Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 353:




Thời gian dường như yên tĩnh trở lại. Trên đại điện tràn ngập một loại hơi thở báo hiệu mưa gió sắp tới. Sắc mặt Tần Nguyệt Như tái xanh, nhìn đám người Thường Hy quát: “Các ngươi muốn ở chỗ của ta thích làm gì thì làm sao? Đừng vọng tưởng! Người tới, đem tất cả những người này nhốt vào đại lao cho bổn cung!”
Tần Nguyệt Như ra lệnh một tiếng nhưng lại không nhận được tiếng đáp lại như thường ngày, bọn thị vệ đứng canh ở cửa cung ngay cả một câu cũng không nói, chỉ im lặng đứng đó lạnh lùng nhìn mọi người trong đại điện. Biến cố này khiến Tần Nguyệt Như có chút ngoài ý muốn, thậm chí khiếp sợ, nhìn những người đó quát lên: “Các ngươi đang làm gì vậy? Không nghe thấy lời bổn cung nói sao?”
Trừ thanh âm của Tần Nguyệt Như gào thét thì trên đại điên im lặng cực kỳ. Tần Nguyệt Như giống như đoán được điều gì, sắc mặt đại biến. Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng một dạng tái nhợt, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như tràn ngập đau thương, nhẹ nhàng đi tới nói: “Mẫu thân, người theo con đi thôi. Chúng ta đến một nơi không ai quen biết, sống một cuộc sống yên tĩnh được không? Những danh lợi phú quý, ân oán tình thù này đều bỏ xuống có được hay không?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan muốn ra sức ngăn cản khi mọi chuyện còn chưa quá muộn. Hắn biết Tiêu Vân Trác là ai, cũng biết hắn ta không bao giờ làm chuyện mình chưa nắm chắc. Mới vừa rồi thị vệ đứng cửa không hề nhúc nhích đã khiến hắn cảm nhận được không khí nguy hiểm cận kề. Hơn nữa vừa Tiêu Vân Trác đã nói thẳng cho hắn, cho nên chuyện phát triển đến trình độ nào đã là việc hắn không thể dự liệu được nữa rồi. Huống chi trong tay hắn không có binh quyền, muốn phản kháng khó lại càng thêm khó.
Thường Hy cảm thấy dấu hiệu buồn ngủ quả thật đã giảm đi rất nhiều, không giống vừa rồi muốn nhấc mí mắt lên cũng không nổi, tinh thần đã có chút khởi sắc trở lại. Thuốc Hàng Nhạc Thủy đưa cho quả nhiên là hữu dụng. Nàng lại nhớ tới mấy lời Tần Nguyệt Như chất vấn Hàng Nhạc Thủy ban nãy, trong lúc bất chợt mâu quang chợt lóe, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trác hỏi: “Chàng biết thân phận của ông ấy đúng không?”
Mặc dù Thường Hy không nói tiếp nhưng Tiêu Vân Trác biết là nàng đã hiểu, nhìn nàng lộ ra một nụ cười nói: “Những thứ ân oán tình thù này không có quan hệ cùng chúng ta, ta đã bỏ xuống ân oán của Tần Nguyệt Như và mẫu thân ta rồi. Hơn nữa Chuyên Tôn Nhạc Đan so với ta xem ra còn đáng thương hơn. Có thể bỏ được cũng là một loại phúc khí. Nhưng Mạnh Điệp Vũ và Vân Thanh lại không bỏ được, họ cùng Tần Nguyệt Như có quá nhiều ân oán. Khuôn mặt của Tấn vương đã thay đổi, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?”
Thường Hy đã sớm nghi ngờ, nếu Hàng Nhạc Thủy thật sự là Tấn vương thì Vân Thanh không thể nào không nhận ra. Lần trước Vân Thanh nói muốn xuất cung nàng đã có chút hoài nghi, chẳng qua là khi đó tinh thần không tỉnh táo cũng chẳng còn hơi sức suy nghĩ mấy cái kia. Hôm nay xem ra Vân Thanh đã sớm biết Hàng Nhạc Thủy chính là Tấn vương rồi. Một người có thể thay đổi khuôn mặt nhưng lại không có biện pháp thay đổi khí chất bẩm sinh của hắn. Cho nên mới vừa rồi Tần Nguyệt Như mới hốt hoảng hỏi xem Hàng Nhạc Thủy đến tột cùng là người nào, sợ là bà ta cũng đã hoài nghi.
Thường Hy không hỏi tới nữa, tình thế hiện tại đủ để nàng hiểu năm đó đã xảy ra những chuyện gì. Tần Nguyệt Như không thèm để ý tới Chuyên Tôn Nhạc Đan, quay sanh nhìn Mạnh Điệp Vũ, nói: “Ngươi muốn phá hủy danh dự của bổn cung cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy! Ngươi có chứng cớ gì?”
