Liệp Bộ

Chương 83: Bonus 13☆ yêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Shinichi tiến vào trong xe, mới phát hiện có người đã ngồi sẵn trong đó.
Vodka ngồi ở ghế điều khiển, trên mặt tuy rằng vẫn đeo kính đen, nhưng cậu cảm giác được ánh mắt hắn xuyên qua cặp kính kia.
Cảm giác quái dị khiến Shinichi nhợt nhạt nhướn mi, lúc ở cùng với Gin hầu như chưa bao giờ xuất hiện thành viên khác của tổ chức… Loại tình huống này… Dường như là… chưa từng xảy ra.
Gin cũng ngồi vào xe sau Shinichi. Vodka vô cùng cung kính gọi một tiếng. “Đại ca.” Sau đó Gin gật đầu ý bảo khởi động ô tô.
Mà ánh mắt Shinichi từ khi Gin bước vào trong xe, cũng đã chuyển từ trên người Vodka sang đùi phải của Gin.
Nếu lúc trước chỉ có thể nhìn thấy dáng đi khác thường của hắn, như vậy động tác sau khi mở cửa vào xe kia, sự trì trệ hiện lên rất rõ ràng.
Lại liên hệ với việc an bài Vodka lái xe, tim Shinichi nhảy dựng, là vì đùi phải bị thương nghiêm trọng đến mức ngay cả tự mình lái xe cũng không làm được sao?
Shinichi giương mắt nhìn về phía người đàn ông, mặt bên của hắn có vết thương, cũng không được xử lý gì, màu đỏ sậm khắc vào làn da trắng của người đàn ông, vô cùng nổi bật, ngỡ ngàng.
Hai mắt có cảm giác bị thiêu đốt, Shinichi quay đầu. Đột nhiên, cổ tay bị nắm lại, độ ấm dễ chịu của lòng bàn tay phủ trên cổ tay, một lực kéo mạnh mẽ, Shinichi thậm chí cả phản ứng cũng không kịp, toàn bộ thân thể đều thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Đợi đến lúc Shinichi lấy lại tinh thần, cậu đã nằm trong lồng ngực của người đàn ông.
Giương mắt, liền thấy người kia đang nhìn cậu, đôi mắt xanh lục vẫn nồng đậm như trước, lại từ nơi sâu thẳm ẩn ẩn lộ ra mỏi mệt, hiển nhiên điều này với hắn, là ít gặp cực kỳ.
Với tích cách Shinichi, trong tình huống này hẳn là nên chuyển động người ngồi lại vị trí cũ, nhưng có lẽ hai ngày nay cậu cũng thật mệt mỏi, một chút cũng không muốn động đậy.
Chất liệu vải nỉ vô cùng thô ráp, sau khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp khoẻ mạnh của cơ thể, đúng là làm cho người ta thoải mái, quyến luyến ngoài ý muốn.
Thình thịch, thình thịch…
Bên tai, tiếng tim đập bất đồng dần dần giao hoà với nhau, cõi lòng yên ả khó hiểu khiến Shinichi rơi vào miên man.
Ngay lúc mi mắt gần như khép lại, thân thể Shinichi đột nhiên chấn động, như là nghĩ tới cái gì, hai mắt mở mạnh, quay đầu nhìn về phía ghế điều khiển, cậu lại quên bên trong xe còn có một người khác!
Gò má tái nhợt đột nhiên đỏ ửng, trong hốt hoảng gian nan chống lấy lồng ngực người kia để ngồi dậy, chỉ là thân thể vừa mới cong lên, cánh tay to lớn của người đàn ông dĩ nhiên không hề cho đường sống mà áp xuống.
So sánh thể lực, Shinichi không thể có phần thắng.
“Đừng lộn xộn.” Người đàn ông trầm giọng nói, trong âm thanh lộ ra một phần không kiên nhẫn.
Shinichi ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không biết người kia vươn tay ấn cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ ở phía sau, Shinichi quay đầu xem xét, bỗng thấy một tấm ngăn mờ ngăn cách ô tô chậm rãi nâng lên từ gầm xe, chia ngang ghế điều khiển và ghế sau xe.
Vodka từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau tấm ngăn, giơ một bàn tay lên sờ sờ mũi, cười hai tiếng, liền tiếp tục chuyên chú lái xe.
