Cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Mặc dù người phụ nữ mặc đồ lao công kia chỉ nói với mình người chủ trì chương trình thôi, nhưng mặt cô ta lại hướng vào cái micro trong tay người chủ trì.
Đồ mà Tô Yên đem quyên góp là giả?
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này trong buổi tiệc từ thiện.
Mang đồ dởm đến bán, vậy chẳng phải là đang lừa gạt nhằm trục lợi hay sao?
Cả hội trường nhất thời bàn tán xôn xao, ánh mắt mọi người đều tràn đầy hoài nghi nhìn về hàng ghế mà Tô Yên đang ngồi.
Nếu nói Tô Yên không hề cảm thấy hoảng loạn thì là nói dối, những người tới dự buổi tiệc từ thiện này đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới, cô tuyệt đối không được phép có hành động không thích hợp, cũng không được phép làm ô uế thanh danh của mình.
Cô không thể khiến Lục Cận Phong mất mặt.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên, đang định đứng dậy thì Tô Yên đã lắc đầu với anh, ý bảo anh đừng ra tay.
Vạn Nhất và Lục Minh Khánh nhìn nhau, hai người họ đều không tin Tô Yên sẽ mang đồ giả đến để quyên góp.
Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh cũng ngơ ngác nhìn nhau, chuyện này chắc chắn không thể nào như vậy được, nếu tiếp tục buổi tiệc thì thanh danh của Tô Yên sẽ càng bị huỷ hoại nghiêm trọng hơn.
Lý Mộc Sinh đi lên sân khấu, tươi cười nói với mọi người: "Thật ngại quá, bởi vì có một vài sự cố nhỏ xảy ra nên buổi tiệc sẽ tạm dừng nửa tiếng, mong các vị thông cảm!"
Nói xong, Lý Mộc Sinh bèn đi tới chỗ Tô Yên, khẽ nói: "Trước hết để cha đi xem xem chuyện là như thế nào, đừng lo."
"Cha nuôi." Tô Yên gọi Lý Mộc Sinh lại, cô đứng lên, mọi người trong hội trường đều lập tức nhìn cô chăm chú, cô bèn cao giọng mà nói: "Có thể mang tất cả đồ được quyên góp lên trên sân khấu, bao gồm cả chiếc vòng của con, được không?"
Lý Mộc Sinh nhanh chóng hiểu ý Tô Yên, cô làm thế này là muốn làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt mọi người.
Bằng không cho dù có làm rõ mọi chuyện thì cũng sẽ có kẻ xấu lợi dụng, trước mặt không nói gì nhưng sau lưng lại nghi ngờ gièm pha Tô Yên, cho rằng nhà họ Lý cố ý bao che cho cô.
Hôm nay Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh không tới, mà cũng chẳng có mặt mũi nào tới những nơi như thế này, thân làm cha nuôi của Tô Yên, đương nhiên Lý Mộc Sinh phải đứng ra bảo vệ cô rồi.
Càng không nói Lục Cận Phong còn đang ngồi kia.
"Được, cha đi xử lý." Lý Mộc Sinh tự mình đi vào sau sân khấu kiểm tra, đem tất cả số đồ mà mọi người mang đến quyên góp lên trên sân khấu, đồng thời ông cũng mời một chuyên gia giám định đi lên cùng.
Mọi người bên dưới đều ngước lên ngóng nhìn chiếc vòng ngọc bích của Tô Yên.
Con gái nuôi Lý Mộc Sinh quyên góp đồ giả, chuyện này chẳng phải là khiến người khác cười muốn chết sao?
An Hinh hơi lo lắng: "Tô Yên, xảy ra chuyện gì vậy, có phải là cậu cầm nhầm đồ không?"
"Đừng nôn nóng." Tô Yên trấn an An Hinh, thực ra trong lòng cô cũng rất căng thẳng.
Tô Yên lên sân khấu, đi tới chỗ chiếc vòng ngọc bích của mình thì nghe thấy chuyên gia giám định khó khăn nói: "Cái này quả thực là đồ giả, chỉ đáng mấy trăm đồng mà thôi."
Mấy trăm đồng?
Phía dưới lại được một phen xôn xao, có người còn phát ra tiếng cười giễu cợt.
