Ran nhìn gương mặt Shinichi, vẫn tự tin kiêu ngạo như trước, đó là Shinichi.
Không biết từ khi nào Shinichi đã khôi phục, ban đầu có phần suy sút, sau đó tựa hồ đã trải qua biến chuyển gì, lại tựa như không có. Shinichi trở về với Shinichi nguyên bản. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Shinichi có thể khôi phục, đối với cô là một chuyện đáng mừng.
Còn nhớ rõ lần đầu nhận được điện thoại của Akai Shuichi, cô liền lập tức chạy đến, lấy thân phận là người thân, cùng hộ sĩ thay quần áo cho Shinichi. Sau khi cởi quần áo của cậu, cho dù không hiểu tình hình, nhưng dấu vết ái muội, thần sắc ủ dột và tiếc hận trên mặt hộ sĩ, cô đã ẩn ẩn hiểu được cái gì.
Shinichi tất nhiên đã phải chịu không ít đau khổ. Cô canh giữ ở bệnh viện, một ngày cũng không dám rời đi. Bệnh nhân trên giường, cho dù là ngủ, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, thân hình ngẫu nhiên run lên, trong miệng thì thào vài câu không rõ ràng, Ran biết, Shinichi hẳn là đang gặp ác mộng.
Không có người thiếu niên nào có thể trải qua sự tình như vậy mà vẫn yên ổn được.
Nghe được nhắc nhở của Akai Shuichi, thấy được lo lắng của Hattori, Shinichi thật trầm mặc, cái tên Shinichi kia không thích hợp… Tất cả những điều này đều vang lên bên tai cô.
Cô có chút sợ hãi, cho dù cảm giác được một số việc sẽ không có khả năng phát sinh trên người Shinichi, cho dù đã trải qua chuyện như vậy, cô tin tưởng Shinihi vẫn có thể mạnh mẽ sống tiếp.
Cho đến khi Shinichi tỉnh lại, cô nhìn Shinichi ngồi trên giường, đôi mắt trống rỗng. Cho đến khi nhìn thấy cô thì mới có chút thần thái.
Cho dù tự nhủ với mình, phải kiên cường, bởi vì Shinichi cần mình chiếu cố, nhưng nước mắt Ran vẫn không ngừng tuôn rơi.
“Đồ ngốc, tớ không sao, khóc cái gì?” Thiếu niên ngồi ở đầu giường, thản nhiên cười, như thể chuyện gì cũng không có phát sinh.
Cô mạnh mẽ gật đầu.
Sau này, đến khi xuất viện, Shinichi cũng không nhắc một lời về những ngày bị bắt cóc kia.
Chuyện gì thật sự đã xảy ra? Shinichi không nói, cô cũng không hỏi, cũng không dám nghĩ đến.
Khi nhìn đến Shinichi ngẩn người mờ mịt, bộ dáng không hề cảnh giác, cho dù lúc nói chuyện phiếm với người quen cũng không để lộ, nhưng Ran biết, trong lòng Shinichi vẫn có một nút thắt.
Nút thắt đó, cô ẩn ẩn hiểu được, lại không thể giải quyết được.
Cô vẫn lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó, Shinichi lạc quan tự tin sẽ thật sự biến mất!
Nhưng mà, giờ phút này, Ran nhìn Shinichi đang đá bóng trên sân, cô khoanh tay trước ngực, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cậu ấy đã có thể khôi phục thái độ bình thường là tốt rồi.
“Này, Ran, lại nhìn tên Shinichi kia? Coi chừng anh Eric ghen nha!”
Vai Ran bị đè xuống, nghiêng đầu, Sonoko Suzuki đang dựa vào vai cô, hai mắt cũng nhìn người lui tới trên sân.
Mặt Ran ửng đỏ, tựa hồ có chút ngượng ngùng. “Sonoko, cậu nói gì thế?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tớ nói này, Ran. Cậu thật sự nghĩ như thế nào? Nếu thích Shinichi thì sớm cự tuyệt Eric đi, nhìn anh ấy cứ chờ như vậy, tớ thật không nhịn được.” Sonoko nói, tuy rằng thần kinh cô có chút thô, nhưng nơi cần tinh tế thì vẫn tinh tế được.
Ran Mori hơi hơi sửng sốt, nhìn thân ảnh trên sân bóng. Thích sao? Hẳn là thích đi! Nhưng mà tựa hồ cũng không phải loại thích này… “Tớ biết rồi.”
Shinichi đá bóng xong liền cầm khăn mặt lau mồ hôi, rồi sau đó chậm rãi cùng đồng đội vào phòng thay quần áo.
