Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 89: Cô chủ Tô ăn giấm chua




Đây là lần đầu tiên Tô Yên nghe thấy cái tên Nhã Nhược này.
Lục Cận Phong từng đau khổ vì tình?
Tô Yên quả thật không biết chuyện này.
Nhưng có thể khiến Lục Cận Phong sa sút nửa năm, xem ra người phụ nữ tên Nhã Nhược kia vô cùng quan trọng với Lục Cận Phong.
Tô Yên cũng không ngốc, đại khái hiểu được dụng ý của Lục Thừa Mẫn.
“Phó tổng giám đốc Lục thật thích nói đùa, cho dù trên đời này có hai người nhìn giống nhau, thì cũng là hai người khác nhau.” Tô Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trên đời này chỉ có một Tô Yên.”
Lục Thừa Mẫn sửng sốt, nở nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức: “Cô chủ Tô rất thẳng thắng, không giống với người thường, nhưng cô chủ Tô thật sự không muốn nghe tình sử của anh cả tôi?”
Tô Yên nhìn Lục Thừa Mẫn, phỏng đoán dụng ý của đối phương, cười nhạt: “Tình sử của cậu chủ Lục, nói ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú, tôi là người phàm tục, đương nhiên cũng sẽ tò mò mấy chuyện bát quái, nếu Phó tổng giám đốc Lục đã muốn nói, tôi đây sẽ chăm chú lắng nghe.”
Nụ cười trên mặt Lục Thừa Mẫn mang theo vài phần thâm ý, thật ra anh ta cũng không biết tâm tư của Lục Cận Phong đối với Tô Yên rốt cuộc là gì.
Anh ta cũng không thấy Tô Yên có điểm nào ghen tuông.
Lục Thừa Mẫn ngồi xuống, chậm rãi nói: “Năm năm trước anh cả tôi có quen một cô bạn gái, gọi là Tần Nhã Nhược, hai người đã tính đến chuyện kết hôn, nhưng ai mà biết tai họa lại giáng tới bất ngờ, kẻ thù của anh cả tôi tìm đến cửa, bắt Nhã Nhược đi, lành ít dữ nhiều, sau khi Nhã Nhược gặp chuyện không may, tình thần anh cả trở nên sa sút, về sau cưới thêm mấy cô vợ, đều không ai sống được đến già, tôi hy vọng cô chủ Tô có thể giúp anh cả tôi thoát khỏi bóng ma tâm lý này.”
“Phó tổng giám đốc Lục xem trọng tôi như thế, tôi sợ mình không xứng.” Tô Yên cười khẽ: “Quan hệ giữa tôi và Tổng giám đốc Lục không có gì hết.”
Lục Thừa Mẫn đến đây dĩ nhiên là muốn thăm dò xem quan hệ giữa cô và Lục Cận Phong có phải là người yêu hay không, cho dù cô và Lục Cận Phong có đang giận dỗi nhau, thì bọn họ cũng không thể thừa nhận.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ bị Lục Thừa Mẫn nhắm tới.
Cô nhớ Lục Cận Phong từng nói một câu, chỉ cần là phụ nữ của Lục Cận Phong anh, dòng bên kia của nhà họ Lục chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nếu Lục Cận Phong có người thừa kế, sẽ trở thành mối đe dọa với dòng bên kia.
Lục Thừa Mẫn mỉm cười: “Là tôi hiểu lầm, cô chủ Tô, thật xin lỗi, cô đừng để bụng, anh cả tôi là người trọng tình nghĩa, Nhã Nhược qua đời nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn nhớ mãi không quên, tôi sợ anh ấy quá đau buồn, mà không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý đó.”
“Phó tổng giám đốc Lục quan tâm Tổng giám đốc Lục như vậy, tình cảm giữa hai anh em các người, thật hiếm thấy.” Tô Yên cười khen: “Phó tổng giám đốc Lục, tôi trở về gặp Tổng giám đốc Lục, nhất định sẽ ở trước mặt anh ấy truyền đạt sự quan tâm của anh đến với anh ấy, không thể uổng phí một phen khổ tâm của anh được.”
Lời này là Tô Yên cố ý nói.
Quả nhiên, vừa nghe Tô Yên muốn nói cho Lục Cận Phong, Lục Thừa Mẫn vội vàng nói: “Cô chủ Tô, tôi hy vọng chuyện hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, đừng nhắc đến Nhã Nhược trước mặt anh hai, gợi lên quá khứ đau buồn của anh ấy.”
Tô Yên cười đến vô tội: “Thế à, Phó tổng giám đốc Lục đúng là suy nghĩ chu đáo.”
Vừa dứt lời, thư ký của Lục Thừa Mẫn vội vã đi vào: “Tổng giám đốc Lục đang đến đây.”
Lục Cận Phong đến đây?
Lục Thừa Mẫn nhíu mày, trong lòng mừng thầm.
Anh ta vừa gọi Tô Yên tới chưa được mười phút, Lục Cận Phong đã lập tức đến đây ngay, thật đúng là khẩn trương.
Tô Yên cũng ngoài ý muốn, Lục Cận Phong đến vào lúc này, không phải càng muốn chứng tỏ quan hệ giữa hai người sao?
“Tô Yên, công việc tôi giao cô vẫn chưa làm xong, đến đây làm gì, trở về làm việc đi.” Lục Cận Phong đẩy xe lăn đi vào, giọng nói mang theo vài phần khẩn trương.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc Lục.” Tô Yên ngoan ngoãn rời đi.
Trong văn phòng, chỉ còn lại Lục Thừa Mẫn và Lục Cận Phong, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.
Lục Thừa Mẫn mỉm cười: “Anh hai, anh cần gì phải khẩn trương như thế, em chỉ tìm cô chủ Tô tâm sự một chút thôi.”
