ông cũng cần lòng tự trọng, đổi là ai cũng sẽ đồng ý, nếu không còn muốn ở cạnh cô sao?
Cô cũng bị buộc phải tỏ ra ép chia tay.
“Điều này cũng vì tốt cho anh ấy.” Tô Yên mím môi: “Đau dài không bằng đau ngắn, tổng giám đốc Lục, chuyện tình cảm, anh không hiểu.”
“Tại sao tôi không hiểu, tôi...” Lục Cận Phong buộc miệng nói ra, nhận ra bản thân suýt chút nữa lỡ miệng, lập tức chuyển chủ đề, hừ nhẹ một tiếng: “Tô Yên, bây giờ cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đá bạn trai trước, không muốn tìm một người tốt hơn sao? Phụ nữ chê nghèo yêu giàu cũng rất bình thường.”
“Nói linh tinh.” Tô Yên không khách khí nữa mà phản ứng mạnh, trực tiếp quay đầu tức giận nói: “Nếu như tôi muốn gả cho người có tiền, tôi cứ trực tiếp gả cho anh không phải được rồi sao, ban đầu còn chọn đào hôn làm gì, nói không chừng gả vào rồi còn được thừa hưởng tài sản luôn.”
Nói đến tiền, ở Đế Đô này không ai có nhiều tiền hơn nhà họ Lục.
Lục Cận Phong nghe thấy vậy giật mình.
Thừa kế tài sản?
Người phụ nữ này khiến cho Lục Cận Phong không nhịn được bật cười.
“Cô mong tôi chết sớm?”
Tô Yên phản ứng lại, hậm hực cười: “Không có không có, tổng giám đốc Lục sẽ sống thọ đến trăm tuổi, sao có thể chết trẻ được.”
Đôi chân thon dài của Lục Cận Phong rảo bước về phía Tô Yên, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt giống như cáo già đầy mưu mô: “Tôi đột nhiên muốn cô gả cho tôi, phải làm sao đây?”
“Tổng giám đốc Lục, đừng có đùa như vậy.” Tô Yên cười gượng chuyển chủ đề: “Không phải anh cần đi vệ sinh sao, mau giải quyết đi, đừng nhịn đến hỏng thận.”
“Cô Tô có thể thử một chút, xem thận của tôi có tốt hay không.”
Cái gì?
Tô Yên lắc đầu như trống lắc: “Tổng giám đốc Lục, tôi nói nhầm, thận của tổng giám đốc Lục rất tốt, cực kỳ tốt.”
Đúng là càng vội càng nói sai.
“Vẫn nên là tự Cô Tô thử, mới biết tốt hay không tốt.” Lục Cận Phong kéo tay của Tô Yên, khiến cho cô sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức bỏ chạy.
Nhìn thấy Tô Yên hoảng loạn bỏ chạy, tâm tình Lục Cận Phong đột nhiên tốt hơn.
Trở về phòng riêng, Tô Yên vẫn còn kinh hồn bạt vía, cũng không đợi Lục Cận Phong nữa, cô ôm theo Hạ Vũ Mạc đang ăn ngon chạy... không, là đi.
Tô Yên còn chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ muộn sẽ bị Lục Cận Phong tóm được.
Nếu như Lục Cận Phong thật sự muốn cưới cô, cô thật sự không còn cách.
Đột nhiên Tô Yên có chút hối hận, nếu như cô không chia tay cũng sẽ không bị Lục Cận Phong nhắm đến.
Tô Yên về đến nhà, tắt nguồn điện thoại thì cô mới an tâm mà ngủ được.
Lục Cận Phong trở về phòng riêng, thấy căn phòng trống không, Tô Yên đã bỏ chạy khiến cho tâm trạng anh lại xấu đi.
Hôm sau.
Tô Yên xin nghỉ nửa ngày, đưa Hạ Vũ Mặc đến trường.
Trước đó bọn họ đã liên lạc xong, sau khi hiệu trưởng nhìn Hạ Vũ Mặc rồi đưa ra câu hỏi, Hạ Vũ Mặc thông qua, sẽ nhận Hạ Vũ Mặc vào trường.
Tô Yên rất phấn khích, thủ tục nhập học đã làm xong, Tô Yên ngồi xổm xuống nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, ở trường học phải ngoan ngoan nghe lời cô giáo, tan học chị sẽ đến đón em, còn nữa, không được bắt nạt bạn học khác.”
Hạ Vũ Mặc rất hiểu chuyện, vẫy tay với Tô Yên: “Biết rồi chị, chị đi làm đi, em sẽ ở đây ngoan ngoãn đợi chị đến đón.”
Hạ Vũ Mặc lớn lên ở trại trẻ mồ côi, khả năng thích ứng rất cao, là một đứa vô cùng tinh nghịch, không nên nhìn nó như nhìn một đứa trẻ bình thường.
