Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 254:




Thường Hy đã lâu rồi không đến Linh Đinh các, có chuyện gì cũng là do thủ hạ truyền tin liên hệ. Thế nhưng lần này Thường Hy lại loáng thoáng cảm thấy chuyện tình không hề lạc quan.
Quả nhiên sau khi bước chân vào Linh Đinh các cũng cảm giác được không khí khẩn trương. Thường Hy vừa vào cửa thì có một tiểu cung nữ tiến lên đón, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Tại sao Ngu thượng nghi lại tới đây vậy?”
Thường Hy quan sát tiểu cung nữ kia tựa hồ rất lạ mắt, không chút để ý cười nói: “Ngươi nhìn rất lạ mắt, là tiểu cung nữ mới tới sao?” Thường Hy cố ý nói như vậy bởi vì cung nữ này không chỉ ngôn hành cử chỉ hay còn là ánh mắt, so với cung nữ bình thường thì cẩn thận hơn nhiều lắm. Hơn nữa y phục của nàng mặc dù giống hệt như của các cung nữ khác nhưng nhưng chất liệu lại tốt hơn rất nhiều.
Thường Hy vừa vào đến cửa cung nữ này liền chạy ra đón, vì vậy thời điểm hỏi thăm nàng cường điệu thêm chữ “tiểu”, xem nàng ta trả lời thế nào. Nếu thừa nhận mình là tiểu cung nữ thì nói lên nàng ta chính là giả bộ, còn nếu có thể giải thích đôi câu thì càng không thể khinh thường rồi.
“Nô tỳ gọi là Thu Oanh, là do Hoàng quý phi sai tới chiếu khán Dương quý nhân. Nương nương nói Dương quý nhân kỳ sinh gần tới rồi cần phải chiếu khán cẩn thận, sợ đám tiểu nha đầu không hiểu nặng nhẹ cho nên mới sai nô tỳ đến. Đi theo nô tỳ còn có Chu mama. Chu mama đã từng phục vụ Hoàng quý phi sinh hạ Tam hoàng tử cho nên có nhiều chuyện hiểu được rất rõ.” Thanh âm Thu Oanh rất là nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mày thùy mị, nói chuyện lại gọn gàng, tìm không được một tia sai lầm.
Trong lòng Thường Hy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhìn Thu Oanh cười nói: “Vẫn là Hoàng quý phi suy nghĩ chu đáo. Trước kia thường nghe nói Hoàng quý phi chủ trì hậu cung công minh liêm chính, hôm nay xem ra quả nhiên đúng là như vậy, chúng ta những tiểu nô tỳ này đúng là còn phải học hỏi thêm.”
“Ngài đừng nói như vậy, nếu như ngài là tiểu nô tỳ thì chúng nô tỳ đây ngay cả là gì cũng không được. Làm cung nữ có thể giống như ngài lấy được ngự phong từ Hoàng thượng, lấy được tín nhiệm của Thái tử gia, đó mới chính là phong quang vô hạn, tụi nô tỳ vô cùng hâm mộ a!” Thu Oanh vừa cười vừa giúp Thường Hy vén lên chiếc rèm gấm màu hồng cánh sen, sau đó đứng ở cửa cười nói: “Nô tỳ sẽ không tiễn Ngu thượng nghi tiến vào, vẫn là đứng ở cửa chiếu ứng thôi.”
Thường Hy thật sự là nhìn Thu Oanh này với con mắt khác, gật đầu một cái liền đi vào.
Trong phòng nồng đậm mùi thuốc. Thường Hy cảm thấy hơi căng thẳng, vội bước nhanh đi vào nội thất. Ở trong không có lấy một bóng người, chỉ thấy Dương Lạc Thanh sắc mặt tái nhợt đang nghiêng người nằm dựa trên gối mềm trên giường gần cạnh cửa sổ, trong hốc mắt còn nén lệ châu. Trên bàn đặt một chén thuốc, ngay cả hơi nóng bốc lên cũng không có, hiển nhiên là để đó đã lâu mà không uống.
Nghe được thanh âm có người tiến vào, Dương Lạc Thanh ngay cả đầu cũng không quay lại, giọng nói như không nhịn được mà khẽ gắt lên: “Không phải nói đừng đến quấy rầy ta sao?”
“Dương quý nhân.” Thường Hy nhẹ nhàng mở miệng kêu.
Dương Lạc Thanh ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thường Hy sắc mặt cũng có chút kích động, muốn đứng dậy. Thường Hy vội vàng tiến lên đỡ nàng, nói: “Đừng động, cô đang có thai phải chú ý an toàn.”
