*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ hai ngắm cảnh, Eric ngược lại đến rất đúng giờ, mặc bộ đồ thường phục giản dị có vài phần chênh lệch với tây trang tối hôm qua, khí thế có vẻ giảm bớt, nhưng lại có vẻ thêm phần thân thiện.
Lúc gặp ba người Conan từ khách sạn đi ra, hắn lập tức thập phần nhiệt tình triển khai miệng cười chào hỏi. Cái này gọi là dễ thân, Conan trong lòng nhận định, nhưng dù sao tối qua là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi…
Ba người đi đến khu vực phụ cận, tươi cười trên mặt Eric ngưng lại, thay vào đó là gương mặt mang theo áy náy.
“Đêm qua tôi gọi điện cho bố, nói mọi người muốn đến thăm quan, nhưng mà hiện tại ở chỗ bố tôi đang có khách… Cho nên, thật sự không tiện.” Coi như là chu đáo, biết ba người tiếng Anh hữu hạn, Eric dùng tiếng Nhật không chuẩn để nói.
“Cái địa phương cũ rích ấy có gì mà tham quan, không đi càng tốt!” Kogoro Mori lập tức tiếp lời, không lưu lại chút mặt mũi nào, hiển nhiên là vẫn tức giận chuyện Eric xem nhẹ mình tối hôm qua.
“Bố!” Ran Mori bất đắc dĩ dùng khuỷu tay huých lên ngực Mori, “Thật sự không sao cả, bố anh bận thì ngày khác chúng tôi lại đến.” Ran Mori mặt đầy ý cười khách khí nói.
“Con bé chết tiệt này!” Xoa ngực, Kogoro Mori mắng một câu, cũng không nói gì nữa.
“À, Ran muốn ở lại Thuỵ Sĩ trong bao lâu? Tôi sẽ gắng sắp xếp thời gian, cam đoan sẽ đưa mọi người đi chơi vui vẻ.” Eric nhìn Ran mỉm cười, lập tức có tinh thần hỏi.
“Đại khái khoảng mười ngày!” Ran nói.
Nói như vậy, hai người liền chậm rãi đi về phía trước.
Này này! Tuy rằng nhìn hành động vừa rồi của Kogoro Mori, Conan trong lòng u ám một chút, nhưng hiện tại hai người này đã hoàn toàn xem nhẹ cậu và ông bác rồi…
Vì vậy Conan cùng ông Mori trong trạng thái không được để ý đi theo phía sau hai người, cho dù trong lòng cả hai đều không thích, nhưng ngoại trừ biểu tình trên mặt, cũng không có nói thêm cái gì…
“Nơi này là bờ đê, đi đến cuối cùng, có thể nhìn thấy được đài phun nước.” Eric nói như thế, tự nhiên dắt tay Ran.
Bờ đê không rộng, hai người vừa nói vừa đi rất vừa vặn.
Conan mắt nhìn đê sông, mắt nhìn Kogoro Mori bên người, cũng vừa lúc ông bác nhìn cậu, quả thật lúc này trong lòng hai người đều đang nghĩ giống nhau.
“Chị ran, em với bác Mori qua bên kia chờ hai người.” Conan lớn tiếng nói, chỉ chỉ chỗ ngồi lộ thiên phía sau.
Ran quay đầu lại, “Ừ, Conan đừng có chạy loạn, còn bố, đừng có uống rượu.” Ngữ khí vừa hung dữ vừa ngượng ngùng.
Khoé miệng Conan hơi run rẩy, xoay người cùng Kogoro Mori đi đến chỗ ngồi.
“Nha đầu chết tiệt kia, không phải sớm như vậy… đã muốn kết hôn đi?” Ông Mori vừa đi, một tay nâng cằm, trông cực kỳ nghiêm túc mà nói.
Khoé miệng Conan giật giật, trí tưởng tượng của bác quả là đủ xa.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, Conan cũng không tự chủ mà quay đầu nhìn hai người đang chậm rãi đi bên bờ đê. Đối với Ran, lúc cậu vẫn là Shinichi Kudo, bọn họ rất tốt, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau vui đùa, thậm chí là thích lẫn nhau, nhưng mà… Conan vươn tay ra, rồi sau đó cười tự giễu, thu hồi tay, cho dù không có teo nhỏ, bọn họ tựa hồ cũng không cách nào mà…
Chính bởi vì cùng nhau lớn lên, cho nên hiểu thấu lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, cái gọi là tình yêu… Nghĩ đến đây, Conan bỗng nhiên nhớ tới lời Ran nói lúc đó….
“Cậu á, ngoại trừ án mạng, còn có cái khác sao?”
Tuy rằng khi đó cậu không muốn thừa nhận, mặc dù trong đầu cậu toàn là án mạng, cũng là đầu óc tuyệt đối thông minh khiến người khác hâm mộ…
“Này, tiểu quỷ, mày một mình đứng đó cười cái gì? Còn không ngồi xuống? Muốn uống cái gì không? Cảnh cáo mày, không được uống đồ đắt tiền, nơi này không được trả trước!”
Conan lúc này mới giật mình hồi thần, vươn tay chống lên chiếc ghế mây trắng nhảy lên.
Lần này menu là tiếng Anh, tuỳ ý gọi ly nước chanh, Conan ghé vào trên bàn, đối với Kogoro Mori ngồi một bên vừa nhấm nháp bia tươi vừa nhìn mỹ nữ đi ngang, hoàn toàn làm như không thấy.
“Đại ca, Thuỵ Sĩ đúng là một nơi nhàm chán!”
