Liệp Bộ

Chương 26: Đến Thuỵ Sĩ (5)




Gin anh rất ngầu:v
Trò khôi hài gây ra bởi Conan rất nhanh liền kết thúc, dù sao hiện tại cũng không phải Nhật Bản, mà cảnh sát đối với tiếng Nhật cơ hồ cũng giống tiếng trên sao Hoả.
“Chuyện gì đã xảy ra? Carters, bố tôi sao tự nhiên lại bị… bị thiêu cháy?” Eric vội vàng hỏi, quả thật hôm qua mới nói chuyện với bố, cứ như vậy bỗng nhiên mất đi, chuyện như vậy, người con nào có thể chịu nổi?
Người được gọi là Carters chính là người đàn ông mặc áo bành tô đen, là quản gia của lâu đài này.
“Ông chủ nói buồn ngủ, còn bảo phòng này ẩm ướt hơi lạnh, nên tôi chuẩn bị lò than ấm áp. Tôi chuẩn bị xong, khi rời đi mọi thứ đều ổn, cậu chủ, thật sự, nhưng mà… Có lẽ là lò than đốt vào thảm lông… Nhưng ngoại trừ ông chủ, lò than sao lại tự nhiên đốt vào thảm lông? Tôi lúc rời đi đều đã xác định, tuyệt đối sẽ không đốt tới. Hơn nữa cậu cũng biết giấc ngủ của ông chủ luôn luôn không tốt, nếu ngay từ đầu đã xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ phát hiện… Nhưng mà, tôi không biết vì cái gì, tôi chỉ xuống lầu phân phó Carl đi cắt bụi cây ở ngoài sân, sau đó liền đến thư phòng đọc sách…” Carters giải thích chi tiết, đồng thời nhiều lần làm dấu thập tự trước ngực, hiển nhiên là tín đồ của Chúa, luôn luôn đối với người đã mất có biểu tình bi ai thương hại.
Conan nhìn bộ dáng quản gia, mặt tái nhợt, quá mức hốc hác, giống như thiếu dinh dưỡng, bàn tay nắm chặt khi nói chuyện có lúc tách ra có lúc nắm lại, tựa hồ đã xem nhẹ miệng vết thương trên ngón trỏ tay phải.
Hừ! Quản gia này thật sự có cảm tình với chủ nhân lâu đài, bi ai có thể nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng chỉ là nguỵ trang.
Chất lượng giấc ngủ không tốt? Nói cách khác trừ phi có tình huống đặc thù, nếu bị cháy tất nhiên là sẽ phát hiện, nhưng mà lúc này đây…
Conan lại liếc thứ mà vừa này bị cậu đá một cú, lò than đã bị thiêu cháy…
Này này! Bây giờ là thời đại gì rồi… Conan bất đắc dĩ run rẩy khoé miệng, thời Trung Cổ cũng đã dùng lò sưởi âm tường sưởi ấm, lò than… Thật đúng là!
Nghĩ như vậy, liền nghe cảnh sát bên cạnh đã bắt đầu báo cáo.
Tiếng Pháp trộn với ngữ điệu tiếng Anh, muốn nghe được phải cố sức một chút, nhưng may mà Conan còn có thể hiểu được.
Đại khái sau khi kiểm tra một vòng cũng không phát hiện điều gì khác thường, bởi vì thời điểm phát hiện hoả hoạn quản gia cũng đã báo ngay cho cảnh sát. Lúc nhóm cảnh sát đến đây, cửa phòng bị khoá trái. Cho nên nếu là người châm lửa, thì thủ phạm hẳn cũng táng thân trong biển lửa. Dù sao phòng ở như vậy, cửa sổ bán niêm phong, nhỏ hẹp như vậy cũng chỉ có mèo mới có thể ra vào… Cho nên trong tình huống này có thể suy đoán ra, đây là sự cố ngoài ý muốn, có lẽ vì lò than không có tấm chắn, có lẽ là than đá trong lò vì lí do nào đó mà bắn ra ngoài, vừa vặn đốt vào tấm thảm… Ngoại trừ phỏng đoán như vậy, quả thật cảnh sát không tìm được lý do khác!
Chỉ là ngoài ý muốn thôi sao? Conan đứng sau đám người, nâng cằm, chân không mục đích di dời qua lại. Quả thật thói quen của ông chủ đã chết vô cùng kỳ quái, phòng như vậy, lò than, cửa phòng khoá trái, rồi sau đó ẩn ẩn lộ ra một người làm vườn cao hứng, lâu đài có quỷ, quản gia tái nhợt, con trai háo hức nói rằng lâu đài có khách lại không thấy khách đâu… Từng chi tiết một, cứ như vậy hợp lại cùng nhau, cũng tựa hồ có điểm nào đó đột phá…
Conan hai mắt hơi nheo lại, tuyệt đối sẽ không đơn giản là ngoài ý muốn.
Tuy rằng kết luận ngoài ý muốn, nhưng quản gia cùng Carls vẫn bị đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, thi thể cũng bị đưa đi! Tất nhiên cảnh sát cũng lục đục rời khỏi, trong nhất thời lâu đài vốn thâm trầm thanh lãnh lại như âm vang tiếng gió từng trận, khí tức mạc danh quỷ dị khiến bốn người với tiếng kéo “răng rắc” của người làm vườn, không rét mà run.
Bốn người đi xuống lầu, ngồi trong phòng khách.
