Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 85: Tiếp quản tập đoàn Tô thị




Nghe thấy giọng nói của Tô Yên, Tô Vân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy Tô Yên, tận sâu trong đáy mắt Tô Vân hiện lên một tia sợ hãi.
“Chị, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, chị bỏ qua cho em đi, em cũng không dám nữa.” Tô Vân quỳ xuống bò đến trước mặt Tô Yên, hai tay nắm chặt lấy song sắt, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên cầu xin: “Ở đây lạnh quá, còn có chuột, có cả rắn nữa, em rất sợ, em không muốn bị nhốt ở chỗ này, chị, chị thả em ra có được không?”
Tô Vân biết rõ không thể trông cậy vào nhà họ Sở, cũng không thể trông cậy vào Chu Hoàng Long, nếu cô ta muốn rời đi chỉ có thể cầu xin Tô Yên giơ cao đánh khẽ thôi.
Cô ta đã bắt nạt Tô Yên hơn mười năm, thật không ngờ tới có ngày cô ta phải quỳ xuống cầu xin Tô Yên.
Tô Yên từ trên cao nhìn xuống Tô Vân, cô thấy rất rõ thân thể cô ta ướt đẫm, tóc tai bù xù, trong giọng nói mang theo tia sợ hãi, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Tô Yên có chút khó chịu, cô ta mới chịu đựng một đêm mà đã sợ hãi thành như vậy rồi sao?
Tô Yên nhớ tới lời nói của Lục Cận Phong, xem ra anh đã phái người hỏi thăm qua người ở đây, nên đã “chăm sóc đặc biệt” cho Tô Vân.
Nếu không với loại địa phương như thế này làm sao có thể có chuột với rắn được?
Dáng vẻ Tô Vân bị dọa sợ, kiểu này nếu bị nhốt thêm vài ngày nữa nói không chừng tinh thần sẽ xảy ra vấn đề mất.
Thế nhưng, tại sao cô phải bỏ qua cho cô ta chứ?
“Không được.” Tô Yên lạnh lùng từ chối: “Tại sao tôi phải bỏ qua cho cô chứ? Năm đó cô cũng không bỏ qua cho tôi, tối hôm qua cô cũng không nương tay với tôi, cô nói xem tại sao tôi phải bỏ qua cho người đã hại mình chứ?”
“Chị, là do em bị ma quỷ ám, chị nói muốn gặp Trần Hạo nên em mới đi tìm anh ta, em thật sự không ngờ tới anh ta vừa nhìn thấy sắc đẹp thì nổi lòng tham.” Đã đến lúc này mà Tô Vân vẫn có nói dối.
“Đây chính là thái độ hối lỗi của cô sao?” Sắc mặt Tô Yên không thay đổi nói: “Vậy thì cô cứ tiếp tục ở trong này đợi đi.”
Nói xong, Tô Yên quay người đi ra ngoài.
“Tô Yên.” Tô Vân nóng nảy bám lấy cửa sắt đứng lên, hét lớn về phía Tô Yên, cô ta cắn răng nói: “Em thừa nhận, là em thuê Trần Hạo hãm hại chị, năm năm trước và tối hôm qua đều là em làm đấy, còn có những chuyện em đã làm với chị trong những năm gần đây nữa, em biết em sai rồi, em xin lỗi chị, chị có thể tha thứ cho em được không?”
Tô Yên dừng lại, cô thấy có chút khó tin khi nghe thấy Tô Vân nhận sai.
Tô Vân thấy Tô Yên dừng lại, trên mặt hiện lên vui vẻ, phảng phất như thấy được hi vọng: “Chị, có phải chị tha thứ cho em không, chị sẽ rút lại đơn kiện phải không?”
Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng nhìn Tô Vân: “Từ năm tám tuổi, khi cô bắt đầu tiến vào nhà họ Tô, hơn mười năm rồi, tất cả mâu thuẫn lớn nhỏ giữa chúng ta, ân oán không thể đếm xuể, Tô Vân, tôi hiểu rất rõ cô, dù bây giờ cô cúi đầu nhận sai lầm nhưng lòng căm hận của cô với tôi chỉ có tăng chứ không có giảm, một khi thả cô ra, cô sẽ tìm cơ hội trả thù tôi.”
Tô Vân khẽ giật mình, đúng là cô ta hận Tô Yên, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, một đêm kinh hoàng chật vật vừa rồi của cô ta đều là do Tô Yên ban tặng, đợi cô ta ra ngoài rồi, cô ta nhất định sẽ làm cho Tô Yên trả giá thật đắt.
Thật không ngờ tới tâm tư của cô ta đều bị Tô Yên nhìn thấu.
Giọng điệu của Tô Yên nhẹ nhàng nói: “Vậy nên cô hãy cứ ở trong này đi, tôi không phải là thánh mẫu, sẽ thả cái người đã hại tôi ra để lại tiếp tục hại tôi.”
“Tô Yên, rốt cuộc mày muốn như thế nào?” Tô Vân điên cuồng hét lên: “Đồ đàn bà độc ác, tao đã van xin mày đến mức này rồi, mày thực sự muốn tao chết trong này có phải không, đồ khốn khiếp, chờ đến khi tao ra ngoài, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Tô Yên hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì chờ đến khi cô có thể ra ngoài rồi nói tiếp, lúc nào tôi cũng sẵn sàng nghênh chiến với cô.”
Vừa dứt lời, Tô Yên trực tiếp rời khỏi, giọng Tô Vân tức giận gào thét mắng chửi xa dần.
Khi ra khỏi cục cảnh sát, Tô Yên còn chưa kịp lên xe rời đi, Tần Phương Linh mặt mũi bầm dập hùng hùng hổ hổ lao về phía cô.
