Ngay sau đó Thường Hy lắc đầu một cái, cảm thấy mình thật buồn cười, tại sao lại có cái ý tưởng như vậy đây? Nàng là thân phận gì sao có thể sánh vai cùng hắn?
Trong lúc bất chợt đầu nàng lại vang lên lời cha đã từng nói, Vô Thiện đại sư nói qua, mệnh nàng là Long tình Phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, đại phú đại quý, cho nên vào cung là lựa chọn tốt nhất!
Long tình Phượng cảnh, thiên hạ chi mẫu!
Năm đó thời điểm Thường Hy được sinh ra đời là hoàng lịch của Đỉnh Nguyệt quốc, nghiệp lớn 624 năm. Lúc đó là mùa đông đầy trời bão tuyết, bông tuyết tung bay suốt bảy ngày dài. Vân Đô của Đỉnh Nguyệt quốc bao trùm một màu trắng xóa, thiên hàn địa đống, khất cái đầy đường, dân chúng nghèo khổ chết đói chét rét, có thể tùy ý bắt gặp những thi thể nằm rải rác đầu đường. Quan phủ không ngừng phái xe ra nhặt xác, lượm cả ngày lẫn đêm.
Trong khi thế gian bị bao phủ một màn tuyết trắng, nàng được sinh ra đời. Tiếng khóc đầu tiên của nàng vang lên, bão tuyết không báo mà ngừng, khí trời trong xanh trở lại, ánh mặt trời vàng rực soi rọi khắp nơi.
Ngu Thế Hùng cảm thấy rất không tầm thường, con gái của ông vừa sinh ra, trời đất liền biến đổi. Phải biết trận tuyết này đã kéo dài bảy ngày bảy đêm, là trận bão tuyết dài nhất từ trước đến nay, vì vậy lập tức mời Vô Thiện cao tăng vì nàng xem tướng.
Vô Thiện cao tăng chính là thần tăng số một của Đỉnh Nguyệt quốc. Nghe nói ngài tinh thông kim cổ, quan trọng hơn là một đôi tuệ nhãn biết nhìn ra anh kiệt thiên hạ, chưa bao giờ mắc sai lầm, cho nên mới được dân chúng tôn làm thần tăng.
Lại nói Vô Thiện cao tăng lần đầu tiên nhìn thấy bé gái mới sinh, sắc mặt đại biến. Ngu Thế Hùng là ai, liếc mắt một cái cũng đã nhận ra được sự kỳ lạ, liền mời Vô Thiện cao tăng đến thư phòng mật đàm.
“Long tình Phượng cảnh, thiên hạ chi mẫu!” Vô Thiện đại sư chậm rãi nói, mạng này là kim quý tướng mệnh, chẳng qua không biết đối với nữ oa nhi này là phúc hay là họa! Những lời này cũng là câu nói cuối cùng của Vô Thiện đại sư, từ đó về sau cũng không mở miệng nói chuyện, tuyên bố với bên ngoài ngài sẽ bế quan tu luyện, âm thầm tụng kinh cầu phúc cho nhân thế.
Ngu Thế Hùng mặc dù không hiểu được chân chính hàm nghĩa của những lời này, nhưng hắn cũng hiểu được nữ nhi của mình tuyệt đối không phải vật trong ao, vì vậy từ nhỏ đã cố gắng bồi dưỡng nàng, nữ công gia chánh, thi từ ca phú, thậm chí ngay cả binh pháp kỳ thư, thiên hành bát quái, phàm là dành cho nam hài học, hắn cũng nghiêm khắc đốc thúc nàng.
Thường Hy nghĩ tới đây không khỏi thở dài một tiếng, nàng có chút hoài nghi Vô Thiện cao tăng có phải hay không nhìn nhầm rồi, thân phận của nàng thấp kém như vậy sao có thể trở thành thiên hạ chi mẫu được?
Năm đó ở kinh đô, trong Hoàng cung cũng có một tiểu sinh mệnh ra đời. Đương kim Hoàng hậu mạo hiểm tính mạng sinh ra một oa nhi, vừa sinh ra liền được Đương kim Thánh thượng sắc phong làm Thái tử, ban cho tên Vân Trác. Chỉ tiếc sau khi sinh thân thể Hoàng hậu ngày một suy yếu, khi nam hài được tám tuổi thì từ giã cõi đời.
Hoàng đế thương xót, bãi triều ba ngày, thần dân Đỉnh Nguyệt quốc chịu tang một tháng. Hoàng thượng vì Hoàng hậu đã quá cố mà tổ chức nghi thức mai táng long trọng, kinh động cả quốc gia.
Thường Hy còn biết, nàng cùng Tiêu Vân Trác chính là sinh ra cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, chỉ khác một người là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), Thái tử một quốc gia, thân phận vô cùng tôn quý, còn nàng là con gái của thương nhân, đê tiện thấp hèn, bị tất cả người đời khinh thường, giống như cỏ dại mọc trong bùn.
Hai người một là trời cao một là vực thẳm, nàng làm sao có thể trở thành thiên hạ chi mẫu đây?
Nếu là trước khi vào cung, Thường Hy không chừng còn ôm một tia ảo tưởng, nhưng là bây giờ, thời điểm nàng đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nàng biết đây là chuyện tuyệt đối không thể. Một người lãnh huyết vô tình như vậy, làm sao có thể coi trọng nàng, để nàng có thể trở thành thiên hạ chi mẫu đây? Thiên hạ chi mẫu… Đó không phải là Hoàng hậu của hắn sao?