Cởi bỏ quần áo ướt mồ hôi, Shinichi thay đồng phục, liền đi ra ngoài.
Ran đã chờ ở bên ngoài.
“Shinichi, hôm nay đến nhà tớ ăn cơm nhé?” Ran cười hỏi.
Shinichi gãi gãi đầu. “Hôm nay tớ phải đến nhà tiến sĩ Agasa có việc, hẳn là sẽ ăn ở đó luôn!” Shinichi cười cười nói.
Ran nhìn mặt Shinichi còn muốn nói gì, lại nghe tiếng người ồn ào, tựa hồ là sợ hãi la hét.
Shinichi lập tức cau mày, rồi trước khi Ran phản ứng, đã chạy qua nơi phát ra tiếng hét.
Ran nhìn theo bóng dáng chạy xa dần, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng khoé miệng vẫn lập tức nở nụ cười.
Đây mới chính là Shinichi Kudo!
Ran lập tức chạy chậm theo.
Đối với Shinichi mà nói, tựa hồ là một vụ án đơn giản. Một người đàn bà trung niên vì cuồng ghen đã giết chết một người phụ nữ trẻ hay đi ngang qua cửa.
Cũng không phải là phương thức giết người phức tạp, nhưng là như một câu nói, ghen tị có thể làm mờ mắt con người.
Shinichi chỉ một ngón tay vào người đàn bà kia, rồi sau đó nói. “Cho dù che giấu kỹ lưỡng cỡ nào, sự thật luôn luôn chỉ có một!”
Tuy rằng bộ dáng có chút kiêu ngạo, nhưng Ran biết, Shinichi chính là như vậy.
Bởi vì phải phá án, lúc Ran về đến nhà thì trời đã tối.
“Đi đường cẩn thận.” Ran nói.
Shinichi gật gật đầu, liền phẩy tay rời khỏi.
Ran đứng ở cửa cầu thang, không có lập tức đi lên, mà nhìn theo bóng người chậm rãi biến mất.
“Em về rồi, Ran!” Cho đến khi một giọng nói nhu hoà vang lên phía trên.
Ran ngẩng đầu nhìn Eric đứng cách đó không xa, trên mặt tràn đầy ý cười dịu dàng nhìn cô, rồi sau đó gật đầu. “Chúng ta đi lên đi!”
Lúc Shinichi đi vào nhà tiến sĩ Agasa, thầm nghĩ, thứ nhờ bác tiến sĩ làm không biết đã được chưa, liền nâng tay gõ cửa.
Của rất nhanh liền mở ra, là Haibara vẫn trong bộ dáng học sinh tiểu học, lúc này thấp hơn Shinichi rất nhiều, nhưng khí thế lại vẫn hoàn toàn không thua.
“Trễ như vậy, chỉ còn đồ ăn thừa.” Haibara Ai nói như thế, người cũng đứng sang một bên cửa.
Shinichi giật giật khóe miệng, cười khan vài tiếng.
“Shinichi, cháu tới rồi!” Tiến sĩ Agasa cười, ưỡn cái bụng tròn đứng trước mặt Shinichi, rồi sau đó giao vật gì đó trong tay cho cậu. “Đây là vật cháu cần, bên trong đã kèm theo thiết bị định vị! Kết cấu kim loại đặc biệt, không có chìa khoá thì không thể nào mở ra!” Tiến sĩ Agasa có khút khoe khoang nói.
Shinichi gật gật đầu, tiếp nhận chiếc còng từ tay tiến sĩ. Nhìn qua rất giống còng tay bình thường, rồi sau đó bỏ chìa khoá vào túi ở mặt trong trên áo.
“Hừ!” Haibara Ai hừ lạnh một tiếng. “Cậu vẫn chưa từ bỏ sao? Shinichi Kudo?”
Shinchi quay đầu lại, tự tin nhếch khoé miệng. “Đó là đương nhiên.”
Ăn cơm ở nhà tiến sĩ xong, Shinichi liền về nhà mình bên cạnh.
Trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng cũng không thể làm cho toàn bộ mặt đất sáng lên, ngược lại để lộ ra một chút lạnh lẽo.
Thời tiết đầu thu, trời tối có chút lạnh, Shinichi ôm cánh tay, cúi đầu nhìn thoáng qua ổ khoá nhà mình liền mở cửa.
Cửa “cạch” một tiếng liền mở ra, hoàn toàn tối đen, Shinichi đóng cửa lại, sờ soạng bật đèn.
Nhưng tay cậu mới vươn ra, đã bị giữ lấy, đúng hơn là bị bắt được.