Không gian nhỏ hẹp, tiếng nước chầng chậc, thở dốc ồ ồ, tình dục nồng đậm làm người ta hít thở không thông.
Trong nháy mắt tấm ngăn chạm vào đỉnh xe, cằm Shinichi bị giữ chặt, miệng lưỡi người đàn ông như gió bão mưa rào đánh úp đến.
Điên cuồng cắn nuốt, vị máu thản nhiên theo không khí lưu chuyển tràn ngập bốn phía, kịch liệt mút vào, nhất quyết không tha, như muốn nuốt lấy mỗi giọt nước bọt trong miệng thiếu niên.
Nụ hôn kịch liệt khiến Shinichi kinh hãi, nhưng cũng không kiềm nổi mà trầm luân, cậu vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng.
Nóng, rõ ràng ngoài xe gió lạnh thấu xương, thân thể cậu lại nóng gần như sôi trào. Giác quan kích thích, thiếu dưỡng khí, thần trí mờ mịt, thậm chí tâm trí luôn tự tin cũng bắt đầu hỗn độn.
Thân thể bị nâng lên, tuỳ ý người đàn ông đùa bỡn.
Cuối cùng…
Mở rộng hai chân ngồi trên đùi người kia, thắt lưng bị giữ chặt chẽ, toàn bộ thân thể dường như khảm sâu trong thân thể hắn.
Nụ hôn còn đang tiếp tục, phản ứng theo bản năng thân thể khiến cho cái đầu được tự do không ngừng ngả về phía sau, nhưng người đàn ông lại không đồng ý bỏ qua mà vươn theo.
Cổ cong đến cực hạn, đầu ngẩng cao cao về phía sau, như một cây cần cẩu. Người đàn ông cuối cùng buông môi cậu ra, nhưng đối với tự do chợt đến này, Shinichi lại như là mất hồn lạc phách, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, hai mắt thất thần nhìn trần xe.
Môi người kia dời tới cổ, đầu lưỡi liếm láp qua lại hầu kết lộ ra nơi cổ thiếu niên, rồi sau đó, thình lình cắn một cái.
“A…” Phát ra âm thanh từ sâu trong yết hầu, sau đó là âm thanh hít sâu liên tục, thân thể Shinichi không tự giác mà run run, tựa như một con thú nhỏ run lẩy bẩy khi bị cắn cổ họng.
Răng nanh bén nhọn thong thả cọ xát trên làn da trắng nhạt, loại cảm giác như thể một giây sau sẽ bị đâm thủng này, khiến Shinichi theo bản năng dựng thẳng lưng.
Nhưng mà, người kia rất nhanh liền buông lỏng ra, tiếng thở dốc nặng nề bên cạnh cũng sau một lần thở sâu mà dần dần vững vàng.
Sóng tình tản dần trong không gian, độ ấm đột nhiên giảm xuống khiến Shinichi run lên, cậu chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt mà nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông, hai gò má cậu ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, khóe mắt mang theo sự ướt át của phản ứng sinh lý… Bộ dáng như vậy, Gin ngẩng đầu hít sâu một hơi, sau đó nâng tay ấn đầu thiếu niên vào ngực mình.
“Không muốn chết, thì đừng trêu chọc tôi.”
Bị tay hắn đè nặng, lỗ tai Shinichi áp chặt vào lồng ngực người kia. Âm thanh hắn xuyên qua lồng ngực, có tạp âm ù ù, lại càng thêm trầm thấp.
Shinichi ngẩn ra. Một tay còn lại của người đàn ông vào lúc này mạnh mẽ tập kích nơi đó phía sau của cậu, dùng một ngón tay không nhẹ không nặng đè vào.
“Ưm.” Thốt ra rên rỉ, cảm xúc đau đớn khiến Shinichi hồi thần. Khi hai mắt khôi phục lại tầm nhìn, đỏ ửng trên mặt nhanh chóng rút đi, hô hấp hỗn loạn lại không có cách nào bình tĩnh được.
Vừa rồi… Bộ dáng của cậu, căn bản… không khác với… chủ động cầu yêu!
Kinh ngạc hiểu được điều này, Shinichi gắt gao cắn khớp hàm, đôi môi mím thành đường thẳng, xấu hổ cường liệt khiến cậu có cảm giác không thể thở được.
Nhắm mắt lại, Shinichi hít sâu mấy hơi, cảm giác xấu hổ kia ngược lại nhạt đi không ít, chỉ là trong lòng nặng nề, còn có chút tức giận khó hiểu.
