Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 57: Muốn gán tội, trốn cũng không được




Trong đại sảnh, đồ ăn trên bàn một chút xíu cũng chưa có đụng qua. Cung nữ trong phòng tất cả đều nín thở, im lặng đứng thẳng lưng. Thường Hy trông vậy càng phát khẩn trương, nhìn cửa thư phòng, cắn răng đi vào.
Vào cửa, Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác đang ngồi trước bàn đọc sách xem xét cái gì đó, gương mặt thối hoắc, quả nhiên giống như lời Triêu Hà, không biết ăn tức ở nơi nào rồi. Suy nghĩ một chút, dưới gầm trời này dám làm cho hắn tức giận đại khái cũng chỉ có Hoàng đế lão tử, không khỏi một lần nữa thầm than mình vận khí không tốt. Thật là nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, thuyền rách còn ngược gió!
“Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Thường Hy quỳ trên mặt đất hành đại lễ, mình làm cung kính một chút tránh cho người khác soi mói!
Thường Hy quỳ xuống, lập tức cảm nhận được đầu gối từng trận đau đớn, chỉ có thể cắn răng kiên trì, đầu cúi thấp xuống dưới, một chút cũng không dám ngẩng lên, chỉ chờ người khác nói một câu nàng mới có thể đứng dậy. Nhưng là cố tình hồi lâu cũng không có thanh âm truyền đến, Thường Hy cảm thấy nhức đầu, bả vai cũng căng cứng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa nàng thật không thể chịu đựng được rồi.
Mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng là Thường Hy vẫn như cũ không nghe được thanh âm Tiêu Vân Trác, xem ra hắn không có ý định để cho nàng đứng dậy. Thường Hy cũng biết tên thối cầm thú này chỉ muốn hành hạ nàng để vui vẻ, chỉ đành khẽ cắn răng, đề cao thanh âm nói: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Lần này Thường Hy vẫn không nghe được thanh âm Tiêu Vân Trác, tuy nhiên lại có một chiếc bút lông bịch một tiếng, thẳng tắp bay vào người nàng.
Cả người Thường Hy run lên, sắc mặt nhất thời trở nên xanh trắng, hai tay nắm đến sít sao, cư nhiên cầm bút lông ném nàng! Được, nàng nhịn!… Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, ngay cả đau cũng phải nhịn, nàng nhịn!
Thường Hy cứ như vậy duy trì tư thế quỳ gối, không biết trải qua bao lâu, Thường Hy chỉ cảm thấy đầu gối đã không còn cảm giác, thật sự quỳ không được, thân thể nghiêng một cái ngồi sững trên mặt đất, mồ hôi như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống sàn đá, soi rõ bóng người đang ngồi ở đó, dưới ánh đèn phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt!
Tiêu Vân Trác nghe được âm thanh này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy bộ đang Thường Hy, đứng dậy từ từ đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngày đông làm cho người ta cảm thấy từng sợi lông tơ cũng đang rét run lên.
Thường Hy ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tiêu Vân Trác, vốn là tính cúi đầu muốn nhịn, nhưng là vừa nhìn đến khuôn mặt ấy nàng liền muốn nổi đóa. Khẽ cắn răng đem lời nói nuốt xuống, nàng còn chưa muốn đem tính mạng mình ra đùa.
Tiêu Vân Trác ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, hai mắt như bảo thạch thoáng qua một tia lạnh lùng, phiêu đãng không biết tâm tình, nhìn đến Thường Hy quật cường, ánh mắt lại trở nên phức tạp. Tiêu Vân Trác hồi lâu mới hỏi: “Lần này cô đã biết nhận tội chưa?”
Thì ra hắn khổ khổ dây dưa là muốn nàng nhận tội. Thường Hy thật ra là cảm thấy nàng một chút cũng không có sai, nhưng khi nhìn đến Tiêu Vân Trác như thế này, chỉ sợ nếu không nhận tội, cuộc sống sau này cũng không được yên ổn. Nhưng cứ bắt nhận tội, nàng có chút không cam lòng, đấy không phải là lỗi của nàng a!..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.