“Sao lại như vậy được, như thế nào lại vậy? Bố tôi rất cẩn trọng cảnh giác, cho nên mới ngủ ở trong phòng như vậy…” Ngồi trên chiếc ghế gỗ đệm nhung đỏ, Eric vò hai tay vào mái tóc nâu ngắn, biểu tình thống khổ đau đớn.
Conan nhìn Eric như vậy cũng không khỏi thở dài, chỉ nói, “Anh Eric? Không phải anh nói lâu đài có khách sao? Khách ở đâu cơ?”
Conan nói như vậy, ba người tựa hồ mới giật mình.
Eric cũng nhớ đến cú điện thoại ngày hôm qua, ngữ khí bình thường ôn hoà của bố dường như có chút bất đồng… Hiện tại nghĩ đến mới cảm giác, dường như có chút kỳ quái.
“Ngày hôm qua…” Eric ngẩng đầu, tựa hồ đang nhớ lại, “Bố nói có hai người khách rất quan trọng, sau đó ra lệnh cho tôi không được về nhà, rất kỳ quái… Giọng điệu tựa hồ có chút…”
“Có chút gì?…” Conan cùng Mori đồng thời hỏi.
“Bang”
Tự nhiên trên đầu Conan không tránh được một cú.
“Người lớn đang nói, con nít đừng xen mồm.” Mori hung tợn chờ Eric nói.
“Bố tựa hồ rất nôn nóng, thật… khủng hoảng, đúng vậy, như sợ hãi điều gì….” Eric cố gắng nhớ lại, tận lực dùng tiếng Nhật biểu đạt hàm ý trong giọng nói một cách rõ ràng.
Kogoro Mori giống như sáng tỏ, gật gật đầu, “Cho nên nói, cái chết của bố cậu cũng không nhất định là ngoài ý muốn, người khách không xuất hiện, cũng có chút đáng ngờ…”
Conan lúc này ở trong lòng yên lặng gật gật đầu, ông bác không sai nha!
“Cậu có biết khách của bố cậu đến tột cùng là loại người nào không?” Mori hỏi tiếp, thần sắc ngược lại thập phần nghiêm túc, ít nhất nhìn từ bề ngoài, cũng có chút phong thái của thám tử nổi tiếng.
Eric lắc lắc đầu, “Bố tôi thật sự không thể hỏi ra được, vốn dĩ tôi cũng ở Anh học tập, lúc trở về đây đều ở khách sạn, nếu…nếu… Bố tôi rất thích làm vui lòng người khác, như thế nào sẽ, sẽ không… Có người muốn hại ông!!” Eric càng nói càng thống khổ, cả khuôn mặt cơ hồ là vặn vẹo, đã không thể làm trọn đạo hiếu, thậm chí thời gian cuối cùng của cuộc đời cũng không thấy được con trai mình ăn năn hối cải, nếu như…
Đáng tiếc vốn dĩ không có nếu như…
“Nhưng mà tại sao quản gia không nhắc đến những vị khách ấy? Có phải đã quên hay không…” Hay người khách này căn bản không có đến… Hoặc là kế hoạch trong kế hoạch… Ví dụ… Giết chết chủ nhân lâu đài! Conan như là vô thức nói, nhưng suy nghĩ trong lòng lại xoay vòng trăm lần.
“Đúng vậy, thật sự không có nhắc đến, nói cách khác chúng ta không chừng cũng phải đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.” Ran Mori nói, sắc mặt cũng không quá tốt, hiển nhiên còn chưa quên được cái xác cháy thành than.
Quả thật, giờ khắc này, những vị khách không xuất hiện không được đề cập đến đều hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Nhưng, đến tột cùng là ai?
Conan trong lòng đánh dấu chấm hỏi.
“Đại ca, sao vậy?” Vodka thấy Gin sau khi nghe điện thoại liền nhíu mày, vì thế hỏi.
Gin hạ điếu thuốc trong miệng, lạnh lùng cười nói, “Mục tiêu lần này đã xuống địa ngục rồi, hừ! Kết cục của việc phản bội tổ chức, đều chỉ có một… Nhưng mà không phải do tao tự mình phán quyết, loại cảm giác không làm mà hưởng này, đôi khi cũng rất được!” Gin nói như vậy, tuy rằng dường như là vui vẻ, nhưng khẩu khí kia hoàn toàn không phải… Mang theo âm thanh lạnh lẽo.
Biểu hiện của Gin khiến Vodka rùng mình, quả thật mỗi lần Gin dùng khẩu khí như vậy để biểu đạt tâm tình của hắn, là đang trong trạng thái cực kỳ kém.
Hai lần liên tiếp, nhân viên bên trong tổ chức phản bội, chết oan chết uổng, chuyện như vậy, quả thực thành viên cấp cao của tổ chức nào cũng sẽ không cảm thấy cao hứng.
Nhưng mà vào lúc này, Gin bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Câu tục ngữ Trung Quốc này có chút chuẩn xác… nhưng mà bọ ngựa muốn bắt ve, cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào…”
Hừ, thám tử nhí!
———————
Lời tác giả: Ta tranh thủ đến chương “Đến Thuỵ Sĩ (10)” phá xong vụ án, rồi sau đó hoàn toàn là Gin và Conan, hi vọng mọi người tiếp tục duy trì. 
Băng: Cũng hi vọng mọi người tiếp tục duy trì =))) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.