Dương Lạc Thanh gật đầu một cái lúc này mới không đứng lên nữa, nhưng vẫn để cho Thường Hy nâng đỡ xoay người lại, kê thêm gối mềm. Bây giờ nàng ta bụng đã to cho nên hoạt động không mấy dễ dàng, trên người khoác một tấm áo màu vàng sáng, trong thời tiết như thế này dù sao vẫn có chút mỏng manh. Thường Hy đánh giá trên dưới xung quanh, thấy trên giá áo có một tấm ngoại bào màu xanh nhạt bằng lụa tơ tằm mới lấy khoác lên người nàng ta, rồi lên tiếng: “Bất kể xảy ra chuyện gì, thân thể là của cô, đứa nhỏ trong bụng cũng là của cô, cô phải cẩn thận chăm sóc, tại sao có thể coi nhẹ bản thân như vậy?”
Kể từ sau sự tình lần trước hai người còn chưa có gặp lại nhau, lần này khi Dương Lạc Thanh nhìn thấy Thường Hy đã chủ động nói: “Lần trước muốn giải thích với cô một tiếng để cô biết tôi không phải là người như vậy. Khi ấy không biết Mị phi từ nơi nào biết được tin tức, trước khi Hoàng thượng vào cửa đột nhiên đẩy tôi một cái, sau đó chính nàng ta lại lấy thân mình đỡ ở bên dưới.”
Thường Hy cười nói: “Vừa mới đầu tôi cũng cho là cô cố ý làm như thế, liên hiệp với Mị phi thiết kế tôi. Nhưng sau tôi lại biết chuyện này không phải do cô làm, cho nên cô không cần phải để ở trong lòng. Cô nên biết rằng nếu tôi mà cho rằng do cô làm thì bây giờ cô cũng không còn ngồi ở chỗ này nữa!”
Thường Hy nói những lời này không phải là uy hiếp mà là sự thật. Nàng không cho phép một ai làm tổn thương đến Tiêu Vân Trác, trong phạm vi năng lực của nàng, nàng sẽ bảo vệ đến hết mức có thể.
Dương quý nhân nhìn Thường Hy, khẽ cắn răng hỏi một câu: “Cô có lòng tin lớn như vậy?”
Thường Hy khẽ mỉm cười nói: “Không phải tôi có lòng tin, mà là chuyện tôi phải đi làm. Khi người khác bức ta đến tuyệt lộ, ta tất nhiên không thể mỉm cười cảm tạ bọn họ đã giết ta, có phải hay không? Giống như Dương quý nhân hiện tại nhất định đang gặp phải vấn đề khó khăn chứ?”
Dương Lạc Thanh thở ra một hơi, để cho mình trấn định lại, theo bản năng đưa tay lên xoa xoa bụng của mình rồi mới lên tiếng: “Có người muốn mạng hai mẹ con tôi, cư nhiên mỗi ngày bỏ một chút xíu nước hoa hồng vào trong cháo tổ yến. Một chút đó không đáng là gì nhưng càng để lâu tôi càng cảm nhận được thân thể không thoải mái, bụng luôn mơ hồ đau, vì vậy liền xin Phùng thái y tới chẩn mạch. Phùng thái y nói là dấu hiệu của sinh non cho nên hỏi thăm gần đây có ngã té gì hay không. Sau lại kiểm tra trong đồ ăn thường ngày, cuối cùng phát hiện ra được nước hoa hồng có trong cháo tổ yến. Cung nữ bị đánh chết tối qua kia chính là người hạ thủ, chẳng qua đáng tiếc nàng ta đã biết trước mọi chuyện nên uống thuốc độc, trước khi chết cũng không nói ra ai là kẻ đứng sau.”
Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh hỏi: “Việc ăn uống của cô là vô cùng quan trọng, tại sao lại có thể giao cho một người như vậy?”
“Tiểu cung nữ này thời điểm tôi vừa mới vào cung đã ở bên cạnh tôi, chính là bởi vì tin tưởng nàng cho nên mới giao cho nàng, ai biết được nàng ta nhẫn tâm như vậy!” Dương Lạc Thanh bây giờ nói lại vẫn là cắn răng nghiến lợi, vô cùng bực tức.
Thường Hy lại nhớ đến Thu Oanh ở bên ngoài, hỏi tiếp: “Thu Oanh kia tại sao lại đến Linh Đinh các?”
“Chuyện xảy ra như vậy đương nhiên là phải bẩm báo với Hoàng quý phi, dù sao phẩm hàm của Hoàng quý phi cũng là cao nhất. Dạo gần đây Hoàng thượng đang bề bộn với kỳ thi hội, tôi cũng không dám quấy rầy ngài. Hoàng quý phi sau khi biết chuyện kia thì vô cùng tức giận, lập tức phái Thu Oanh và Chu mama đến đây chăm sóc.” Lúc Dương Lạc Thanh nói những lời này không hề có chút nào cao hứng, tựa hồ còn có chút tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.