Lục Cận Phong lạnh lùng cảnh cáo: “Về sau cách xa cô ấy một chút, cậu nghĩ gì, lòng tôi đều biết rõ, nếu cậu dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi cũng sẽ có cách tống cậu ra khỏi nhà họ Lục.”
Bị tống ra khỏi nhà họ Lục, đồng nghĩa với việc mất đi tất cả quyền lợi, không còn cơ hội tiếp tục tranh với Lục Cận Phong nữa.
Lục Cận Phong là người đứng đầu nhà họ Lục, anh có quyền này.
Đáy mắt Lục Thừa Mẫn xẹt qua một tia u ám, trên mặt lại mang theo nụ cười: “Anh hai, não em chưa tàn đến mức đi gây khó dễ với người phụ nữ mà anh coi trọng, đây chính là tin vui của nhà họ Lục, nếu ông nội biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Thái độ làm người của Lục Thừa Mẫn, trong lòng Lục Cận Phong rất rõ ràng.
Nếu nói Lục Gia Hành là con báo, thì Lục Thừa Mẫn chính là con sói lòng muông dạ thú.
Nhưng dù là con báo hay con sói hung ác, cũng không có khả năng đấu lại sư tử.
“Tốt nhất cậu nên nhớ kỹ lời hôm nay.”
Lục Cận Phong bỏ lại lời cảnh cáo, đẩy xe lăn rời đi.
Đáy mắt Lục Thừa Mẫn tràn đầy ghen ghét giống như ngọn lửa cháy hừng hực, anh ta xiết chặt ly nước trong tay.
Lục Cận Phong, sớm muộn gì tao cũng sẽ hung hăng dẫm nát mày dưới chân, người đứng đầu nhà họ Lục chỉ có một, đó là tao.
Lục Cận Phong nghe Tô Yên bị Lục Thừa Mẫn gọi đến, người luôn bình tĩnh như anh ta bỗng chốc rối tung rối mù lên.
Lục Cận Phong đứng trước cửa toilet, ngăn Tô Yên mới từ bên trong đi ra.
“Lục Thừa Mẫn nói gì với em?”
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong đứng trước cửa toilet, có hơi sửng sốt: “Tổng giám đốc Lục, đây là toilet nữ, ngài sẽ không định ở đây trò chuyện tán gẫu chứ, ngài đừng quan tâm lo lắng cho tôi, mà hãy quan tâm lo lắng cho ngài làm sao thoát khỏi bóng ma tâm lý đi.”
Nghe xong, sắc mặt Lục Cận Phong khẽ biến, lời thốt ra từ miệng của Lục Thừa Mẫn, có thể có cái gì hay ho.
Lục Cận Phong trầm ngâm: “Tô Yên, lời của cậu ta nói, em đừng tin.”
“Em không ngốc, mục đích của anh ta, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.” Tô Yên nhún vai, cười hỏi: “Anh khẩn trương như vậy, người phụ nữ tên Nhã Nhược kia, đúng là bạn gái cũ của anh?”
Kỳ thật Tô Yên cũng không ngại, ai mà chẳng có quá khứ?
Cô từng có bạn trai, còn sinh con.
Lục Cận Phong trầm mặc hồi lâu, mới gật đầu: “Xem như, năm năm trước, cô ấy đã chết rồi.”
Xem như?
Câu trả lời cái gì cũng được này, rốt cuộc là có hay không?
Nhất thời Tô Yên không biết nên nói cái gì, dù sao đó cũng là quá khứ của Lục Cận Phong, hơn nữa người đã chết năm năm rồi, nhắc đến, không phải càng làm người ta đau buồn thêm sao?
“Thật xin lỗi.” Tô Yên áy náy nói.
Vừa dứt lời, điện thoại Tô Yên vang lên, là bạn trai cũ gọi đến.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, mà hết người yêu cũ này đến người yêu cũ khác ám thế?
Lục Cận Phong thấy Tô Yên lâu không bắt, ghen tuông hỏi: “Sở Hướng Nam?”
Tô Yên kinh ngạc, cô thật muốn biết mắt của Lục Cận Phong có phải nhìn thấu được tất cả không, mà đến cái này cũng đoán được.
“Ừm, bạn trai trước.” Tô Yên thẳng thắng thú nhận: “Gần đây giá trị con người tăng vọt, có thể Sở Hướng Nam cảm thấy em đầu rơm dễ lừa, đoạn thời gian trước mỗi ngày tặng hoa, em đều mang đi bán, lời được một khoản, nhưng nói tới lãng mạng, điểm này anh quá thật rất tệ, ngay cả một đóa hoa của anh, em cũng chưa nhận được.
Lục Cận Phong yếu ớt nói: “Hoa mà em bán, hơn phân nửa là anh tặng.”
“Hả?” Tô Yên mờ mịt: “Anh tặng khi nào?”
Ánh mắt Lục Cận Phong u oán nhìn chằm chằm Tô Yên, Tô Yên nhanh chóng phản ứng lại: “Thật là ấu trĩ.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô nghĩ một hồi, lại nhịn không được bật cười, sao cô có thể nghĩ Lục Cận sẽ tặng hoa cho mình chứ.
“Em muốn đến đến bệnh viện thăm tiểu Duy, trước giờ tan ca.” Tô Yên trực tiếp thông báo.
Ánh mắt Lục Cận Phong cưng chiều: “Em là bà chủ của công ty này, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Cái miệng này ngọt quá.
Những lời này thật hiểu ý người ta.
Tô Yên đang định nói, điện thoại lại vang lên, lần này không phải là Sở Hướng Nam gọi đến, mà luật sư của cô.
Sau khi bắt máy, sắc mặt Tô Yên nháy mắt trở nên nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.