Liên Thủ Với Con Gái Trừng Phạt Người Chồng Cặn Bã

Chương 9:




Mấy chữ ngắn ngủi, có ba lỗi chính tả.
Mà há miệng, ngậm miệng đều là Hamburger.
Lương Nhân Lễ trực tiếp tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen.
"Đưa thư của em cho anh xem một chút."
Lương Nhân Lễ vươn tay về phía tôi.
Tôi không cho anh ta: "Đây là thư Tư Kiều viết cho tôi, sao phải cho anh xem?"
Cuối cùng Lương Nhân Lễ cũng không duy trì được phong độ ngày xưa nữa, có vẻ hơi tức hổn hển.
"Em đừng quên, Tư Kiều cũng là con gái của anh!"
Lương Nhân Lễ tin chắc rằng con gái cũng có chuyện viết cho anh ta.
Tôi không thèm để ý: "Vậy anh xem đi."
Chỉ là anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.
Lương Nhân Lễ cầm lá thư xem, quả nhiên trực tiếp hóa đá.
Bởi vì phía dưới cùng có một hàng chữ: Người phản bội sẽ xuống Địa ngục, có một số người còn sống, nhưng thật ra sống không bằng chết.
Con gái quả thực có chuyện viết cho ba con bé.
Chỉ là không phải lời tốt đẹp gì.
Cuộc họp phụ huynh đã kết thúc, các phụ huynh vẫn kiên trì muốn tôi đi lên chia sẻ kinh nghiệm giáo dục.
Tôi trình bày mấy điểm quan trọng một cách trật tự rõ ràng.
Sau đó cường điệu nhấn mạnh: "Rất nhiều phụ huynh đều coi nhẹ vấn đề phương diện ẩm thực, nhưng thật ra chuyện này rất quan trọng, ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe sẽ ảnh hưởng xấu đến đầu óc là sự thật, ví dụ như Hamburger."
Phụ huynh ngồi phía trước, các bạn nhỏ đều ngồi đằng sau.
Tôi vừa nói hết câu này, bên phía Llương Diệu Tổ vang lên một tiếng ầm ầm bén nhọn.
"Không có Hamburger thì sao tôi sống được!"
Nếu như nói lúc trước Lương Nhân Lễ đen mặt.
Vậy hiện giờ mặt anh ta chuyển qua màu xanh rồi.
Gân xanh trên trán nổi lên giật giật không theo quy luật.
Lúc cuộc họp phụ huynh kết thúc, Lương Nhân Lễ là người đầu tiên đi ra khỏi phòng học.
Anh ta quả thực không còn mặt mũi ở lại nữa.
Mà bên phía tôi thì các phụ huynh vây quanh đen nghịt.
Bọn họ đều đang nói: "Có mẹ mới có con gái, bây giờ mới được biết, Tư Kiều có thể diễn thuyết không kiêu ngạo không tự ti đều bắt nguồn từ tổng giám đốc Đồ."
"Tổng giám đốc Đồ không hổ là công ty trứ danh, danh bất hư truyền."
Đỗ Hân Hinh cắn răng nghiến lợi đứng sau đám người trừng tôi.
Tôi nghĩ thầm, một ả tình nhân được bao nuôi như cô ta còn dám ghen ghét sao?
Quả thực không biết tự lượng sức mình.
Tôi liếc mắt khinh thường nhìn cô ta một cái.
Con ngươi của Đỗ Hân Hinh quả nhiên bỗng nhiên co rụt lại.
Trong lòng tôi biết rằng áp lực từ người tự cường, kiêu ngạo có thể đè nén loại phụ nữ lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy này nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.