“Tô Yên, cái người đàn bà độc ác này, mày nhanh thả con gái tao ra, rồi rút đơn kiện ngay cho tao, nếu không tao sẽ không để cho mày yên đâu.”
Tần Phương Linh lôi kéo Tô Yên giống như một người đàn bà chanh chua, giơ tay lên định đánh Tô Yên.
Bà ta không thể trông cậy vào Chu Hoàng Long, nhưng bà ta cũng không thể để cho Tô Vân ngồi tù được.
“Buông ra.” Tô Yên đầy Tần Phương Linh ra, giọng nói lạnh lùng: “Nếu bà muốn trở thành Tô Vân tiếp theo, cũng muốn vào tù ngồi một chút thì tiếp tục đánh đi.”
Tần Phương Linh bị khí thế của Tô Yên dọa sợ, ngẩn người không dám đánh, nhìn ánh mắt Tô Yên như ngâm độc vậy.
“Mày cái con sói mắt trắng, cánh cứng cáp rồi, tao thực sự hối hận năm đó tại sao không đuổi mày đi.” Ánh mắt Tần Phương Linh lảng tránh: “Có phải mày đã nói thân thế của Tiểu Vân ra phải không? Tô Yên, tâm tư của mày sao có thể độc ác như vậy chứ?”
“Đây không phải là học tập từ dì Tần sao?” Tô Yên mỉa mai nói: “Dì Tần xem biểu hiện của tôi có thấy hài lòng không?”
Tần Phương Linh tức giận đến mức suýt chút nữa nôn ra máu, huyết áp tăng vọt.
“Bà có thể thuê một luật sư giỏi cho Tô Vân thay vì ở đây khóc lóc om sòm với tôi, nói không chừng còn có thể giảm án được nửa năm đấy.” Tô Yên ra vẻ kinh ngạc, giả vẻ như chợt nhớ ra: “Đủng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên, hiện tại dì Tần đến bản thân còn khó bảo toàn, chậc chậc, thân thể chồng chất vết thương, thật khiến người ta nhìn... sướng con mắt.”
“Mày, mày, mày...” Tần Phương Linh tức giận đến mức toàn thân phát run.
Tô Yên cười cười rồi trực tiếp lái xe rời đi.
Lần này, cô muốn chơi đến cùng với Tô Vân.
Tô Yên đi đến bệnh viện thăm Tô Duy, người đã tỉnh táo rồi, vừa làm phẫu thuật xong nên thân thể còn rất yếu.
Đến thăm Tô Duy xong, cô mới quay trở lại nhà họ Lý.
Còn chưa vào trong Tô Yên đã nghe thấy tiếng cười của Hạ Vũ Mặc.
Hôm nay là Lưu Tuyết Lam đến đón Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc nhìn thấy Tô Yên trở về thì vui sướng chạy tới: “Chị.”
Lưu Tuyết Lam cũng cười nói: “Tiểu Yên, chưa ăn cơm phải không, trong bếp có để phần lại cho con đấy, để mẹ cho người hâm nóng lại cho con.”
“Vâng, cảm ơn mẹ nuôi.” Tô Yên ôm lấy Hạ Vũ Mặc, hỏi Lưu Tuyết Lam: “Cha nuôi về rồi ạ?”
“Đang ở phòng làm việc đấy, ông ấy nói nếu con tìm ông ấy thì trực tiếp đến phòng làm việc tìm.”
“Vâng ạ.”
Xem ra Lý Mộc Sinh đã sớm đoán được cô sẽ đến tìm ông.
Tô Yên lên lầu, mở cửa phòng làm việc ra, Lý Mộc Sinh đang ở trong phòng.
“Cha nuôi.”
“Tiểu Yên đến rồi à?” Lý Mộc Sinh bỏ việc đang làm dở trong tay xuống: “Tiểu Duy làm phẫu thuật có thuận lợi không?”
“Cũng thuận lợi ạ.” Tô Yên nói: “Cha nuôi, cảm ơn cha lần này đã ủng hộ con.”
Tất nhiên Lý Mộc Sinh biết rõ Tô Yên đang nói đến việc gì.
Ngay khi cô gặp chuyện không may, đã lập tức gọi điện cho cục trưởng Vương, phần ân tình này Tô Yên sẽ nhớ kỹ,
Lý Mộc Sinh cười cười: “Tiểu Yên, con bây giờ là con gái của Lý Mộc Sinh, người làm cha tất nhiên là sẽ che chở cho con mình, người một nhà không cần phải khách sáo như vậy.”
Tô Yên đắn đo nói: “Cha nuôi, con muốn biết, lúc trước con đánh Lý Văn, cha không tìm con gây rắc rối, có phải là vì Lục Cận Phong không?”
Lý Mộc Sinh giật mình: “Con cũng biết rồi à?”
“Vâng.” Tô Yên cười tự giễu: “Con không biết đây có phải là may mắn hay không, vậy mà có thể lọt được vào mắt xanh của cậu cả nhà họ Lục.”
Trong lần chia tay trước đó, hai người nhìn như là đã thanh toán sạch sẽ, nhưng bây giờ tính lại, cô còn thiếu Lục Cận Phong rất nhiều, căn bản là không thể nào phân rõ được, cũng không thể trả nổi.
“Tiểu Yên, con cũng không thể tự coi nhẹ bản thân được.” Lý Mộc Sinh nói: “Cái loại tình cảm này, cũng không thể quyết định bởi thân phận và bối cảnh được, đúng rồi, cha của con buổi chiều đã tới đây.”
Trong lòng Tô Yên siết chặt: “Ông ta đến đây làm gì?”
“Nghe ý tứ của cha con, có vẻ ông ta định giao tập đoàn Tô thị cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.