Đang lúc đó khi đám người Đỗ Trần bị Goethe làm cho giận đến nghiến răng, chuẩn bị hung hăng thu thập tên khốn này, kỳ thực rất đáng yêu, nhưng đôi khi tên tiểu tử Hải tộc làm người phi thường tức giận... thì… Thành Duerkesi, quảng trường giữa phủ thành chủ, mặc dù giờ phút này dã là đêm khuya, nhưng năm mới vừa qua, liên tục mười mấy ngày năm mới lễ hội pháo hoa không hề kết thúc, ngược lại vừa mới tối nay mới đạt đến cao trào. Dưới pho tượng Đỗ Trần thần trước cửa phủ thành chủ người ta tập nập, pháo hoa không ngừng, con đường đêm phồn vinh đã không hề kém thủ đô đỉnh cấp St. John của đại lục. Đi qua quảng trường, ánh mắt đầu tiên của mọi người nhất định sẽ rơi vào tượng Đỗ Trần thần cao hơn ba mươi thước, sùng bài, kính sợ. Theo phương hướng ánh mắt của bọn họ sẽ tự nhiên thấy tượng Đỗ Trần, nhìn thấy pho tượng ánh mắt cùng từ sùng bái trống rỗng với Đỗ Trần thần, chuyển hóa thành cảm kích và tự hào thật lòng. Nhưng tiếp đó, trong một lầu gác nhà dân đối diện với tượng Francis, hai mươi thiếu nữ tuổi dậy thì vây ở cửa sổ, nhìn khác thường vào bức tượng điêu khắc sống động như thật, một người đầu lĩnh váy trắng phiêu dật, mặt trùm lụa mỏng, một con chim nhỏ màu vàng đậu trên đầu vai, nàng xuất thần hỏi: - Kiếm Nô, hắn chính là Francis mục tiêu lần này của chúng ta? Trong đội ngũ một người duy nhất không hợp là một nữ nhân mạnh mẽ to lớn cao hơn hai thước, ả gật gật đầu: - Tuyết Cơ tiểu thư, chính là hắn! Tuyết Cơ kinh ngạc nói: - Lúc đầu ta tường rằng Francis này... ài, không ngờ rằng trên đường đi tới, ven bờ sông New Zealeand đều là tiếng ca ngợi công đức của hắn, chẳng trách... Nàng chần chừ tự nói: - Chúng ta phải giết chết một vị lĩnh chủ tốt như thế sao? Kiếm Nô lạnh lùng nói: - Tiểu thư, ngươi vẫn quá mềm lòng! Mệnh lệnh của thần của ta sẽ không thể sai, Francis phải chết! Tuyết Cơ thất thần gật đầu: - Ta hiểu rõ! Cho nên sư phụ trước khi đi lại sai ngươi dẫn hai bốn vị tỷ muội giúp ta... Mắt Kiếm Nô không chút biểu tình nói: - Tiểu thư chớ hiểu lầm, ta không hề có ý trông coi ngươi! Bất quá lần này thần của ta nghĩ đến Đỗ Trần thần có thể phá giải cấm cố của Dong Hỏa Chi Tâm, giải trừ hạn chế trên người Francis. Nhất định không dễ đối phó, người sợ ngươi không giết được Đỗ Trần thần, cho nên mới lệnh ta dẫn hai tư Thấm Thủy kiếm tỳ, làm thành Thấm Thủy Khôi Lỗi kiếm trận tới giúp người! Tuyết Cơ cười cam chịu. Lời nói của Kiếm Nô chỉ có thể tin một nửa, một nửa còn lại là... Sư tôn nuôi dưỡng mình từ nhỏ tới lớn sợ là đã phát hiện ra gì rồi! Nếu không, lão nhân gia người hà tất ban cho minh thánh khí Thấm Thủy kiếm thập tam cấp, còn có dị thú thập nhị cấp Long Tước, còn phải phái Kiếm Nô đã đi theo người hơn một ngàn năm, năm đó lại là Khung Thương nguyên soái thân binh đội trưởng tới "Hiệp trợ" mình chứ? Phải biết rằng, lúc này Bi Ca tử sĩ của Thần Hoàng năm xưa đang khiến sư tôn đau đầu, chính là lúc dùng người a. Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài. Dù sao sư tôn là từ nhỏ nhìn mình lớn lên, trong lòng mình nghĩ cái gì, trên đầu vì sao thiếu đi một nhúm tóc dài, điều này sợ rằng đã lọt vào trong mắt thần của người… Tuyết Cơ suy nghĩ xuất thần, Kiếm Nô lại vẫn thấp giọng nói, hai người đều đang dùng bí pháp nói chuyện với nhau, âm thanh tuy lớn, những cũng không lo bị người ngoài nghe được: - Tiểu thư, bây giờ Francis không ở lãnh địa. Hành tung không rõ, chúng ta tiếp tục truy tìm manh mối của hắn, hay là trước tiên đi thay thần ta làm một việc khác? - Một việc khác? Sư tôn chỉ cần ta làm một việc giết Francis a? Tuyết Cơ hơi cau mày: - Là ngươi nói sinh nhật Lôi thần Tucker hai nghìn tuổi sao? Kiếm Nô gật đầu: - Thần của ta mặc dù không nói rõ muốn chúng ta đi tế điện. Nhưng năm đó nguyên soái Tucker và thần của ta kề vai giết địch, giao tình thâm hậu, bây giờ Tucker đại nhân sinh nhật hai nghìn tuổi ngày trọng đại thế này, chúng ta không đi có chút khó nói! Dừng một chút, ả khẩn cầu nói: - Không giấu gì tiểu thư, trừ đi giao tình năm đó, Kiếm Nô tự mình cũng muốn đi tới tế điện, bởi vì năm xưa Nguyên soái Tucker đã từng cứu ta một mạng, sinh nhật tròn năm của ân nhân cứu mạng nếu như ta không đi mà nói, e rằng ngày sau cũng không có mặt mũi gặp hậu nhân của nguyên soái Tucker nữa. Nghe được tạm thời không cần giết một người tốt được truyền miệng xưng tụng, trong lòng Tuyết Cơ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: - Ngươi nói rất đúng, tính ra nguyên soái Tucker cũng là bá bá của ta, sinh nhật tròn năm của ông nếu như không đi tế điện đích xác là phi thường thất lễ, vậy chúng ta trước tiên phải chuẩn bị một chút lễ vật. - Grào!!! Con chim nhỏ màu vàng trên đầu vai Tuyết Cơ đột nhiên phát ra tiếng long ngâm thâm thấp, đây chính là Long Tước thập nhị cấp, chủng tộc dị năng - hỏa diễm, sức mạnh, cảm ứng tự nhiên! Đám người Tuyết Cơ đứng ở trung tâm thành Duerkesi, một bộ phận chính mắt nhìn sào huyệt của đối thủ, một bộ phận khác chính là... Long Tước này giám sát cả tòa thành Duerkesi! - Long Tước, ngươi phát hiện ra cái gì sao? Con chim nhỏ kia thấp giọng nói: - Tòa thành này phi thường quái dị, trên mặt đất chỉ là một đô thị lớn phồn hoa, nhưng dưới mặt đất hình như có thứ gì đó, một cỗ lực lượng phi thường thần thánh ngăn cách chủng tộc dị năng của ta! Nếu như Đỗ Trần ở đây, nhất định bĩu môi cười, Long Tước thập nhị cấp mà kinh sao? Lão tử đem tiếu Đỗ Đinh trồng ở sau hoa viên, tiểu gia hỏa này nhìn biểu hiện bên ngoài là một cây bình thường, nhưng rễ cây dưới đất... sớm đã đem căn cứ bí mật bao trùm rồi! Muốn tra ư? Tyre thú tới cùng chẳng dùng được. Bất quá Đỗ Trần nhất định cũng sẽ nghi hoặc, Long Tước vì sao dùng từ "Thần thánh" hình dung sức mạnh của tiểu Đỗ Đinh? Vong linh thụ tà ác này nhìn thế nào cũng chẳng dính đến gót "Thần thánh" A. Long Tước làu bàu: - Có lẽ đây chính là sức mạnh của tên Đỗ Trần thần kia, tiểu thư, mặc dù ta không cách nào do thám dưới đất, nhưng cũng không kiến nghị vội vàng tiến vào dưới đất thành Duerkesi mạo hiểm, nhưng ta lại nghe được oán giận của một Tuyết Bỉ nhân trong phủ thành chủ a! Kiếm Nô vội la lên: - Đó hẳn là Harry quản gia của Francis, hắn đang oán giận cái gì? - Hắn nói, từ khi Francis đi đảo Borg, một gián điệp tên là Mina sẽ làm hắn phiền toái chết... Kiếm Nô âm lãnh cười: - Tiểu thư, xem ra hai việc của chúng ta có thể cùng làm rồi, thành Emerald nhà Tucker chẳng phải là đảo Borg sao? Trên Beierkesi. Goethe đắc ý nhìn nhìn ánh mặt mọi người đang hận không ăn tươi nuốt sống được hắn, lại ung dung nói: - Đỗ Trần thần dạy chúng ta, giúp người là gốc rễ của niềm vui. Francis các hạ, ngài hãy nhận người đồ đệ này đi! Cầu xin ngài! Ngài dạy ta sức mạnh đánh bại Hải Hoàng, ta sẽ nói với ngài hết thảy! Hắc, tiểu tử này thậm