Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 95: Hữu kinh vô hiểm lấy được vinh hạnh đặc biệt




Chuyện này đúng là một việc cực kỳ khó khăn, địa vị thân phận của Thường Hy dù sao cũng chỉ là một cung nữ, nếu là vì một cung nữ mà đi trách phạt Hoàng tử phi, này còn liên quan đến cả thể diện của hoàng thất. Nhưng tóm lại Hoàng thượng vẫn tin tưởng lời của Lệ Bình, ngay cả Mị phi muốn nói thêm cái gì cũng bị ánh mắt của Hoàng thượng ngăn lại, chỉ có thể bất an ngồi đó, hung hăng trợn mắt nhìn La Thúy Yên một cái. Việc này mất nhiều hơn được, nếu không phải nhìn trúng binh quyền cha nàng nắm trong tay, làm con dâu của bà, đừng có mơ!
Thường Hy không thể không nói là một người vô cùng khéo léo, từ nhỏ đã theo cha và anh xông pha thương trường, xem bọn họ ngươi lừa ta gạt, đoán tâm tư kẻ khác là bài học nhập môn, chẳng qua là thứ này phải dựa vào thiên phú, có người cả đời cũng chẳng thể đoán được chút suy nghĩ của người khác, nhưng là có người chỉ cần căn cứ vào một ánh mắt, một động tác là có thể nắm rõ tâm tư kẻ đó như lòng bàn tay. Việc này còn có một điểm mấu chốt, đó chính là phát hiện được cái mà người khác không thể phát hiện được mới có thể đoán trúng thứ mà người ta đang giấu trong lòng.
Thường Hy từ trong đại điện yên tĩnh này mơ hồ hiểu được một số điểm, hơn nữa mới vừa rồi vô tình trông thấy được ánh mắt Hoàng thượng ngăn lại Mị phi nói chuyện, trong đó rõ ràng dẫn theo một tia cảnh cáo, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng đã đồng tình với lời nói của Lệ Bình. Dĩ nhiên chỉ dựa vào điều này còn chưa đủ để kết luận, nhưng quan trọng nhất là, Hoàng quý phi, Mẫn phi, còn có cả Kính phi vào lúc này cũng không dám lên tiếng, phải biết rằng bọn họ bồi vương tùy giá đã mấy chục năm,là người hiểu rõ Hoàng thượng nhất, vô hình chung đã khiến Thường Hy càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Mấy lời của Lệ Bình, nhân chứng của Thái tử, còn có biện bạch của Thường Hy, Hoàng đế khẳng định đã tin tưởng trong sạch của nàng. Chẳng qua vị Hoàng đế lão tử cao cao tại thượng này thủy chung vẫn không nói một lời thì chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích, đó chính là chỉ vì một cung nữ mà xử phạt Hoàng tử phi đó chính là điều vạn vạn không thể, nếu không thể diện của hoàng thất vứt đi đâu? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, mặc dù người người hô to Hoàng đế thánh minh, yêu dân như con, nhưng tóm lại là hoàng thất sẽ có thêm một chuyện tình ám muội, Hoàng đế chỉ sợ cũng sẽ có chút khó xử.
Thường Hy cười lạnh trong lòng một tiếng, nói gì vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, đều là gạt người cả! Nàng biết Hoàng thượng chỉ hy vọng nàng có thể cúi đầu giữ thể diện cho hoàng thất. Nếu nàng cho Hoàng thượng một cái bậc thang đi xuống, nói như vậy thì Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi nàng, cũng sẽ không trách cứ chuyện nàng chia rẽ tình nghĩa cha con giữa Hoàng thượng với Thái tử gia, dù sao mới vừa rồi là Tiêu Vân Trác cũng coi như cứu nàng một mạng. Thì ra lúc ấy hắn không có đi xuống là để làm chuyện này. Nghĩ lại một chút, nàng là thân phận gì, đáng giá để Thái tử gia tự mình đuổi xuống sao?
Thường Hy vội phất nhẹ suy nghĩ lung tung trong lòng, đang muốn mở miệng nói chuyện lại nghe được thanh âm uy nghiêm của Hoàng thượng truyền tới: “Ngu Thường Hy, chuyện ngươi nói là thật, ngươi sẽ đòi công đạo gì đây?”
Hoàng thượng đây là đang thử dò xét nàng. Thường Hy cảm thấy căng thẳng trong lòng, lúc này không thể nói sai một từ, nếu không chịu trách phạt không chỉ có mình nàng mà còn có thêm cả Tiêu Vân Trác nữa. Chỉ bằng hành động vừa nãy của hắn vì nàng, lúc này nàng cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại, không thể để Hoàng đế tiếp tục xa cách với hắn thêm nữa.
Suy nghĩ một chút, khóe miệng Thường Hy dẫn theo một tia mỉm cười, chậm rãi nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu nói đúng ra thì nô tỳ cũng có chút không đúng, dù sao tuổi trẻ khí thịnh không biết thối lui, còn dám cùng Hoàng tử phi mạnh miệng, lúc này mới chọc cho Hoàng tử phi lỡ tay đem nô tỳ đẩy đi xuống!” Thường Hy đầu tiên là đem sai lầm của mình đặt lên trước, lại cường điệu hai chữ “lỡ tay”, đây cũng là vì nàng bất đăc dĩ thôi, tất cả phải nghĩ cho còn đường phía trước của nàng và Tiêu Vân Trác.
Lời vừa nói ra mọi người lại thêm một phen kinh ngạc, đều không rõ ràng Thường Hy vì sao trong lúc bất chợt lại sửa lại lời nói, chỉ có khóe miệng Hoàng thượng hiện lên một tia mỉm cười không dễ phát hiện, thật là một nữ tử khôn khéo, sắc bén, nhanh như vậy đã có thể nghĩ ra. Tuổi còn nhỏ đã phải suy tính chu toàn như thế, đây cũng coi như một nhân tài rồi.
Ánh mắt Tiêu Vân Trác phức tạp nhìn Thường Hy. Mặt thật của Thường Hy không ai rõ ràng hơn hắn, từ trước đến nay là có thù tất báo, ngươi đánh nàng một quyền, nàng tất sẽ hoàn trả lại gấp ba, thế nhưng cư nhiên lại bỏ qua cơ hội tốt để truy cứu tội danh của La Thúy Yên. Vì vậy, ánh mắt của hắn nhìn Thường Hy lại thâm sâu thêm vài phần. Tối qua, Ngũ Hải còn nói: Thái tử gia, nô tài xem nha đầu Ngu Thường Hy này là có thể dùng được, chỉ cần ngài thi một ân huệ nho nhỏ, nàng sẽ hết mình vì ngài mà suy nghĩ…
Không biết vì sao bây giờ khi nghĩ đến những lời này làm hắn vô cùng phiền muộn, trên mặt mặc dù không có lộ ra nhưng trong lòng lại không có biện pháp thở lại bình thường như trước.
Lệ Bình cơ hồ là muốn cắn răng rồi, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh (bi thương cho những chuyện bất hạnh nhưng càng phẫn nộ khi họ không biết đấu tranh), nàng đều đã tạo ra cơ hội tốt như thế, chỉ cần Thường Hy cắn chặt một hớp, La Thúy Yên không chết cũng sẽ bị lột da, nhưng là… Thường Hy sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đây? Nàng giận đến mức quay đầu đi không thèm để ý đến Thường Hy, động tác này lại bị Hoàng thượng nhìn được, nụ cười trong mắt càng đậm. Ngài chính là thích Lệ Bình suy nghĩ, hành động đều lộ ra ngoài mặt, làm cho người ta chỉ cần nhìn một cái là biết nàng đang nghĩ gì, không mất công suy đoán.
Thẩm Phi Hà từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu, nhưng là vừa nghe được lời Thường Hy lại giật mình trong lòng, mượn ống tay áo rộng mà kéo lấy tay Tiêu Vân Triệt, thấp giọng lặng lẽ nói: “Không nghĩ tới là có một người thông minh như vậy, lúc đầu đúng là xem nhẹ nàng!”
Tiêu Vân Triệt không nói tiếng nào, chẳng qua là yên lặng gật đầu một cái. Phi Hà mới vừa rồi muốn làm chứng cho Ngu Thường Hy, nhưng hắn đã ngăn lại, có Lệ Bình là đủ rồi, lúc này không thể để cho người khác biết hắn và Thái tử là ngồi cùng một chiếc thuyền, cẩn thận mới có thể đi tiếp đoạn đường dài ngày sau. Chẳng qua là Thường Hy quá làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước có thể tìm được đường sống trong chỗ chết dưới tay Thái tử, hôm nay còn ngồi lên chức nữ quan Phượng nghi, hắn vẫn cho là dựa vào tư sắc của nàng, hiện tại vừa thấy, thì ra thật sự là một người thông minh, sắc sảo. Hắn thật không có nhìn lầm nàng, nếu là có thể đào tạo thêm chút nữa, đi theo Thái tử nhất định sẽ có ngày được ra mặt.
Hoàng thượng đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt, nhìn Ngu Thường Hy càng phát ra thâm thúy, mở miệng nói: “Tức là hiểu lầm, vậy mọi chuyện đến đây là dừng, sau này không cho phép kẻ nào tự mình đàm luận!”
Mọi người vội đáp dạ, chỉ là không ai nghĩ tới Hoàng thượng cư nhiên đem chuyện này thành hiểu lầm, quyết định này có chút khiến người ta khó hiểu, chỉ thấy Hoàng thượng đứng dậy, nhìn mọi người nói: “Đều lui ra đi, Ngu Thường Hy cùng trẫm đến thư phòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.