Giải quyết xong Hạ Vũ Mặc, Tô Yên còn một nơi nữa phải tới, đó là nghĩa trang.
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ.
Tô Yên gọi điện cho Tô Duy để cậu ta chuẩn bị, một chút nữa cô sẽ đến đón, cùng cậu ta đến nghĩa trang.
Tô Yên bắt xe đi đến bệnh viện Tô Duy đang nằm, thì phát hiện Tô Đình Nghiêm cũng ở đó, bên cạnh còn có Tần Phương Linh.
Từ sau tiệc họp mặt gia đình của cô. Tô Yên không còn liên lạc với người nhà họ Tô nữa, cô hơi bất ngờ khi đột nhiên gặp lại Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh.
Tần Phương Linh cười nói: “Tiểu Tô, con đến rồi, ngồi xe của chúng ta, cùng nhau đến nghĩa trang.”
Tô Yên nhìn Tô Đình Nghiệm: “Ông để bà ta đến nghĩa trang cúi lạy mẹ tôi? Ông muốn mẹ tôi ở nơi chín suối cũng không được yên lòng?”
Kẻ thứ ba đi vái vợ chính, không phải chuyện cười sao?
Làm sao Tô Yên có thể đồng ý cho Tần Phương Linh đi.
“Mẹ Tần con không đi, cô ấy chỉ tiện đường đến thăm Tiểu Duy thôi.” Tô Đình Nghiệm đưa mắt nhìn Tần Phương Linh.
Sau tiệc họp mặt gia đình, Tần Phương Linh đã an phận lại không ít.
“Đúng, cha con nói đúng, mẹ chỉ đến thăm Tiểu Duy, mọi người đi, mẹ không đi.” Tần Phương Linh nói: “Thời gian không còn sớm, mọi người mau đi đi.”
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ, Tô Yên cũng không muốn vì Tần Phương Linh mà lỡ mất thời gian.
Hơn nữa Tô Đình Nghiêm muốn đi thăm hương mẹ, cô cũng không ngăn được.
“Tiểu Duy, chúng ta đi.” Tô Yên không ngồi xe của Tô Đình Nghiệm, cô bắt một chiếc taxi khác.
Sắc mặt Tô Đình Nghiêm không tốt, nhưng cũng không nói gì.
Trên đường đến nghĩa địa, Tô Yên bất giác nhớ những hồi ức khi mẹ còn trên đời.
Cái chết của mẹ năm đó quá đột ngột, Tô Yên từng cho rằng cái chết của mẹ có liên quan đến Tần Phương Linh, nhưng vẫn không có bằng chứng.
Nhưng việc Tô Đình Nghiêm ngoại tình trong hôn nhân, cấu kết với Tần Phương Linh là sự thật.
Chỉ dựa vào điểm Tô Đình Nghiêm không chung thủy với mẹ, nút thắt trong lòng Tô yên đã rất khó để mở, đối với Tô Đình Nghiêm, từ đầu đến cuối cô chỉ có oán hận.
Bầu trời hôm nay xám xịt, mưa lất phất.
Đến nghĩa địa, Tô Yên cầm hoa xuống xe, nhắc nhở Tô Duy ở phía sau: “Đường hơi trơn, em cẩn thận.”
“Em biết rồi, chị.”
Hai người đi đến mộ của mẹ thì đột nhiên gặp phải hai người đàn ông kỳ lạ.
Dáng vẻ người đó nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo sát khí, toàn thân mặc màu đen, trên ngực cài một bông hoa trắng, có lẽ là cũng đến cúng tế người thân.
Tô Yên và Tô Duy nhường đường, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy một khẩu súng trên eo đối phương.
Những người này là ai?
Trái tim Tô Yên trùng xuống, lập tức trở nên cảnh giác.
Tô Duy cũng nhìn thấy, vô thức gọi một tiếng: “Chị...”
Tô Yên đưa mắt ra hiệu với Tô Duy, ý bảo cậu ta không được nói.
Hai người đàn ông đó đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Tô Yên và Tô Duy.
Trong lòng Tô Yên hồi hộp, cô đứng yên không động.
Hai người đó cũng chỉ là liếc nhìn, sau đó rời đi luôn.
Đợi người đã đi xa, Tô Yên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Duy, đi thôi.” Tô Yên không muốn quan tâm chuyện bao đồng, cũng không quan tâm hai người đó là ai.
Một chiếc xe con đỗ ở trước cửa nghĩa trang, hai người đàn ông vừa nghĩa trang kia ngồi vào xe.
Người đàn ông lái xe cung kính hỏi: “Anh Lệ, đã tìm thấy tung tích của cô chủ, lần này có cần đưa cô chủ quay về không?”