Vạn Nhất không nghe được tiếp nữa, bèn nói: "Đại ca, anh không quan tâm à?"
Lục Cận Phong không nói gì, anh chỉ nhìn về phía Tô Yên, thấy cô đối mặt với mọi sự nghi ngờ từ mọi người xung quanh mà vẫn giữ được sự lạnh lùng bình tĩnh, khoé miệng anh bất giác cong lên.
Lục Minh Khánh ở một bên nói với Vạn Nhất: "Đại ca sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là hôm nay là cơ hội tốt để chị Tô cược một ván, nếu chị ấy có thể đối phó thành công, đạt được sự đồng ý cũng như khen ngợi từ những người trong giới thì vị trí bà chủ nhà họ Lục của chị ấy sẽ càng được củng cố hơn."
Vạn Nhất chợt hiểu ra: "Đại ca, anh này là đang trải đường cho chị Tô."
Năng lực của Tô Yên không chỉ dừng lại ở chức phận một phiên dịch viên, ban nãy khi Lục Cận Phong nhìn vào mắt cô, anh đã hiểu ý cô muốn nói là gì rồi.
Cái cô muốn là muốn được cùng anh hợp lực chiến đấu, chứ không phải núp dưới vòng tay để anh che chở.
Người phụ nữ của anh, thực sự vô cùng kiêu ngạo.
Cái họ cần là một tình yêu ngang bằng, không thua kém nhau về mọi mặt.
Tô Yên của hiện giờ vẫn chưa thể đạt tới độ cao cùng tầng với anh, nhưng sớm thôi, hai người sẽ cùng song song ngang bằng nhau.
Tô Yên cau mày, món đồ mà cô đem đi từ thiện không thể nào là đồ giả, bởi vì đó chính là món quà mà mẹ ruột tặng cho cô nhân dịp sinh nhật năm tám tuổi.
Cô vẫn luôn cất giữ nó kỹ càng để Tần Phương Linh không có cơ hội đoạt mất.
Tô Yên cầm chiếc vòng lên xem thử, Lý Mộc Sinh có hơi sốt ruột bèn quay sang nói với chuyên gia giám định: "Có thể kiểm tra lại lần nữa không?"
Tiếng bàn tán dị nghị phía dưới sân khấu càng lúc càng to.
Tô Vân ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế, cô ta nhìn lên chỗ Tô Yên trên sân khấu, bày ra bộ dạng lo lắng thay cho cô.
"Hướng Nam, anh mau nghĩ cách giúp chị ấy đi, nếu chuyện chị ấy mang đồ giả đi quyên góp bị lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ thành trò cười mất, chị ấy thật lòng muốn giúp đỡ các bạn nhỏ ở vùng núi, khi nãy còn nói với em rằng quyên góp bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là tấm lòng."
Sở Hướng Nam nhíu mày: "Hiện giờ vẫn chưa có gì chắc chắn, đừng vội kết luận."
"Em rất lo cho chị ấy, sớm biết thế em đã đổi cho chị ấy cái túi Hermès của em rồi, dù sao thì bây giờ chị ấy cũng là con gái nuôi nhà họ Lý, ngộ nhỡ xảy ra điều tiếng không tốt, bị nhà họ Lý vứt bỏ thì phải làm sao."
Lời này của Tô Vân nghe giống như đang giúp đỡ Tô Yên, nhưng kỳ thực thì cô ta đang cố tình dìm chết Tô Yên đây mà.
Cái gì mà quyên góp bao nhiêu tiền đều không quan trọng?
Ý cô ta muốn nói ở đây là món đồ Tô Yên đem quyên góp đích thị là đồ giả, cho nên cô mới nói như vậy.
Quyên góp mấy trăm đồng cũng là có lòng rồi.
Cô ta luyên thuyên mấy câu là có thể dìm người khác xuống, đồng thời khen ngợi bản thân rộng lượng, hào phóng.
Chiếc túi Hermès của Tô Vân đang ở trên sân khấu kia, xung quanh nó được khảm bởi những viên kim cương đắt đỏ, lóng lánh phát sáng, ai cũng nhìn thấy.
Giọng nói của Tô Vân không to không nhỏ, nhưng cũng đủ khiến mọi người ở xung quanh nghe rõ mồn một.
