Đầu đông hoa lê và hàn mai trong Uyển Lan có vài bông đã nở, trắng đỏ đan xen tưởng như tương phản lại hài hoà, mỹ lệ vô cùng.Nghiễm Nhân yếu ớt nằm trên nhuyễn tháp khép hờ mi, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ nàng đang thư thái hưởng thụ, bước đến gần mới phát hiện sắc mặt trắng bệch của nàng, đôi môi luôn mỉm cười nay lại mím chặt tím tái đến đáng sợ.Làn da trắng như tuyết lại nổi lên rất nhiều mạch máu, có thứ gì đó đang chạy loạn trong từng tấc da thịt của nàng trông vô cùng ghê rợn.Mị Nguyệt thất kinh vội vàng thức tỉnh nàng, sắc mặt trầm trọng kêu lên.
"Chủ tử, chủ tử, người nghe thấy ta nói không?"Cùng lúc đó Mị La và Mị Vũ cũng xuất hiện, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt.
Bọn họ vốn muốn đem sổ sách hơn nửa năm nay của Mị Nguyệt Lâu giao đến cho Nghiễm Nhân xem qua, không nghĩ đến bắt gặp tình huống này.Thì ra đây chính là nguyên nhân nàng không muốn gặp Lệnh Thiên Liễm, vì nàng đã sớm tính ra ngày phát độc, muốn một mình chống chọi với cổ trùng cũng không muốn hắn vì nàng hao tổn huyết tinh, dẫn dắt cổ trùng sang người hắn tiếp nữa.Tuyết đến hàn mai đã nở, giữa tiết trời khắc nghiệt vẫn ngạo nghễ nở rộ, vấy đỏ cả sương tuyết.
Nếu là trước đây Nghiễm Nhân nhất định sẽ hái lấy vài cành bày trí trong phòng, mà giờ đây ngay cả hàn mai nở nàng cũng không ngắm được."Vì sao vẫn chưa tỉnh?" Mị Vũ nhịn không được phát ra thanh âm bi phẫn.
Một tuần, nửa tháng, giờ đã một tháng trôi qua rồi vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì?"Theo lý thì phải sớm thanh tỉnh rồi.
Ta cũng đã nhiều lần chuẩn mạch, quả thật không xảy ra vấn đề...!Nhưng cũng có thể do ta y thuật chưa tinh thông, trong sách cổ còn có huyền cơ ẩn giấu.
Ta sẽ cố gắng nghiên cứu thêm, nhất định cứu được nàng!" Mị La đặt bàn tay xanh xao của Nghiễm Nhân vào lại trong chăn gấm, nhìn dung nhan khi sương tái tuyết trên giường không giấu được vẻ hổ thẹn."Mị Vũ ngươi bình tĩnh! Chúng ta cũng đều lo lắng, đây không phải lúc chất vấn!" Mị Nguyệt biết tính cách nóng nảy của Mị Vũ liền khuyên ngăn.
Y cũng vô số lần xem qua sách cổ, các bước Mị La thực hiện y cũng có mặt, kiểm chứng qua nhiều lần mới dám áp dụng trên người Nghiễm Nhân, nhưng mà suy vô cùng cũng là lần đầu tiên thực nghiệm trên người thật, khó tránh khỏi sơ suất, hoặc tình huống tệ hơn nữa...Mị Nguyệt lại hướng về phía Mị La, âm thầm than nhẹ.
"Ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi, đã mấy ngày chưa ăn uống gì rồi."Mị Vũ biết mình nhất thời kích động, cắn môi nói nhỏ.
"Xin lỗi.
Ta không cố ý, các ngươi đều về nghĩ ngơi đi.
Ta sẽ trông coi chủ tử, có gì sẽ gọi các ngươi!"Nàng cũng biết bọn họ những ngày qua đều chuyên tâm điều trị cho Nghiễm Nhân, đừng nói là nghỉ ngơi tử tế, cả giọt nước cũng không vào miệng.Vào một ngày tuyết phủ trắng mái hiên, hoa lê rơi bên thềm, cửa số chiếu vào những tia nắng ấm áp, rực rỡ nhảy múa.
Nghiễm Nhân tỉnh lại, đập vào mắt nàng là bóng lưng hiên ngang, gương mặt góc cạnh toát lên phong thái trầm tĩnh, nghiêm nghị.Y đứng bên cửa sổ, ánh mắt phóng đại không biết đang nhìn gì, hay đang suy tính điều gì đó?Nghiễm Nhân chống đỡ thân thể ngồi dậy, có lẽ nghe ra tiếng động y quay đầu, ba bước nhập thành một bước tiến đến, rõ ràng khoảng cách không xa lắm thế nhưng y lại vô cùng vội vàng, như sợ nàng sẽ biến mất."Không cần." Nghiễm Nhân cố tình tránh né cánh tay đã giơ ra của y, treo giữa không trung lơ lửng, cuối cùng bất lực thu về."Vì sao ngài lại ở đây?"Đã từng nghĩ đến nàng sẽ rất hận y, đã từng nghĩ đến sẽ nhận lấy vô vàng lời châm chọc, nụ cười lạnh lùng của nàng.
Nhưng không, nàng lại đối diện với y bằng ngữ điệu xa cách, thậm chí ánh mắt mang vẻ cảnh giác lướt nhìn.
Y đột nhiên cảm thấy chua xót, tránh không khỏi mất mát.
Nàng không còn chế giễu châm biếm, cũng không ban phát nụ cười đối chất với y nữa, có thể thấy y bây giờ chỉ là người xa lạ đối với nàng!"Nhân nhi, nàng thấy chỗ nào không khoẻ không?" Y cố gắng áp chế nỗi đau đớn trong lòng, cười khổ.Nghiễm Nhân không quan tâm đến sự hỏi han của y, cũng không quan tâm đến sự có mặt của y nơi này, lãnh đạm lên tiếng.
"Vương gia nếu không có việc gì thì ngài có thể đi rồi! Nhân nhi không nghĩ ra còn có gì cho ngài lợi dụng?""Ta là thật lòng quan tâm nàng! Từ nay về sau không nghĩ đến sẽ lợi dụng nàng! Chẳng lẽ đến tình cảm mười năm của chúng ta cũng không cần nữa?" Lệnh Thiên Duật khổ sở nhìn nàng, bàn tay vì nắm quá chặt dẫn đến vết thương được băng bó kĩ lưỡng lại toác ra, máu chảy đầm đìa.Bây giờ nàng mới để ý đến vết thương trên tay y, máu nhiễu loang lổ xuống sàn.
Nàng có chút kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng đã ngất bao lâu, vì sao Lệnh Thiên Duật lại ở đây, còn bị thương?Nếu không có sự xuất hiện của Mị La nàng còn cho rằng mình đang mơ, Lệnh Thiên Duật đáng lẽ ra nên chăm sóc bạch nguyệt quang của hắn mới đúng, không nên xuất hiện trước mặt nàng còn nói những câu vô trách nhiệm như vậy!.