Mạnh Điệp Vũ nhìn Tần Nguyệt Như, trong ánh mắt chứa đầy hận ý, tự mình trấn định hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tần Nguyệt Như, bà muốn chứng cớ cũng đơn giản thôi. Ban đầu bà bắt cóc thần nữ hộ quốc, giữa bà và ta có trao đổi một phong thư là tín vật thông hành, bây giờ vẫn còn tại trong tay ta.” Nói tới đây nàng liền lấy ra một phong thư trong tay áo, đưa cho một vị đại thần Minh Khải đứng bên cạnh, nói: “Mời ngài xem một chút đây có phải là triện ấn của Tần thái hậu hay không? Bút tích này có phải là chữ của Tần thái hậu hay không?”
Sắc mặt Tần Nguyệt Như đột biến, nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Ngươi không phải nói đã hủy nó đi rồi sao?”
“Hủy? Bà nói thật dễ dàng, bao năm nay ta vẫn mong chờ cơ hội được báo thù cho cha mẹ, làm sao có thể dễ dàng hủy đi chứng cớ?” Mạnh Điệp Vũ lạnh lùng nói.
Tần Nguyệt Như sửng sốt, thù cha mẹ? “Ngươi cũng biết chuyện đó?”
“Đúng vậy, bà bất ngờ khi ta có thể biết được chuyện năm đó phải không? Bà làm mọi chuyện kín kẽ như vậy là đề phòng ta có thể lần ra chân tướng, bà sợ có người tìm bà báo thù đúng không? Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị ta biết được!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Như, cầm trong tay một khối ngọc bội khắc rồng nói: “Bà còn nhớ vật này không?”
Thân thể Tần Nguyệt Như run lên một cái, muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng lại bị Mạnh Điệp Vũ né được, chỉ nghe nàng cười nói: “Chỉ vì một khối ngọc bội mà bà hại chết cha mẹ ta, chỉ tiếc đến cùng ngọc bội vẫn không về tay bà, bà vẫn không thể như ý nguyện mà gả cho Tấn vương. Bà phí hết tâm tư chiếm đoạt một vật, kết cục vẫn chỉ là tay trắng, không phải rất buồn cười chứ?”
“Làm sao ngươi có được khối ngọc bội này?” Trong mắt Tần Nguyệt Như lóe lên ánh sáng nóng rực. Năm đó, chỉ cần có khối ngọc bội này là bà ta có thể khiến Tiêu Nhất Hàng cưới mình… Năm đó, bà hao bao nhiêu khí lực nhưng vẫn không lấy được, bây giờ đã ở ngay trước mắt, làm sao không động lòng? Nhiều năm trôi qua như vậy rồi nhưng nguyện vọng lớn nhất của bà ta vẫn là làm thê tử của Tiêu Nhất Hàng.
Tinh quang trong mắt Tần Nguyệt Như chớp lóe, thân hình vừa động muốn lao lên đoạt lấy ngọc bội. Mạnh Điệp Vũ đã sớm dự liệu được bà ta sẽ ta tay cướp đoạt nên nhanh như chớp ném ngọc bội cho Vân Thanh, cười lạnh nói: “Bà muốn sao? Nhưng ta không cho bà! Cho dù có đập nó thành bụi phấn ta cũng không để bà lấy được!”
Vân Thanh không đợi Tần Nguyệt Như nói chuyện, cầm lấy ngọc bội đi một vòng trước mặt chúng đại thần Minh Khải quốc, lớn tiếng nói: “Chư vị có muốn biết câu chuyện về khối này không? Các vị khẳng định rất tò mò tại sao một khối ngọc bội bình thường lại khiến cho Tần thái hậu cao cao tại thượng của Minh Khải quốc lại bày trăm mưu ngàn kế lấy bằng được đúng không? Vì vật này mà bà ta hãm hại bao nhiêu người, khiến cho bao gia đình cửa nát nhà tan, âm dương cách biệt!”
“Ngọc bội kia không phải là vật gì gì đó của Đỉnh Nguyệt quốc sao? Ngươi nói đến tột cùng là thật hay giả?”
“Chuyện này liên quan đến bang giao hai nước, không thể nói xằng nói bậy…”
Thanh âm chất vấn của mọi người dần dần dâng cao, hoài nghi đối với Tần Nguyệt Như cũng càng ngày càng sâu. Mấy năm gần đây mọi người đều cho rằng Tần Nguyệt Như là người Minh Khải quốc, sinh ra lớn lên đều ở Minh Khải, nếu không làm sao có thể khiến Chuyên Tôn Nhạc Đan thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng đế? Huyết thống không thuần nhất là điều tối kị.
Tần Nguyệt Như không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ này, trong lòng tức giận bùng phát. Những chuyện này đều là do Tiêu Vân Trác gây ra. Tần Nguyệt Như nhìn về phía Thường Hy sắc mặt tái nhợt đang đứng một bên, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh, thừa dịp mọi người không chú ý liền hướng nàng đánh tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.