Sau đó, không ai mở miệng lại, một xe yên lặng.
Một tay Gin ôm thiếu niên vào lòng, một tay còn lại lấy điếu thuốc từ trong áo ra, dường như không có đốt, chỉ ngậm bên khoé miệng.
Ô tô chạy rất vững vàng, cơ hồ không có xóc nảy, thế cho nên Shinichi vốn chỉ nhắm hai mắt, bất tri bất giác liền ngủ, thẳng đến xe dừng lại, theo quán tính ngã về phía trước, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
Dường như thấy cậu tỉnh, Gin vươn tay đẩy cửa xe bên cạnh, gió lạnh nhanh chóng ùa vào khiến Shinichi mới tỉnh ngủ rùng mình một cái.
Quay đầu nhìn về phía cửa nhà mình bên ngoài cửa xe, Shinichi lúc này mới ý thức được, cậu về rồi!
Chẳng qua đến lúc chuẩn bị xuống xe, Shinichi mới phát hiện tư thế vị trí của mình có bao nhiêu xấu hổ.
Cậu ngồi đối diện vắt chân ngang đùi Gin, cho nên khi xuống xe, cậu không thể không đứng thẳng dậy, nâng đầu gối đi qua chân Gin. Chỉ là không gian xe thể thao có hạn, cậu còn chưa có quỳ thẳng người, đầu cũng đã đụng vào đỉnh xe.
Vừa xoa xoa đầu bị đau, khoé mắt vừa vặn liếc đến Vodka ngồi ở ghế điều khiển, thì ra tấm vách ngăn đã bị hạ xuống từ lúc nào.
Mặt Shinichi liền đỏ lên, xấu hổ tột đỉnh, hai tay cậu chống lên bả vai người đàn ông, động tác lưu loát xuống xe, nhưng cũng thất thố mà bỏ qua nét đau đớn chợt lướt qua trên mặt người kia.
Cúi đầu thẳng tắp đi vào bên trong, chỉ là chưa đi được mấy bước, Shinichi lại dừng chân, xoay người. Cửa xe, cửa xe vẫn mở ra như trước, nhưng không có người xuống xe.
Cậu nghi hoặc nhìn chằm chằm bên trong xe, chân không tự chủ được bước một bước về phía ô tô, rồi sau đó lại là một bước…
“Tôi không vào.”
Giọng nói lạnh lùng của người kia khiến Shinichi dừng chân.
Cũng không biết có nên “ừ” một tiếng hay không, Shinichi đứng tại chỗ, nhìn tay người kia chậm rãi đóng cửa xe, cậu nghĩ bản thân hẳn là nên lập tức xoay người vào nhà, nhưng mà cậu không có, chân cậu như có ý thức riêng biệt, tiếp tục đi về phía trước…
Đứng ở bên cửa xe, một tay đè lên đỉnh xe lạnh lẽo, Shinichi cúi người nhìn vào bên trong xe, hình như có chút do dự, cậu liếm liếm đôi môi khô sáp. “Tôi muốn xem, vết thương trên người anh.”
Đối với việc thiếu niên quay lại, trong đôi mắt xanh thẫm của Gin có ý vị tìm kiếm sâu xa, hắn không vội vã đặt câu hỏi, mà nhìn thẳng vào thiếu niên, cho đến khi nghe được lời cậu ấy nói, khoé miệng hắn mới tà tà nhếch lên.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, Gin xoa chân ngồi ở mép giường, tà tà nhếch môi, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm thiếu niên đang cúi đầu đứng ở trước mặt hắn.
“Muốn xem, thì tự mình ra tay.”
Gin bỗng nhiên nói, thanh âm khàn khàn, giọng điệu trêu tức. Thân thể thiếu niên run lên, không có đáp lại, cúi đầu không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Thật lâu sau, chỉ còn lại tiếng đồng hồ “tích tắc” và tiếng gió từ máy sưởi trong phòng, hình như còn cả tiếng hít thở thật sâu.
Hai tay bên người Shinichi nắm lại thật chặt, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cậu sáng trong, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết thản nhiên.
Bước hai bước về phía trước, đã tới mép giường, đứng ở giữa hai chân người đàn ông. Cậu chậm rãi vươn tay, chạm vào nút áo khoác người kia, cởi từng viên từng viên. Nút áo rất lớn, cộng với chất liệu áo dài, làm cho động tác cởi nút của Shinichi cũng không quá lưu loát.