Shinichi sửng sốt, sau đó khoé miệng nhếch lên, vừa dùng lực giãy dụa, tay còn lại nắm chặt thành đấm, hai mắt sau khi thích ứng với bóng đêm liền có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Một cú đấm nhanh chóng tập kích bóng dáng kia.
“Bộp.” Cú đấm bị một bàn tay to lớn bao lại, nhưng hiển nhiên Shinichi chưa từ bỏ ý định. Không có hai tay chống cự, cậu còn có chân. Cậu bỗng nhiên xoay người, tựa hồ không bận tâm cánh tay mình sẽ bị thương vì động tác này, liền đá lên.
Thật đáng tiếc, người kia rất nhanh buông tay cậu xuống, bắt được chân cậu, xoay về hướng ngược lại. Trong bóng đêm, cả người Shinichi đều ngã vào trong lòng người nọ.
Lại bị chế trụ ngược, Shinichi cắn chặt răng.
Từ sau lần đó, cậu bắt đầu luyện tập karate, huấn luyện viên dĩ nhiên là Ran. Tuy rằng cậu chỉ là gà mờ, nhưng đánh nhau bình thường thì vẫn có thể ứng phó được. Nhưng khi đối mặt… Căn bản vẫn giống như cũ.
“Đây chính là thành quả luyện tập của em sao.” Tiếng người đàn ông cười nhạo bên tai, lúc khoá trụ người cậu, cũng vươn tay mở đèn bên cạnh.
Trong nhất thời mọi thứ đều sáng lên.
Phía sau Shinichi, người đàn ông toàn thân màu đen, chỉ là trên đầu không có mang mũ dạ, mái tóc vàng kim phân tán trên áo choàng màu đen.
Hai tay bị giữ chặt, bất đắc dĩ đi vào với người nọ. Hắn ta như đã rất quen thuộc mà đi vào phòng ngủ.
Shinichi hơi hơi nhíu mi, nhưng trong mắt lại loé lên ánh nhìn lợi hại!
Bị đẩy ngã trên giường, Shinichi lập tức ngồi dậy. Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, nhướn mày nhìn động tác của cậu.
Shinichi lúc này đây lại không có phản kháng, mà là nhướn mi nhìn người đàn ông trước mặt, nói. “Muốn làm cái gì, thì làm nhanh.”
“Hừ!” Gin cười lạnh một tiếng. “Sao vậy, lần này không nói muốn bắt tôi vào tù nữa sao? Lại có trò gì nữa, hử?” Vươn tay nâng cằm thiếu niên, Gin nói.
“Haha, thế nào, anh không dám?” Shinichi khiêu khích hỏi.
Gin tựa hồ cũng không tức giận, chỉ nhìn thiếu niên, rồi sau đó trong chớp mắt, đã đè thiếu niên lại ở trên giường.
Dán sát bên tai Shinichi, hắn nói. “Một tuần rồi nhỉ? Thân thể này đều đang kêu gào tên của tôi.” Lời nói ái muội, ngữ khí ái muội.
“Nói bậy!” Sắc mặt Shinichi ửng hồng, trách mắng.
Gin đã luồn tay vào trong cổ áo cậu.
Nhưng vào lúc này, tay Shinichi đột nhiên nâng lên, ôm lấy cổ người đàn ông. Cậu ngẩng đầu lên cắn cắn môi người đàn ông.
Trong mắt hắn loé lên thần sắc kinh ngạc, nhưng tựa hồ đa phần là hưng trí. Trên thực tế, hắn đang quan sát, quan sát động tác tiếp theo của thiếu niên. Nhưng ngay cả như vậy, lực đạo trên môi hắn cũng không có chậm lại
Mút vào, đem đầu lưỡi thăm dò trong miệng thiếu niên, lật trở, nước bọt từ môi hai người nhè nhẹ tràn ra, từng đợt từng đợt không ngừng.
Shinichi nhắm mắt lại, như vậy thật giống như là đang hưởng thụ.
Cậu cảm giác được ví trí của tay Gin, một tay ở trong quần áo mình, còn một tay đang chống bên gáy mình.
Tay cậu chậm rãi mò đến túi vải…
Rồi sau đó là âm thanh kim loại va chạm, Shinichi cắn đầu lưỡi người đàn ông một cái, trong lúc người kia dừng lại vì đau, cậu rời khỏi ôm ấp của hắn. Một bàn tay cậu cầm còng tay, mà còng tay đầu kia đang còng ở trên cổ tay Gin.
Gin nhìn chiếc còng trên cổ tay, trong mắt chợt loé tia lạnh!