Chuyện hồi trước Tô Vân vào trại tạm giam ai ai cũng biết, giờ mỗi câu cô ta nói ra đều có sức ảnh hưởng.
"Cô Sở thật là tốt bụng, tình cảm chị em bọn họ cũng vô cùng tốt."
"Cái túi Hermès kinh điển ấy, năm đó cả thế giới chỉ sản xuất đúng ba cái, vậy mà cô Sở lại sở hữu được một cái, bây giờ lại còn hảo tâm mang đi từ thiện nữa."
"Đúng vậy, người rộng lượng như cô ấy không nhiều đâu."
Tô Vân thấy mọi người tán dương mình hết lời như vậy thì tỏ vẻ khiêm tốn, cười nói: "Đều là chuyện nên làm mà thôi, bọn trẻ ở vùng núi rất đáng thương, bây giờ tôi cũng có con nên không nỡ nhìn những đứa trẻ khác phải chịu khổ, cũng coi như tích phúc cho đứa con trong bụng."
"Cô Sở có con rồi sao, chúc mừng cô nha, thảo nào lâu lắm rồi không thấy cô ra ngoài tụ tập với mọi người."
Tô Vân vẫn tiếp tục cười, khuôn mặt cô ta ánh lên vẻ hạnh phúc: "Mới có thai cách đây không lâu."
"Chúc mừng chúc mừng, cậu Sở, cậu thật là có phúc mới lấy được cô vợ tốt thế này đó."
Sở Hướng Nam cười cười, có chút miễn cưỡng.
Tô Vân mừng thầm trong lòng, cô ta cố tình để mọi người biết rằng mình có thai, từ đó ngầm khẳng định mình đã ngồi vững được lên vị trí cô con dâu của nhà họ Sở rồi.
Nhưng lúc đó bỗng nhiên có tiếng ai đó vang lên trong đám đông: "Nhà họ Sở sao lại để một đứa con riêng của vợ lẽ tới tham gia buổi tiệc quan trọng như thế này."
Hình như hôm nay nhà họ Chu không tới, đứa con trai và đứa con gái đều là con riêng, cũng xứng đôi đấy nhỉ."
Mấy lời này truyền vào tai Sở Hướng Nam, mặt mũi anh ta lập tức sa sầm, nhưng lại không dám nổi giận.
Sắc mặt Tô Vân cũng có phần khó nhìn.
Người khác trước mặt thì khen ngợi, nhưng còn sau lưng thì cô ta và Sở Hướng Nam, cái mác con riêng của hai người bọn họ chẳng thể nào thay đổi được.
Kết quả lần giám định thứ ba đã có, mấy chuyên gia giám định cùng nhau đưa ra kết luận giống nhau.
"Đôi vòng tay này chắc chắn là đồ giả."
Sắc mặt Lý Mộc Sinh vô cùng nghiêm trọng, nếu nhiều người như vậy còn nói đó là đồ giả, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Quả thật là Tô Yên mang đồ giả tới quyên góp hay sao?
"Tiểu Yên, cái này con..." Lý Mộc Sinh muốn hỏi Tô Yên một câu, nếu thật sự kia là đồ giả, vậy thì ông sẽ tìm cách giấu nhẹm chuyện này đi.
Tô Yên nghiêm túc nói: "Cha nuôi, đôi vòng tay này không phải đôi mà con mang đến quyên góp, lúc trước con sơ xuất làm đôi vòng đó rơi, con nhớ trên mặt vòng có một vết xước nhỏ, nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa."
Tô Yên đưa cho Lý Mộc Sinh xem: "Thật sự không có."
Người phụ trách trông hòm quyên tặng đồ vật Tiểu Bình bị dọa cho phát khóc: "Cô Tô, lúc cô đưa đồ cho tôi, tôi không hề động vào nó mà, đây quả thật là đôi vòng của cô."
Chuyện này mà đổ trách nhiệm lên đầu người phụ trách, rất có khả năng anh ta sẽ phải ngồi tù.
Tô Yên nhìn Tiểu Bình: "Cậu không hề động vào nó, vậy cậu có thể đảm bảo không có ai khác động vào nó không? Đôi vòng tay này luôn nằm trong tầm quan sát của cậu sao?"
Forever
sắp có đứa đẹp mặt