Gin chỉ chống hai tay lên mép giường, có chút hưng trí nhìn thiếu niên cúi đầu cởi nút áo.
Cởi đi áo khoác nặng nề, chiếc áo lông cao cổ màu xám bên trong người liền lộ ra.
Shinichi hơi hơi do dự, nói. “Nâng tay lên.”
Gin vô cùng phối hợp nâng tay lên.
Niết vạt áo, nhìn bộ dáng người kia giơ tay, Shinichi bỗng nhiên có chút muốn cười. Cuối cùng sau khi lôi kéo, thời điểm lôi áo lên đầu người kia, trên môi đã có chút ý cười.
Cởi áo lông ra, ý cười trên mặt Shinichi cũng cứng lại rồi.
Nửa người trên của hắn ở trần, trên vai trái có một chỗ được băng lại, chỉ đơn giản dùng băng dán cố định, có thể nhìn thấy máu đỏ thấm ra băng.
Shinichi đột nhiên ý thức được, không phải lúc mình xuống xe, vô tình chống vào bả vai hắn sao?
Trên cánh tay phải, phía trên khuỷu tay được băng vải quấn quanh. Vết thương này Shinichi biết, là vết thương bị châm sắt đâm vào.
Mà ngoại trừ hai vết thương được băng bó này, cánh tay người đàn ông, lồng ngực, bả vai, trên làn da trắng rải rác những vết trầy xước ngắn dài, rướm máu.
Hít thở vô cùng khó khăn khiến thân hình Shinichi nhoáng lên một cái, cậu chỉ cảm thấy đôi mắt bị những vết thương này làm cho đau đớn, trong đầu có cái gì chợt lóe qua, cậu nhanh chóng cúi người, vươn tay cởi thắt lưng người kia, hai tay run nhè nhẹ khiến động tác cậu thoạt nhìn nôn nóng mà hỗn độn, thắt lưng trong tay lách cách rung động.
Người đàn ông lúc này lại giữ lấy tay cậu, Shinichi sửng sốt, chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” vang lên thanh thuý, người kia đã cởi quần ném xuống đất.
Phía trên đầu gối của hắn là vết thương sâu hoắm, miệng vết thương hiển nhiên đã nứt ra rồi, hai miếng băng gạc đều nhuộm màu máu đỏ sẫm, từng dòng máu đang chảy khiến chân phải hắn có màu đỏ tươi.
Shinichi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dòng máu đỏ kia, thật lâu sau mới hít sâu một hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu chuyên chú, dừng lại trên người đàn ông rõ ràng cả người bị thương, vẫn ung ung ngồi bên mép giường.
Không khí trong phòng ấm áp, ấm áp như xuân, xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh, có thể nhìn thấy những bông tuyết phiêu phiêu bay giữa trời.
Bên ngoài tuyết cũng đã rơi.
Shinichi cúi người, nghiêng đầu, môi ấn vào hai gò má người đàn ông.
Biểu tình trên mặt Gin rõ ràng bị kiềm hãm, lưng dựng thẳng lên.
Môi Shinichi dời xuống dưới, hôn băng gạc trên vai trái hắn, băng vải trên cánh tay phải, mỗi một vết thương trên người.
Hai tay Gin chống lên mép giường, thân thể hơi ngả về phía sau, hạ mắt liền nhìn thấy thiếu niên đang hôn người hắn, cười nhạo nói một tiếng. “Bởi vì có được huân chương khi cứu em, cho nên mới có thể được thưởng như vậy sao?” Giọng điệu hắn trêu chọc, nhưng giọng nói khàn khàn và thở dốc nặng nề lại làm bại lộ cảm thụ chân thật của hắn.
Shinichi không nói gì, vẫn khẽ khàng hôn lên mỗi một vết thương.
Khi nụ hôn không ngừng đi xuống phía dưới, tiếng thở dốc của Gin càng trở nên rõ ràng, hắn nhắm lại mắt, để khoang mũi hít thở thật sâu, ổn định thân thể đang kích động…
Cũng không phải khắc chế, mà là hắn muốn nhìn thiếu niên có thể làm đến mức độ nào…
Thình lình, đôi môi cánh hoa mềm mại tươi mát hôn lên bụng hắn. Gin hít một hơi khí lạnh, mở mắt ra, nhìn thấy cảnh càng thêm kích thích thị giác mãnh liệt hơn.