chí dùng Đỗ Trần thần tới uy hiếp Đỗ Trần! Dịch Cốt lúc này không vui, tiến đến muốn thu thập Goethe. Nhưng Đỗ Trần lại xua tay: - Goethe, Đỗ Trần thần dạy chúng ta, giúp người không nên cầu đền đáp! Ài, xem ra ngươi đã trái với giáo nghĩa a! Nói rồi hắn mỉm cười nhìn chằm chằm vào Goethe: - Thần của ta cũng không thích loại tín đồ như vậy! Goethe giống như một đứa bé không biêt hổ thẹn: - Ta chính là muốn học chút bản lĩnh thật sự... dù sao ngươi không nhận ta, ta không nói nữa! Hắn ngẩng cổ nhìn ánh trăng, hai tay chống eo, một bộ dạng như cá chết không sợ nước sôi, bộ dạng "Ta thế đó ngươi làm gì được"! Mà sau người hắn võ sĩ hải tộc đối với bộ dạng của hắn cũng tỏ vẻ chẳng có gì lạ, ngượi lại cứ như đó là bộ dạng phải có. Đỗ Trần dở khóc dở cười, tính toán tuổi, thì tuổi của Goethe so với tuổi hai đời của mình cộng vào còn lớn hơn một chút, hơn nữa năng lực chỉ huy quân đội của hắn cũng được xứng là danh tướng một đời. Nhưng thế nào... Fan hâm mộ thật là đáng sợ! Đỗ Trần chỉ có thể cảm thán như thế: - Goethe, bí pháp của ta không thích hợp với ngươi, ngày đó ta đánh bại Hải Hoàng dùng thổ hệ bí pháp, mà người là Hải tộc thủy hệ... Goethe bất chấp nói: - Ta mặc kệ, ta cho dù học không được, vậy đem bí tịch của ngươi lên được hay không? Ta thích! Rụt rè nhìn ánh mắt nuốt người của Dịch Cốt một cái, tiểu vương tử vội đổi giọng: - Chỉ cần ngươi nhận ta, ta sẽ đi ngay, tiếp các ngươi lên đảo Borg một lần, hơn nữa trân bảo của Hải tộc tùy ngươi chọn, ngoài ra… Tiểu vương tử đột nhiên ép nhỏ giọng: - Ta có thể đem hải đồ của đại ca khi còn sống lưu lại tất cả đều đưa cho ngươi, đó chính là bảo bối a! Đỗ Trần nghe được trong lòng như đánh trống. Hắn thầm nghĩ, lần trước hải đồ kia khi tiêu diệt Ngư nhân đích xác phát huy tác dụng to lớn, là một món tốt... Thực tế, nhận tiểu vương tử này rất có nhiều chỗ tốt, nhưng Đỗ Trần trước kia vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách với hắn, ngay cả Dịch Cốt thu làm độ đệ cũng chỉ là ký danh mà thôi, sợ chính là tính tình cổ quái của Goethe, dễ phạm phải hồ đồ, mà Hải vương đại tam giác lại chẳng phải là người hồ đồ, sau này truy cứu tội danh mình dụ dỗ hải tử của hắn... Hôm nay Đỗ Trần không thu nhận đồ đệ, cũng là cân nhắc Goethe làm loạn, còn hơn sau này Hải vương đại tam giác làm loạn. Không ngờ, Goethe đột nhiên lại nói: - Đúng rồi, sư phụ Brook giúp ta đột phá cửu cấp, phụ vương còn muốn đáp tạ các ngươi đó! - Phụ vương của ngươi không để ý chuyện ngươi bái sư? - Đúng vậy, phụ vương còn nói giáo nghĩa của Đỗ Trần thần giáo rất tốt, kêu ta theo sư phụ Brook học thêm nữa! Có cơ hội tới nhà ta làm khách, phụ vương ta cũng sớm muốn gặp hai vị phong hào đấu thần rồi! Đỗ Trần kinh ngạc đánh giá tiểu vương tử, thầm nói, chẳng lẽ Hải vương đại tam giác cũng là một fan hâm mộ? Bất quá ờ mặt kia Hải vương đại tam giác đã tỏ rõ thái độ, chính mình... còn cự tuyệt tên đệ tử trong nhà tài bảo chất đống như núi để làm chi, trên trăm vạn huynh đệ thủ hạ, sau này còn nhất định thành một trong tứ đại hải vương. Điểm mấu chốt, tình tính của đồ đệ này dễ nắm trong tay, không có tâm cơ gì! Thu nhận đồ đệ việc này Đỗ Trần nhìn thế nào cũng nhìn chẳng ra chỗ xấu, hơn nữa trước mắt còn có chỗ tốt, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ: - Bỏ đi, sau này ngươi chính là đệ tử của ta. - Bái kiến sư phụ! Goethe lập