Liên Thủ Với Con Gái Trừng Phạt Người Chồng Cặn Bã

Chương 3:




Nhưng có lẽ cô ta nghĩ rằng Lương Nhân Lễ tới sẽ làm chỗ dựa cho cô ta.
Lại định la lối om sòm với tôi.
Nhưng cô ta mới chỉ tỏ thái độ bất kính với tôi.
Lương Nhân Lễ đã nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Ra ngoài."
Cô vợ nhỏ mang thai không dám trái ý anh ta, đành phải nghe lời gật đầu.
"Vâng, chồng.”
Sau đó tỏ vẻ uy phong với trợ lý chạy tới: “Cậu còn không mau qua đây đỡ tôi!”
Trợ lý Vương dù sao cũng là nhân tài, lại bị người thứ ba sai khiến như người giúp việc.
Cũng không có cách nào, ai kêu Đỗ Hân Hinh được sủng ái chứ.
Nhưng trợ lý Vương vội vàng chạy đến, trong nháy mắt khi nhìn thấy tôi giống như bị sét đánh.
"Phu, phu nhân..."
Giọng không lớn, nhưng Đỗ Hân Hinh lại nghe thấy.
"Cậu gọi ai là phu nhân đấy, phu nhân của cậu ở đây này!"
Cô ta thẳng thắn hùng hồn uốn nắn trợ lý Vương, hiển nhiên không ý thức được điều không thích hợp.
Mãi đến khi đối đầu với ánh mắt nổi giận rõ ràng của Lương Nhân Lễ, và biểu cảm nghiền ngẫm xem kịch trong mắt tôi.
Cuối cùng Đỗ Hân Hinh cũng ý thức được tôi là vợ chính thức của là Lương Nhân Lễ.
Chân lập tức không đứng yên nổi nữa.
Nhưng mà Lương Diệu Tổ lại vẫn cứ ba ba, ba ba lôi kéo Lương Nhân Lễ, muốn ăn Hamburger.
Không biết con gái tôi Lương Tư Kiều đã sớm đứng phía sau đám người từ khi nào.
Lương Nhân Lễ nhìn thấy Tư Kiều trước tôi.
Không có người ba nào bị con gái phát hiện chuyện phản bội gia đình mà còn có thể bình tĩnh.
Huống chi, Tư Kiều còn là một cô bé cực kỳ thông minh.
"Bạn học Diệu Tổ, nhanh kêu ba của cậu mua thêm mấy cái Hamburger đi, chậm chút nữa sẽ c.h.ế.t đói đó."
Ba chữ "Ba của cậu" không khác gì đ.â.m xuyên trái tim Lương Nhân Lễ một cái.
...
Mặc dù Lương Nhân Lễ luôn miệng nói yêu con gái, nhưng ngay cả chuyện con bé học trường nào, lớp nào cũng không biết.
Loại chuyện hồ đồ như con riêng và con trong giá thú ngồi cùng bàn này cũng có thể phát sinh.
Nhưng tôi vẫn tin tưởng, Lương Nhân Lễ thật sự yêu Tư Kiều.
Trong lòng vô cùng tự hào, kiêu ngạo về Tư Kiều.
Không thì Lương Nhân Lễ cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt dằn vặt như thế ở bên cạnh tôi.
Nhìn anh ta dằn vặt, tôi chỉ muốn cười.
Lương Nhân Lễ ở mọi trường hợp luôn giả vờ thong dong, ưu nhã rất giỏi, lại cũng có một ngày không ngóc đầu lên được.
Phụ huynh sau lưng cũng đều đang thì thầm nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.