Thiếu niên cơ hồ nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu chôn mặt giữa hai chân hắn. Tư thế như vậy, góc độ như vậy… Đôi mắt xanh lục sẫm đi, Gin chỉ cảm thấy từng đợt khí nóng không ngừng dâng lên, hắn nâng tay kéo thiếu niên lên.
Shinichi đang muốn cúi thấp người hôn băng gạc trên đùi phải người đàn ông, cổ áo lại bị kéo mạnh, cả người bị một lực mạnh kéo lên.
Mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người rất gần, hai dòng hít thở, một nhẹ nhàng, một mạnh mẽ giao hoà với nhau.
Tình dục mãnh liệt đánh úp lại khiến mặt Gin thoạt nhìn dị thường dữ tợn, hắn hé miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn. “Em muốn chết sao?” Nghiến răng nghiến lợi khàn khàn nói, có chút đè nén.
Shinichi nhìn người kia, thần sắc không đổi, cúi người, càng thêm thu hẹp khoảng cách của cả hai, trán chạm vào trán người kia.
Thật sự thân mật khăng khít, cả chóp mũi cũng chạm vào nhau.
Giọng Shinichi nhẹ nhàng, lại kiềm chế một tiếng thở dài bất đắc dĩ. “Em yêu anh, Gin.”
Thân thể hai người run lên, cũng có thể làm người kia chấn động.
Toàn bộ phòng lâm vào trầm mặc, gần bên tai có tiếng hít thở của nhau, trong hô hấp đều là hương vị của đối phương, và cả mùi máu thản nhiên.
Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể bỗng nhiên bị một lực mạnh đè xuống, Shinichi cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, một trận trời đất đảo điên trước mặt, đợi đến khi yên ổn, cậu dĩ nhiên đã bị người đàn ông đặt dưới người.
Người ở trên cười nhẹ một tiếng. “Vậy sao?!” Hoàn toàn là giọng gió, dường như nghi vấn, lại không có giọng điệu nghi vấn.
Shinichi ngẩng đầu nhìn người kia, che khuất ánh đèn, mặt hắn u ám, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ còn lại đôi mắt xanh lục, mang theo tia sáng lấp loáng.
Trong mơ hồ, sau khi đối diện thật lâu, Gin cúi người cắn đôi môi thiếu niên. Nụ hôn của hắn vẫn kịch liệt mà thô bạo như trước, lại dường như bí mật mang theo một chút dịu dàng…
Ngày hôm đó, tuyết rơi dày, mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng ánh mặt trời vẫn ấm áp.
Shinichi bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm cho chói mắt mới tỉnh lại, mở mắt nhìn nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã gần đến 11 giờ, hai ngày vừa rồi không có ngủ được, cảm giác lần này cậu ngủ tương đối sâu.
Ý thức dần dần thanh tỉnh khi cậu mới phát hiện, người đàn ông đưa lưng về phía cậu thế nhưng còn chưa có tỉnh, thở sâu, tiếng ngáy nhè nhẹ, đều cho thấy rằng hắn đang ngủ yên.
Hai ngày nay thật sự mệt thế sao? Shinichi trố mắt nhìn chằm chằm lưng người kia. Mà cậu không biết, đương nhiên Gin cũng sẽ không nói cho cậu biết, hang ổ “Pandora” nằm ở đảo Guam (1).
Từ Tokyo đến Guam phải bay bốn tiếng, bay đi bay về cũng là tám tiếng. Mà từ lúc Illumi bắt cậu đến lúc Gin đến đón, tổng cộng không quá ba mươi mấy giờ. Trong thời gian ba mươi mấy tiếng ngắn ngủi phải tiêu diệt một tổ chức, phải làm rất nhiều chuyện, mà Gin thế nhưng có thể hoàn thành, cũng cho thấy hắn là một người phi thường.
Shinichi hơi hơi động người, vươn đầu xem mặt người kia khi ngủ, chuyện này, tựa hồ là lần đầu tiên.
Hô hấp cũng vậy, tiếng ngáy cũng vậy, gương mặt khi ngủ cũng vậy, trước đây cơ hồ chưa từng có cơ hội thấy.