tức bái lạy: - Mau, đưa lên lễ bái sư, đều lại đây gọi tiên sinh! Goethe mặt mày hắn hở, cuối cùng, còn hỏi một câu: - Lần này không phải là ký danh chứ? Đỗ Trần dậm chân thở dài nói: - Không phải!! Được rồi, mau giải thích cho ta ý tứ vùng đất trung tâm! Dự ngôn kia của Wolfe sớm đã làm cho Đỗ Trần nghĩ đến sốt ruột rồi. Goethe cũng không do dự, lập tức dùng nước trước mặt mọi người huyễn hóa ra một tấm hải đồ, phi thường khổng lồ, không ngờ là bàn đồ toàn cảnh tam đại lục và tứ đại dương! - Đảo Borg còn có thể là gọi vùng đất trung tâm, kỳ thực lúc ban đầu cái xưng hô này chỉ lưu truyền giữa số ít hải tộc cấp cao, chỉ có lưa thưa vài người biết, bất quá năm năm trước sau khi Sainz chiếm lĩnh đảo Borg, công khai cái tên này, nó ở trong Hải tộc cũng không phải là bí mật gì nữa. Tay chỉ hải đồ, Goethe đột nhiên xóa đi một phần nước trên đó: - Nhắc đến từ vùng đất trung tâm này, mọi người đầu tiên nghĩ tới khẳng định là một mảng đại lục trung ương, nhưng ở trong mắt hải tộc chúng ta, đáy biển há chẳng phải bao trùm lục địa? Đỗ Trần lập tức sáng ngời, cách nói này có chút đạo lý. - Sư phụ ngài xem, nếu như mất đi nước của bốn đại dương, đem tất cả lục địa đã biết vẽ ra, vậy vùng đất trung tâm… chẳng phải chính là đảo Borg hay sao? Đích xác, trên bản đồ không có nước biển, đảo Borg chính là vùng chính giữa của địa đồ. Như vậy lời dự ngôn của Wolfe là nói, khi thi thể chúng thần vẫn còn mất tích, Đỗ Trần ta sẽ gặp được một chuyện vô cùng quan trọng ở đảo Borg? Bây giờ xem ra, đây đáp án sát nhất với dự ngôn hắn là câu này rồi! Đỗ Trần và Dịch Cốt liếc nhau, trong mắt hai người đầy vẻ kinh hỉ! Goethe tiếp tục nói: - Nếu như sư phụ ngài muốn đí đảo Borg, trước tiên phải chú đến nghịch lưu của biển sâu... Tiểu vương tử giống như một học giả địa lý, vẽ lại trên bản đồ, cẩn thận giảng giải địa đồ nước biển khu vực gần đảo Borg, hơn nữa giảng cực kỳ xuất sắc. Đỗ Trần kinh ngạc nhìn tên đồ đệ này, cười nói: - Goethe, xem ra nghiên cứu của người đối với địa lý hải dương rất sâu a! Sắc mặt của Goethe chợt trở nên ảm đạm, cười khổ nói: - Đều là đại ca của ta khi còn sống dạy ta đó, ài, đại ca ta được tán tụng là đệ nhất học giả địa lý ngàn năm của Hải tộc... Thấy hắn nhớ tới vong huynh, Đỗ Trần an ủi vài câu, nhưng lúc này Porter đột nhiên nhỏi: - Goethe, ngươi nếu là vương tử của hải tộc, vậy biết vì sao năm năm trước Sainz công kích đảo Borg, tiêu diệt công quốc Mickey hay không? Nhắc tới năm năm trước, thần sắc Goethe càng thêm ảm đạm: - Cái này ta không rõ lắm, Sainz là cộng chủ của tứ hải, ta chỉ là vương tử của một hải vực, còn chưa có tư cách biết bí mật quân sự của hắn... Cho đến lúc này, ánh mắt của Goethe mới lưu ý đến Porter, hắn đương nhiên không nhân ra đệ tử Đấu Thần đảo trước mắt đã hóa trang, nhưng hắn lại nhận ra một thứ khác: - Ấy? Cái bì giáp trong tay ngươi cho ta xem một chút! Porter trong lòng máy động, vội đưa tử sắc bì giáp cho Goethe: - Ngươi nhận ra nó? Đây chính là bảo vật của công quốc Mickey, người làm sao có thể biết? Goethe dán chặt mắt vào tử sắc bì trong tay, không biết làm sao, đột nhiên lệ tuôn ào ạt! Mà mấy người trong đám hải tộc võ sĩ đang vận chuyển rương báu lưu ý đến nơi này, tất cả thần sắc sửng sốt, có mấy tên lớn tuổi "Rầm rầm" quỳ xuống, "Vương tử a…" Bọn họ đau đớn khóc rống lên. Chỉ còn 103 chương nữa thôi mệt quá Liên Hoa Bảo Giám