Shinichi nở nụ cười, tựa hồ rất vừa lòng với tốc độ vừa rồi, đây là tốc độ mà cậu đã rèn luyện rất lâu.
“Em nghĩ rằng chiếc còng này có thể bắt được tôi?” Gin nói như vậy, vươn tay bẻ còng.
Nhưng mà, không chút nào sứt mẻ.
“Đây là chất liệu đặc biệt, ngoại trừ chìa khoá thì sẽ không có cách nào cắt đứt.” Shinichi cười nói.
“Vậy sao?” Gin nhướn mày, trên mặt nhìn không ra vui giận, mắt thấy Shinichi muốn đem một đầu còn lại còng trên thành giường, cánh tay hắn bỗng nhiên dùng lực đánh tới!
Còng tay kia, “cạch” một tiếng, rơi khỏi tay Shinichi.
Gin nhìn Shinichi, tự tại trào phúng, đối với hắn mà nói, hắn cũng không để ý có một chiếc còng làm vật trang sức. Huống chi, chìa khoá cuối cùng cũng sẽ về tay hắn.
“Mặt trên có thiết bị định vị.” Shinichi cũng không để ý, mà lắc lắc bàn tay vừa rồi bị chiếc còng xượt qua sinh đau. Cậu biết là sẽ bị tránh thoát, thậm chí vừa rồi nếu còng vào thành giường, cũng không thể cam đoan, Gin sẽ không trực tiếp kéo gãy thành giường.
“Sao? Nói cách khác, nếu tôi không lấy được chìa khoá, thì từ nay về sau, cảnh sát sẽ như bóng với hình?” Gin nói, con ngươi xanh lục nhấp nháy.
Shinichi gật gật đầu, ý cười trên mặt càng sâu. Cuối cùng cậu cũng bắt được tên tội phạm này!
“Ha ha!” Gin cười lạnh, cũng không bận tâm chiếc còng mà giữ Shinichi lại.
Shinichi giãy dụa muốn thoát thân. “Anh làm gì?” Hiển nhiên cậu đã đắc ý hơi sớm.
“Bức cung.” Môi Gin kích động. “Chìa khoá ở nơi nào, hử?” Hắn ngậm vành tai Shinichi vào, nói.
Thân thể Shinichi run lên, chỗ đó, là nơi cậu vô cùng mẫn cảm.
Đầu lưỡi Gin như rắn, chui vào trong tai Shinichi, không ngừng liếm hôn.
Shinichi nghiêng đầu muốn trốn, nhưng đầu cũng bị giữ lại. Hai tay của cậu bị cánh tay mang theo còng của hắn buộc ở trên đầu. Hai chân bị Gin đè lại, cậu chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.
Từ đôi mắt, mũi, rồi sau đó là miệng.
Thời điểm đầu lưỡi Gin thâm nhập vào miệng thiếu niên, theo sau còn có một ngón tay, ở sâu trong cổ họng cậu đào kéo.
Nước bọt của thiếu niên không ngừng chảy ra, cậu không biết Gin đang làm cái gì!
Thật lâu sau, thấy thiếu niên bắt đầu nôn khan, Gin mới thu tay lại.
Shinichi thở hổn hển hồi lâu mới khôi phục hơi thở. “Anh muốn làm cái gì?” Cái loại cảm giác cổ họng bị xâm nhập này, khiến cậu thật không thoải mái.
“Tìm chìa khóa.” Gin trêu tức nói. “Nhưng có lẽ em đã giấu kỹ hơn!”
Rồi sau đó, trong một tiếng kêu sợ hãi của Shinichi, thân thể cậu bị lật ngược, ngón tay người nọ bỗng nhiên xâm nhập vào phía sau cậu, không ngừng lật trở.
Như vậy thật sự giống như đang tìm kiếm gì đó.
Vậy kết quả cuối cùng thế nào?
Ngày hôm sau khi Shinichi tỉnh lại, toàn bộ thân thể cậu đều bủn rủn, cậu thậm chí còn không có khí lực ngồi dậy trên giường.
Mà chiếc còng tay kia, treo trên một bàn tay cậu, như một đồ trang sức, hai đầu đồng thời đều khoá trên cổ tay.
Nhưng… lại không có tung tích chìa khoá.
Một cú, hung hăng đập vào trên giường, Shinichi thở phì phò hồng hộc.
Mà lúc này Haibara, trong tay nâng một ly trà nóng, chậm rãi thưởng thức, căn bản không cần nhìn cũng biết, kết quả ngày hôm qua của Shinichi là như thế nào!