Người đàn ông ngủ say, đường cong vốn dĩ lạnh lùng độc đoán cũng nhu hoà hơn rất nhiều, Shinichi tinh tế đánh giá, cậu phát hiện lông mi của hắn thế nhưng cũng là màu vàng, nắng sớm bao phủ, tản ra dưới hốc mắt, màu vàng lấp la lấp lánh.
Shinichi cúi đầu hôn hôn gò má người đàn ông, chỉ là nhẹ nhàng chạm một cái, thời điểm ngẩng đầu dường như ngay cả chính cậu cũng sửng sốt. Nhưng rất nhanh khoé miệng cậu dâng lên ý cười, lại cúi đầu hôn lên sống mũi cao thẳng của hắn, rồi cả chóp mũi…
Người đàn ông hiển nhiên bị động tác của Shinichi đánh thức, xoay người, nhếch môi cười hai tiếng, nhưng không có mở mắt ra. Hắn nâng tay ôm chặt cổ Shinichi, đè thấp, môi dán lấy môi.
Trong phòng khách của nhà Kudo.
Gin đứng bên cạnh cửa sổ trên hành lang nghe điện thoại, khoé miệng ngậm một điếu Mild Seven, khói trắng lượn lờ, bốc hơi quanh cửa thuỷ tinh.
Một lát sau, bỗng nghe hắn trầm giọng nói vào di động bên tai. “Tao biết.” Sau đó liền tắt điện thoại. Toàn bộ cuộc nói chuyện không vượt quá một phút đồng hồ, mà Gin cũng chỉ nói một câu cuối cùng.
Thả điện thoại vào lại túi áo khoác, Gin nhếch môi tà tà cong khoé miệng, là ý cười khinh miệt tàn nhẫn.
Đối với sát thủ, khứu giác về sự nguy hiểm luôn luôn sâu sắc, một khi có điều gì xúc động, cho dù chỉ là một loại cảm giác, một loại phán đoán, theo bản năng sẽ khiến hắn lập tức cảnh giác.
Làm một sát thủ vĩ đại, tuyệt đối không cho phép mình bị uy hiếp, mà nếu có, như vậy lúc hắn hơi hơi ngửi được mùi nguy hiểm, hắn tất nhiên phải mang căn nguyên sự uy hiếp bài trí ở địa phương gần với mình nhất. Bởi vì cho dù dưới tình huống gì, điều sát thủ tin tưởng nhất vẫn là chính mình, năng lực của mình.
Xoay người, đôi mắt xanh lục nhìn thấy thiếu niên mảnh mai đứng cạnh cửa phòng bếp. Thiếu niên mặc một thân áo ngủ trắng toát, tóc có chút xoã tung, bởi vì mặt hướng vào phòng bếp, cho nên cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt cậu.
Shinichi ôm cánh tay tựa vào cửa bếp, đèn lò vi sóng từ từ nhảy lên, bên trong là hộp cơm người kia mua về đang chậm rãi chuyển động. Cậu nhìn chiếc cà mèn kia chuyển động như là thôi miên, hơi hơi nheo đôi mắt cay cay, chờ đợi ngắn ngủi khiến cơn buồn ngủ lại ập đến.
Ngay lúc Shinichi thiu thiu ngủ, “đinh” một tiếng vang lên, cậu hơi run người, mạnh mẽ mở mắt. Thì ra thức ăn đã hâm xong. Xoa xoa mắt, Shinichi đứng thẳng người, kéo cửa lò vi sóng ra, vươn tay định lấy cà mèn.
Thình lình bên hông căng thẳng, chất liệu vải lạnh lẽo khiến Shinichi không khỏi run rẩy, hơi thở bạc hà quen thuộc vây quanh nơi đây.
Shinichi chỉ mới hơi vươn tay ra, khẽ ngẩng đầu nhìn về người đàn ông bỗng nhiên ôm mình ở phía sau. Người kia lại nhân cơ hội cúi đầu, thấy tư thế ngẩng đầu của cậu, vươn tay nâng cằm cậu, ngậm lấy môi cậu.
Cái gọi là uy hiếp chính là như thế, chỉ có thời điểm khảm sâu vào thân thể mình, mới có thể thoáng hạ cảnh giác.
End.
——————————
Chú thích:
(1) Guam: tên chính thức là Lãnh thổ Guam, là một hải đảo nằm ở miền tây Thái Bình Dương và là một lãnh thổ có tổ chức nhưng chưa hợp nhất của Hoa Kỳ.
a1
a2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.