Giọng nam từ rất xa, thanh âm không lớn, cũng là tiếng Nhật, nên không có nhiều người chú ý.
Tay cầm ly nước chanh của Conan run lên, ly nước không quá đầy nhưng lại bị tràn ra, tí tách chảy dọc theo tay cậu, rơi xuống chiếc bàn màu trắng.
“Làm cái gì vậy, tiểu quỷ, uống nước cũng không yên là sao?” Kogoro Mori không kiên nhẫn mắng một tiếng, rút ra một chiếc khăn tay hung hăng lau hai ba lần, rồi sau đó tiếp tục uống bia, hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Conan.
Mà Kogoro Mori không hề tự giác một tiếng vừa rồi của ông, lại khiến rất nhiều người ghé mắt, Conan cảm thấy cổ mình như động cơ sắt thép bị rỉ, thong thả chuyển động, thậm chí mang theo âm thanh “răng rắc”.
Cậu không biết hai người kia có chú ý đến cậu không, trong lòng lại không hi vọng bị phát hiện. Người ở đây quá nhiều, hơn nữa bác Mori, Ran đều ở đây, mà hai người kia lại chẳng hề kiêng nể điều gì…
Quay đầu lại, tâm Conan thoáng chốc lạnh lẽo.
Gin và Vodka ngồi cách cậu hai cái bàn về phía bên phải, mà khoảng cách giữa các bàn chỉ có một người, nói cách khác hoàn toàn không có gì che đậy.
Ánh mắt liền như vậy mà chạm nhau, nhanh chóng muốn quay đầu lại, phải rời khỏi nơi này… Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu cậu.
Nhưng mà, hai mắt như bị cái gì hút lấy, căn bản không thể di chuyển, càng không nói đến trốn thoát…
Gin ngược lại không hề nghĩ đến ở nơi đây có thể gặp được nhóc con thám tử, thật sự mục đích hắn đến đây không phải vì cậu, nhưng mà… Có thể khiến con mồi nhìn mình chăm chú, ngược lại quả là một lựa chọn không tồi!
Đối với ánh mắt sợ hãi của Conan, hắn cảm thấy rất vừa lòng, nhưng ngoài ra, còn có một loại mong muốn bảo hộ, hy sinh tình cảm linh tinh… Hừ!
Gin hơi hơi nghiêng người, giờ phút này hắn cũng không kiêng kỵ gì mà nhìn thẳng đến vị trí của Conan.
Lúc này đây đôi chân thon dài bên dưới quần âu đen đang vắt lên nhau, một tay đặt trên bàn mây trắng, một tay từ trong lòng lấy ra điếu thuốc Mild Seven, tuỳ ý mà hút, khói trắng tinh tế theo đầu ngón tay hắn bốc lên…
Trên trán Conan chảy mồ hôi, trong lòng có hơn một trăm ý nghĩ, nhưng dưới tình huống này, không cái nào có thể thực hiện được.
Tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải nhẫn nại… Cùng người đàn ông kia nhìn nhau hơn ba mươi giây, lại giống như đã qua mấy thế kỉ… Cậu không biết người đàn ông kia đến đây, mục đích có phải vì cậu hay không… Nhưng trong ba mươi giây đối diện, ít nhất cậu biết, tạm thời hắn ta sẽ không đứng dậy lại gần, hoặc là trong nháy mắt lấy súng ra, nếu không hắn sẽ không lãng phí thời gian mà lập tức đến ra tay với mình.
Hít sâu một hơi, Conan run rẩy quay đầu về, vươn tay cầm ly nước chanh trên bàn uống một ngụm, đồ uống nhập khẩu lành lạnh, thân thể thư thái hơn rất nhiều, áp lực từ cổ đến thắt lưng cũng giảm đi không ít.
“Conan, em làm sao vậy? Nóng lắm sao? Đổ thật nhiều mồ hôi?” Không biết từ khi nào Ran và Eric đã quay lại, vươn tay lau mồ hôi trên trán Conan, thân thiết hỏi.
Conan ngẩng đầu, trấn định nói: “Chị Ran xem đài phun nước có đẹp không?”
“Ừ. Rất đẹp! Giống như vươn tay ra là có thể chạm được, em xem, quần áo chị đều đã bị ướt… Cũng may anh Eric khoác áo cho chị…” Lúc Ran nói như vậy, nét mặt đột nhiên đỏ ửng, “Conan, em thật không sao chứ? Thật sự đổ rất nhiều mồ hôi…”
“Cái gì?”
Lúc Ran đang thân thiết hỏi, một tiếng kêu hoảng sợ, tức giận cùng với không thể tin được vang lên thu hút chú gì của mọi người.
Liền thấy Eric vẫn đi theo sau Ran lúc này chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, tay phải cầm điện thoại có chút run rẩy…
“Được, được, tôi lập tức trở về.” [Tiếng Pháp], vội vã đáp lời rồi tắt điện thoại, sắc mặt Eric cũng không tốt hơn Conan, tái nhợt, thậm chí đôi môi cũng đang run rẩy.
Tuy rằng nghe không hiểu Eric nói gì, nhưng sắc mặt như vậy lại quá rõ ràng, “Chuyện gì xảy ra? Anh Eric?” Ran Mori hỏi.
Eric nhìn Ran thật lâu sau mới nói, “Tôi, bố tôi, chết rồi…” Có lẽ là vì dùng tiếng Nhật, cũng có lẽ vì quá mức đau xót, câu nói kia hoàn toàn rời rạc.
——————-
Đài phun nước ở Dubai: