Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 62: Thật hay giả




Edit: Kang
*Nói trước: Beta cái gì? Đều là mây bay a mây bay~~~

Phiến cửa đá to lớn mở ra, miệng động đen thui, mấy người Doro kia đứng trước miệng động, người cầm đầu nhóm, trong tay giơ một cây đuốc sáng ngời, từ bên trong đi ra, mà người Doro đi sau cùng tiến gần cửa đá, tại một chỗ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa nhẹ nhàng ấn một cái. Diệp Từ lại nghe được tiếng “rắc rắc” lanh lảnh kia, rồi sau đó, tấm cửa đá kia lại chậm rãi đóng lại.
"Bây giờ thì Boubo đại nhân có thể yên tâm rồi, lúc đầu tôi đã nói rồi, Bạch Tinh Linh và YaLaNa căn bản không biết bí mật này, bí mật này, chỉ sợ Đạt Lỗ Pháp Nhĩ cũng không phát hiện."
"Cẩn thận sử vạn niên thuyền*, Bạch Tinh Linh đó được Đạt Lỗ Pháp Nhĩ coi trọng như vậy, Noubo đại nhân cẩn thận một chút cũng là bình thường."
*Dùng cẩn thận, thuyền có thể được vạn năm.
Người Doro cầm đầu cuối cùng trên mặt cũng lộ ý cười, anh ta hướng về những người còn lại gật đầu: "Được rồi, chúng ta mau trở về đi thôi, lần chần ở đây lâu, chỉ sợ sẽ bị phát hiện, bị Đạt Lỗ Pháp Nhĩ hoặc Bạch Tinh Linh đó gặp phải, chúng liền tiêu."
"Dạ !"
Một nhóm người Doro cứ như vậy sắp xếp hàng ngũ trước mặt Diệp Từ, nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi vừa rù rì, bất quá, lúc này, vô luận bọn họ nói gì, đối với Diệp từ đều chchangwconf chút hấp dẫn nào, bởi vì Diệp Từ bây giờ , toàn bộ sức hấp dẫn đều đặt trên mặt cửa đá kia.
Cô đi theo sau một đám người, xác nhận toàn doodoij bọn họ đã rời hỏi Hắc Huyệt, bắt đầu trở về bộ lạc, lúc này mới nhanh chóng trở lại phía cuối của Hắc Huyệt, tìm được YaLaNa.
"chị vừa đi đâu vậy?" YaLaNa bò ra từ trong khe đá, thở phào một hơi."Mới vừa rồi em thấy một cận vệ của Noubo tới, hù chết em rồi, may mà hắn không phát hiện ra em, quần áo của em còn chưa đổi, kkhoong biết phải giải thích thế nào đây.". Truyện Trinh Thám
"Còn không phải là khoong phát hiện ra sao?" Diệp Từ khẽ mỉm cười.
"Quá nguy hiểm rồi." YaLaNa vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, thấy người Doro tới lục soát vừa rồi thực sự khiến cậu khẩn trương tới cực độ, sau đó cậu lại nhìn về phía Diệp Từ: "chị vẫn chưa trả lời em đấy, chị vừa đi đâu?"
"Đi theo đội cận vệ của Noubo."
"A! Đội cận vệ của Noubo tới sao? Bọn họ tới làm gì? Có phải tới bắt em không!" Có thể thấy được YaLaNa rất sợ đội cận vệ của Noubo, có thể cậu thường xuyên bị bọn họ gây khó dễ, dù cho bây giờ cậu đã trở thành một Pháp sư mạnh mẽ, nhưng một khi nhắc tới những thứ này người, cậu vẫn sẽ khẩn trương đến đổ mồ hôi.
"Không phải, bọn họ chẳng qua là đến tìm thứ gì đó." Diệp Từ vẫy tay với YaLaNa, tỏ ý muốn cậu đi theo mình đi.
"Thứ gì?"
"Cái này tôi cũng không biết xong."
Ya La cầm gãi đầu cũng tỏ ra rất kỳ quái: "Tới Hắc Huyệt tìm thứ gì? Thứ gì nhỉ?"
Diệp Từ khẽ cười nhìn YaLaNa, sau đó xoay người đi ở phía trước, vừa đi vừa nói: "YaLaNa, bộ lạc của cậu có chỗ nào gọi là Cấm địa không?"
"Cấm địa?" YaLâN đi bên cạnh Diệp Từ, cậu nghiêng đầu là nhìn thấy cái tai của Diệp Từ, cậu lại bắt đầu đưa tay sờ tai mình, "Cấm địa gì cơ?"
"Chính là nơi mà không ai được phép lại gần." Diệp Từ nhìn vẻ mặt kỳ quái của YaLaNa, dùng từ ngữ mà cậu có thể hiểu được giải thích lại.
YaLaNa lắc đầu như trống bỏi, sau đó nói: "Không có a! Ở bộ lạc của em, chỗ nào cũng đi được, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ Đạt đại nhân cũng không nhắc tới cấm địa gì." Nói đếnđây, cậu ngoaoj đầu nhíu mày nói: "Bất quá, mấy năm trước, Noubo đại nhân có nói với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đại nhân, Nham Thạch Nhân bên trong Hắc Huyệt hết sức nguy hiểm, thi thoảng ssexddar thương người, sau khi Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đại nhân tự mình tới kiểm tra, lại cấm không cho lũ con nít tới đây. Cho tới bây giờ, thậm chí đến người lớn tới đào mỏ cũng bị hạn chế."
"Cậu nói là, trước đây trẻ con các cậu có thể tùy ý đến nơi này sao?"
"Đúng vậy! Bất quá, nào có đứa trẻ nào dám đi vào Hắc Huyệt, Nham Thạch Nhân trong này rất hung hãn, đám con nít cũng bị hù, chỉ dám chơi ở bên ngoài." YaLaNa tựa hồ nhớ tới thời điểm khi còn nhỏ: "Hồi nhỏ, ban ngày em còn dắt Mara vào động nhặt đá chơi. Bất quá, sau đó, ban ngày cũng không cho vào. Chỉ có người được Đạt Lỗ Pháp Nhĩ đại nhân cho phép mới được vào bên trong."
YaLaNa trả lời chắc nịch: " Sau khi em gia nhập vệ đội Noubo, em cũng chưa từng vào, em đưa chị vào đây cũng là dựa theo trí nhớ hồi nhỏ."
Diệp Từ gật đầu, coi như đã đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra cái cấm địa này cũng không phải có từ trước mà mới có gần đây. Vấn đề Noubo nói với Đạt Lỗ Pháp Nhĩ không phải gần đây mới xuất hiện, dựa vào những gì YaLaNa nói, những Nham Thạch Nhân này đã có từ khi cậu còn nhỏ, nhưng tại sao trước kia noubo không đề cập tới? Cậu nói sau đó Đạt Lỗ Pháp Nhĩ còn tự mình tới thị sát nơi này, điều này nói lên hắn cũng không sợ Đạt Lỗ Pháp Nhĩ phát hiện điều gì, hoặc có thể nói trong lòng rất bình thản. Nếu như thực sự như vậy, cái đó cửa là gì? Diệp Từ rơi vào trầm tư, xem ra bây giờ nghĩ như thế nào cũng uổng công, biện pháp đơn giản nhất là trực tiếp mở cánh cửa kia, sau đó đi vào nhìn một chút tình huống bên trong. Nou Bo nhất định cất giấu bí mật gì đó, bởi vì có cái gọi là “tiểu nhân nghĩ xa”. Điều này là đương nhiên. Nhưng là, Đạt Lỗ Pháp Nhĩ có phải thẳng thắn vô tư không? Nếu ông ta thẳng thắn vô tư, tại sao lại khoong nói cho Diệp Từ biết nơi này là cấm địa chứ? Là ông ta cảm thấy không cần thiết phải nói, hay là căn bản đã quên mất chuyện này, hay lại có thâm ý khác?
Diệp Từ vừa đi về phía cửa đá, vừa thầm cân nhắc những chueyenj này. Bởi vì toàn bộ là thiết lập của trò chơi, tất cả các NPC trong trò chơi đều là một cá nhân độc lập, đặc biệt là NPC IQ cao giống như Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, bọn họ không khác người bình thường chút nào, trừ một số những thuộc tính của NPC, trên căn bản thì ông ta như một người sống. Bọn họ có người thông minh, có người tình cảm, còn có người nhiều dục vọng cũng cố người mềm yếu. Cho nên, giao thiệp cùng những NPC như thế Diệp Từ đều phải cẩn thận, nếu không không cẩn thận nhất định sẽ bị thiệt thòi.
YaLaNa tỏ ra rất kỳ quái, dọc đường cậu líu ríu hỏi, bất quá Diệp Từ đang suy tư chuyện khác nên cũng không nghe cậu nói gì, chỉ ậm ừ hùa theo, cậu cũng không tức giận, đây là một đứa trẻ đơn thuần, rất hay tự hỏi tự trả lời, rất dễ thỏa mãn.
Rất nhanh, Diệp Từ mang YaLaNa tới trước cửa đá, YaLaNa nhìn trái phải một chút, cái gì cũng không phát hiện, cậu nhìn Diệp Từ kỳ quái nói: "Bạch Tinh Linh, chúng ta đi đâuu? Nơi này đã đến cuối rồi, hơn nữa, mới vừa rồi chúng ta đã qua đây rồi."
Diệp Từ hé mắt không trực tiếp trả lời YaLaNa, mà đi tới vị trí người cầm đầu vừa đứng, đưa tay cẩn thận kiểm tra vị trí hắn vừa đụng. Người Doro vừa rồi động tác rất mau, Diệp Từ chỉ có thể thấy được một phạm vi đại khái, nhưng không có cách nào tìm đúng khối đá kia, cho nên bây giờ cô chỉ có thể dò xét từng khối.
Còn may, phạm vi không lớn, chỉ cần cô không bỏ sót bất kỳ khối đá cùng khe hở nào, tuyệt đối có thể tìm ra cơ quan đó.
Ya LaNa đứng bên cạnh Diệp Từ, xít lại gần nhìn nhìn nơi Diệp từ vừa chạm qua, bỗng nhiên cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đè xuống một khối đá nhô lên. Tiếp theo, liền nghe được một trận thanh âm ùng ùng vang lên, cửa đá chậm rãi rơi xuống.
Ya LaNa hiển nhiên bị tình huống này hù sợ, cậu đột ngột nhảy ra sau, sau đó núp ở phía sau Diệp Từ, cho đến khi phát hiện đó là một khối cửa đá mở ra, cậu mới thò đầu ra nhìn cái cửa đá kia nói: "Đây là đâu?"
Mà Diệp Từ nhìn cửa đá kia kinh ngạc không thôi, cô quay đầu nhìn lại khối đá YaLaNa vừa động qua, cuối cùng nhìn lại lối vào YaLaNa vừa đè xuống, nhưng cái gì cô cũng không thấy."Ya LaNa, cậu vừa đụng vào đâu?"
"Nơi này." Ya LaNa có chút kỳ quái nhìn Diệp Từ, chỉ một khối đá nổi lên: "Khối đá lớn như vậy, chị không nhìn thấy sao?" Diệp Từ hoảng sợ, cô thật sự không nhìn thấy, dù cho bây giờ tay YaLaNa đang cầm lên khối đá cô cũng không nhìn thấy, đưa tay ra sờ nhưng không sờ được gì, căn bản không có gì cả, trong lòng cô cả kinh! Không trách những người Doro này không hề lo lắng, không trách được cho đến giờ mình vấn không tìm được cơ quan, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Cơ quan này căn bản trù những người DOro, người ngoại tộc không thể thấy và cũng không thể chạm vào!
Diệp Từ không biết bọn họ giấu gì ở trong này, tóm lại, đây là một nơi vô cùng ẩn mật, khiến cho Diệp từ không nhịn được hô “Tuyệt”. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, cô nhìn YaLaNa, gật đầu một: "Được rồi. Chúng ta vào đi thôi.
Bảo sao Noubo muốn YaLaNa đi theo mình, xem ra, trừ ghét YaLaNa ra, chính là bỏi vì YaLaNa cũng không biết bí mật này. Hắn yên tâm để cho mình tiến vào Hắc Huyệt như vậy, cũng không hề lo lắng, bởi vì cô dù có nhạy bén thế nào cũng không thể phát hiện cơ quan này, mà YaLaNa mặc dù là người Doro nhưng lại không hề nhạy bén với những cơ quan này, nếu như không có chỉ ra cơ quan này, YaLâN cả đời cũng không phát hiện nổi.
Diệp Từ không nhịn được cười thầm, cô còn tưởng rằng Noubo là NPC có chỉ số thông minh không cao, nhưng xem chuyện này, người này chỉ sợ không kém Đạt Lỗ Pháp Nhĩ bao nhiêu, thậm chí, còn có thể thông minh hơn.
"Đi vào sao?" Ya LaNa nhìn sơn động đen thui, không nhịn được rùng mình một cái. Không biết tại sao, nhìn cửa hang này giống như miệng ác ma, từ sâu trong lòng cậu xông ra một tia sợ hãi vô cùng, đem một chút dũng khí của cậu cắn nuốt sạch.
"Có sợ không?" Diệp Từ nhìn YaLaNa mốt cái, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu viết rõ hai chứ Sợ hãi. Ya LaNa nhìn Diệp Từ, nhớ tới thời điểm đầu tiên cậu và Diệp từ tiến vào Hắc Huyệt, Diệp Từ nói với cậu, hít một hơi thật sâu, cố gắng đem nội tâm sợ hãi ném khỏi đầu, một lát sau, cậu rốt cuộc bình hòa lại cảm giác sợ hãi trong lòng: "Không, em không sợ."
Diệp Từ nhướng lông mày, đứa bé này lại trưởng thành, sớm muộn gì sẽ có một ngày, cậu ta sẽ trở thành một Pháp Sư cao cấp, hoặc là Pháp Sư đỉnh cấp, Diệp Từ tựa hồ đã thấy được ngày đó, cô gật đầu một cái, đi về phía cửa hang đen ngòm: "Cậu có thuật Chiếu Sáng chứ?"
"Có." Ya LaNa hơi sững sờ, vội vàng ngâm xướng pháp thuật, ở lòng bàn tay đốt lên một quang cầu sáng ngời, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Diệp Từ, sau đó cùng cô đi vào trong hang động tối om. Đây là một cái cầu thang tựa như không có điểm cuối, chật hẹp không thở nổi.
Diệp Từ thận trọng đi ở phía trước, cô đem cảm giác của mình khuếch đại đến mức caoo nhất, để cho toán bộ ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông của mình mở ra, bất kể là nơi nào nảy sinh bất trắc, tên trong tay cô sẽ không chút do dự bắn ra.
Đây là nơi bí mật của Noubo, nhất định sẽ không an toàn như vậy, nhất định sẽ có cơ quan. Diệp Từ suy đoán như vậy, nhưng là thẳng một đường hếthành lang, Diệp Từ cũng không chạm phải cơ quan nào. Chẳng lẽ là mình đã sai? Diệp Từ đứng ở điểm cuối của hành lang, khắp nơi cẩn thận quan sát, không phát hiện gì hết, không có gì cả.
Diệp Từ hít một hơi, chẳng lẽ mình thực sự sai. Cô vừa định đi tiếp, lại bị YaLaNa sau lưng kéo lại, Diệp Từ quay đầu nhìn Ya LaNa, có chút kỳ quái: "sao vậy?"
"Chờ một chút! Em dẫn đường!" YaLaNa lập tức lắc đầu, tỏ ý Diệp Từ không thể đi tiếp.
"Tại sao?" Diệp Từ cảm thấy cảm giác của mình mạnh hơn YaLaNa, nếu như do mình dẫn đường, ít nhất có thể phát hiện rất nhiều cạm bẫy, nhưng là nếu như YaLaNa dẫn đường, chỉ sợ là cái gì cũng không phát phát hiện được.
Ya LaNa nhìn Diệp Từ, đưa tay khoa khoa trước mặt Diệp Từ, hành động của cậu giống như thị lực của Diệp Từ có vấn đề vậy. Diệp Từ không khỏi có chút buồn cười, đưa tay kéo tay cậu xuống: "Làm gì vậy? Tôi lại không mù."
"Nếu chị không mù, chẳng lẽ chị không thấy phía trước là nham thạch sao?" sắc mặt YaLaNa tái nhợt, mới vừa rồi Diệp Từ thiếu chút nữa đạp xuống làm cậu sợ hết hồn, cho nên ngay lập tức túm cô lại.
"Nham Thạch?" Diệp Từ mặt đầy bất khả tư nghị, cô cúi đầu nhìn lại mặt đất đen như mực kia, nào có nham thạch? Hơn nữa, nếu như có Nham Thạch, hẳn phải rất nóng chứ, nhưng sao cô không thấy nóng chút nào? Rốt cuộc là cô nhìn sai, hay YaLaNa bị ảo giác. Cô lắc đầu một cái: "Nơi này không có Nham Thạch, phía dưới không phải là mặt đất màu đen sao?"
"Không, nhất định là có Nham Thạch." Ya LaNa hiếm khi kiên trì như vậy, cậu vẫn lắc đầu, gạt bỏ ý kiến của Diệp Từ, ở trong mắt cậu, nơi này tràn đầy nguy hiểm.
Diệp Từ nhíu mày, từ khi bắt đầu mở cái cơ quan đó, những gì mình và YaLaNa thấy đã không giống nhau, rốt cuộc là ai bị ảo giác? Diệp Từ nhìn Ya LaNa, mình nên tin tưởng Ya LaNa sao? Cô nghĩ một hồi, từ phía sau rút ra một mũi tên, sau đó ném xuống mặt đất phía trước, rồi sau đó, cô nhìn thấy, mũi tên kia, ngay lập tức bị mặt đất nuốt trọn, thậm chí ngay cả trong nham thạch vậy!
Trong lòng Diệp Từ hoảng hốt!
Thực, thực sự là như vậy!
Cô vẫn luôn tin vào cảm giác của mình, nhưng là bây giờ, nhưng là bây giờ, thực tế hết thảy nói cho Diệp Từ, cô bị con mắt của mình lừa!
Cô ngẩng đầu nhìn hang động hết sức bình thường này, nội tâm không kiềm được xuất hiện mấy phần kinh ngạc, trong mắt cô là như vậy, nhưng là, ở trong mắt YaLaNa lại là dạng gì chứ ? Diệp Từ quay đầu nhìn Ya La Na, chỉ thấy đứa bé này mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại có kiên trì như lôi đình, cô nghĩ, có lẽ cô có thể đoán được cảnh sắc đáng sợ nhường nào đang chiếu lên đôi mắt YaLaNa, nhưng cậu vẫn không lùi bước, ngược lại ở thời điểm này chủ động đề xuất dẫn đường, đây là dũng khí gì?
Chỉ nhìn YalaNa như vậy một hồi, trên mặt Diệp Từ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, cô đưa tay ra vỗ bả vai YaLaNa một cái: "Cậu xác nhận muốn làm như vậy sao?"
"Em xác nhận." Ya LaNa dùng sức gật đầu một cái, sau đó hít một hơi thật sâu: "cha em là dũng sĩ Doro, em tuyệt đối không phải là kẻ hèn nhát, em lấy cái chết của cha ra để thề, em thực sự muốn làm như vậy."
Diệp Từ nhướng lông mày một cái, không nói gì.
Mà Ya LaNa tiếp tục nói: "Bạch Tinh Linh, ngay từ đầu chị đã luôn dạy dỗ em, đều là bạchị bảo về em, lần này đổi lại em tới bảo vệ chị."
(Kang: *Chấm nước mắt* Lưu Niên next đi, để DT với YaLaNa một đôi luyến đồng đi!!!!)
Diệp Từ nhìn YaLaNa một hồi, cuối cùng rủ mi xuống, lui lại mấy bước, đem vị trí tiên phong dẫn đường cho YaLaNa,thanh âm cô trầm thấp bình tĩnh: "Tôi đem tính mạng giao vào trong tay cậu."
Lời này của Diệp Từ, khiến cho nội tâm YaLaNa rung chuyển, những lời này của Diệp Từ với YaLaNa không nghi ngờ chính là một loại áp lực vô cùng nặng nề, bất quá, áp lực này cũng không thể ép vớ cậu, cậu dùng sức gật đầu một cái, sau đó đi tới phía trước, đứng ở đoạn cuối hành lang, hít một hơi thật sâu, hướng về phía Diệp Từ nói: "Ở trước mặt của chúng ta là một mảnh Nham Thạch,trên nham thạch có lối đi, bất quá, lối đi này là những khối đá rất nhỏ, chị nhất định phải dẫm lên nơi em dẫm, nếu không thì sẽ té xuống."
Mặc dù trước mặt Diệp Từ là một mảnh mặt đất đen nhánh không có gì đặc biệt, nhưng là, Diệp Từ vẫn gật đầu. Chơ tới giờ cô vẫn chưa từng bị động như vậy, những gì cô thấy được nghe được toàn bộ đều là ảo giác, cô không cách nào phán đoán tình huống được, cuối cùng chỉ có thể đem hết thảy tất cả giao phó cho một đứa nhỏ NPC, vô điều kiện tín nhiệm nó.
Chuyện này đói với Diệp từ mà nói, thật sự là một chuyện quá sức mạo hiểm.
Nhưng là, từ xưa tới nay, lợi nhuận và nguy hiểm là cùng tồn tại. Diệp Từ cho tới bây giờ vẫn không cho rằng mình là một người yên phận, cô biết, mình thực sự là một tay cờ bạc, mà bây giờ, cô chính là muốn đánh một canh bạc mà thôi.
Ya LaNa đi lên trước, bước chân của cậu trầm oonr có lực lại hết sức thận trọng, dường như muốn Diệp Từ đi phía sau phải thấy được rõ ràng. Cậu nâng chân lên, đạp lên một tảng đá, Diệp Từ cẩn thận ghi nhớ vị trí tảng đá kia, vừa định đạp xuống, liền nghe thấy tiếng ùng ùng truyền tới từ phía sao. Diệp Từ và YaLaNa cùng quay đầu nhìn, xem ra cửa đá đã đóng lại.
Diệp Từ nghĩ trong đầu, mình biết vị trí cơ quan đi vào, nhưng không biết vị trí cơ quan đi ra, dù cho tham dò xong cái cấm địa này, cũng không chắc có thể đi ra ngoài, việc này có chút hố cha. Bất quá, chuyện đã tới nước này mới nghĩ tới vấn đề này quả thực có chút dư thừa, bây giờ chỉ có tiếp tục đi xuống, đi tới tận cùng bên trong nhìn thử xem có cái gì.
Diệp Từ theo YaLaNa bước từng bước, cô không tự ý, tuyệt đối sẽ không tùy tiện hành động, nhất nhất bước theo dấu chân của YaLaNa, việc này làm 2 người ung dung không ít.
Cũng không biết đi mất bao lâu, Diệp Từ giương mắt nhìn thấy một hồ nước trong suốt. Bất quá, cô hiện tại không tin lắm vào mắt mình, mà đứng lại hỏi: "Ya La Na, phía trước là một hồ nước sao?"
"Đúng vậy." Ya LaNa rất kỳ quái vì sao ở một nơi toàn nham thạch nóng chảy như thế này lại đột nhiên xuất hiện một hồ nước trong vắt như vậy, nhưng là, cậu vẫn thành thật trả lời Diệp Từ: "Trên mặt hồ có rất nhiều hoa đang nở, rất đẹp, em chưa từng thấy bao giờ."
Bất quá, những điều này với Diệp Từ lại là một mảnh mờ mịt, cô không thấy gì trừ một mặt hồ trong vắt, cô không hề nhìn thấy gì. Ya LaNa nhìn thần sắc mờ mịt của Diệp Từ thì cũng hiểu những gì cô thấy không giống mình, chỉ có thể thở dài một hơi: "Còn mấy bước nữa là tới bờ, chị cẩn thận."
Diệp Từ không nói thêm nữa, gật đầu, đạp lên dấu chân của YaLaNa nhanh chóng lên bờ.
Mặc dù ‘bờ’ trong mắt Diệp Từ cũng chả khác gì đoạn đường cô mới đi qua, nhưng là, bây giiowf cô đã không còn tin vào ánh mắt của mình nữa.
"Phía trước là một mặt hồ rất trong, trên mặt hồ nở đầy hoa, còn tràn ngập sương mù, em không biết điều này đại biểu cho cái gì." Ya LaNa đứng bên cạnh Diệp Từ tả lại cho cô những gì mình thấy.
Diệp Từ gật đầu, mặc dù cảnh vật trong mắt coo bây giờ đều là hư ảo, nhưng là không có nghĩa là cô ddax mất hết năng lực. Ít nhất là sự nhạy cảm với bản đồ này của cô một chút cũng không giảm xuống. Cô đứng bên hồ nước, đi tới đi lui, cuối cùng tìm được một vị trí, từ sau lưng rút ra một mũi tên, bắn về phía giữa mặt hồ. Bạch Cốt Tiễn phát ra một tieenngs rít bén nhọn, bay lướt qua mặt nước. Mà những dấu vết nó để lại trên mặt nước, liền trở thành vật tham chiếu tốt nhất cho Diệp Từ.
Quả nhiên, ở nơi YaLaNa miêu tả có hoa, Cốt Tiễn sẽ gặp chút cản trở, từ rung động trên mặt nước có thể nhìn ra điểm này. Trí nhớ Diệp Từ không tệ, sau khi bắn đi 30 mũi tên, nhớ được toàn bộ vị trí của những chùm hoa lớn. Tiếp theo, cô muốn thử xem, hồ nước này có độc hay không.
Cô nhìn lại trên người, còn có thuốc giải độc trung cấp, độc tính thông thuongf liền có thể giải quyết, hơn nữa mình hyteets dày cho dù có dính độc cũng không chết được, còn chuẩn bị thêm bình máu, hẳn là sẽ không mất mạng. Ngồi xổm bên hồ, Diệp Từ đưa tay ra, nhẹ nhàng khỏa thứ nước trong vắt dưới hồ kia.
Nước hồ phẳng lặng lập tức rung lên những vòng sóng, từng hạt nước như hạt châu rơi ra từ kẽ tay Diệp Từ. Dưới đáy nước có rất nhiều tảng đá xinh đẹp, Diệp Từ đưa tay ra lấy một khối, muốn thử xem có nguy hiểm gì không, bất quá không có gì phát sinh. Diệp Từ lúc này mới nhổm người dậy,nói với YaLaNa, "Cậu có biết bơi không?"
"Đương nhiên,bọn em thường xuyên giao thiệp với Nhân Ngư, nếu không biết bơi thì quả thực không thể sinh tồn ."
"Được rồi, chúng ta bơi qua đi."
Ya LaNa gật đầu một cái, theo Diệp từ đi vào trong nước. Diệp Từ không quên dặn dò YaLaNa: "Mấy bông hoa kia tôi không nhìn thấy, cho nên không có cách nào để ý xem chúng nó sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên, cậu không nên tới gần chúng, nếu TMD tôi tới gần, cũng phải nhắc nhở tôi."
Diệp Từ có chút nổi giận, trên người mình không mang theo thuốc thở dưới nước thì thôi, ngay cả cây cần câu giúp thở được trong nước kia cũng bị cô để ở kho hàng, xem ra, nếu kế hoạch không có bất kỳ biến hóa gì, bạn vĩnh viễn cũng không biết mình cần thứ gì. Chỉ tiếc, túi trên người cô thực sự quá nhỏ, không thể mang theo nhiều đồ như vậy. Xem ra sau khi ra khỏi đây, cô phải nghĩ biện pháp đổi một cái túi lớn hơn.
Ya LaNa và Diệp từ chậm rãi bơi trong nước, pháp trượng của YaLaNa vẫn thi triển thuật Chiếu Sáng, để cho cả hai không đến nỗi mất đi phương hướng trong nơi tối tăm này.
Bỗng nhiên Diệp Từ nghe được một ít thanh âm, bén nhọn chói tai, khiến người nghe phiền chán không thôi . Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được gì, mà Ya LaNa lại kinh hoảng nói: "Bạch Tinh Linh, chị nhìn, chị nhìn dưới nước!"
Diệp Từ lúc này mới cúi đầu, chỉ nhìn thấy, rất nhiều Nhân Ngư không ngừng bơi phía dưới từ từ vây quanh mình và YaLaNa, bọn họ muốn xông lên, nhưng dường như đang cố kỵ điều gì đó, cho nên đang do dự. Diệp Từ ném một cái Thuật Trinh Sát về phía chúng, phát hiện cấp bậc bọn chúng đều không cao, toàn bộ đều là quái trên dưới cấp 70, nhưng là, những con quái này quả thực quá đông.
"Đây là cái gì?" Ya LaNa khẩn trương vô cùng, nắm chặt cánh tay Diệp Từ: "Bọn chúng nhìn rất giống Nhân Ngư."
"Đây là thủy yêu." Diệp Từ nói cho YaLaNa biết thuộc tính của quái vật khi cô dùng Thuật Trinh Sát: "Thật ra thì cũng không khác Nhân Ngư là mấy, đều ăn thịt người mà sống."
"Cái gì!" Ya LaNa bị dọa cho hết hồn, Thuật chiếu sáng trên pháp truongj thiếu chút nữa tắt vụt, thủy yêu phía dưới lập tức rục rịch, thậm chí có một con đã liều lĩnh xông về phía hai người, chợt nhảy ra khỏi mặt nước, giương cái miệng to như bồn máu công kích hai người.
"Thuật chiếu sáng!" Diệp Từ vội vàng quát to một tiếng, YaLaNa giật mình vội vàng thi triển một cái Thuật chiếu sáng khác, Diệp Từ vung tay một cái, liền đem Thuật chiếu sáng đánh về phía con thủy yêu vừa lao lên dịnh công kích hai người kia. Không sai, cái quang cầu này vừa vặn đánh vào mặt con thủy yêu, thủy yêu lập tức rít lên bén nhọn sau đó hai tay bụm mặt, nhảy ùm vào trong nước, không dám tiến lên nữa.
Mà thừa dịp này, Diệp Từ liền nhìn thẩy rõ ràng dáng vẻ của thủy yêu.
Thật ra thì thủy yêu và Nhân Ngư có dáng dấp vô cùng giống nhau. Bất quá, Nhân Ngư có nửa người trên giống người như đúc, mà nửa người trên của Thủy Yêu lại có rất nhiều đặc điểm của cá. Giống như, vảy của chúng rải đến ngực, giữa hai tay có màng, dưới cánh tay còn có rất nhiều vây cá, lỗ tai cũng có hình vây cá, ngược lại khuôn mặt rất giống người, chẳng qua là, trong hốc mắt của chúng trống rỗng, ở đó là một mảng da trơn tuột.
Sau khi Diệp Từ đánh tắt Minh cầu của YaLaNa, Ya LaNa vội vàng đốt lên một Minh cầu nữa, dựa theo phân phó của Diệp Từ chiếu xung quanh một vòng. Ánh sáng trắng lóa kia chiếu lên mặt hồ đen nhánh lại trở nên có chút nhợt nhạt.
Con thủy yêu vừa bị Diệp TỪ công kích dường như đã bị thương, một mực chui rúc trong đàn thủy yêu, hành động bất tiện, mà những con thủy yêu khác thì xoay vòng quanh nó, vừa nghe răng nhếch miệng về phái hai người, vừa do do dự dự không dám tiến lên, chỉ quanh quẩn dưới đáy nước cách hai người không xa.
Diệp Từ nhìn tủy yêu dưới đáy nước, nghĩ một hồi, nói với YaLaNa, "Ném Minh cầu này về phía nhiều Thủy Yêu nhất, sau đó lại thắp một cái."
Ya LaNa gật đầu, lập tức đem Minh cầu trong tay ném về phía tập tủng nhiều Thủy Yêu nhất, tay còn lại lập tức thắp lên một Minh cầu khác. Minh cầu kia bị ném vào trong nước, lập tức khiến lũ Thủy Yêu kinh hoảng, bọn chúngchạy trốn tứ phía, the thé rít lên, trông hết sức sợ hãi.
Ya LaNa có chút kỳ quái: "Hình như bọn chúng rất sợ ánh sáng."
" Ừ, cậu không thấy chúng không có mắt sao?"
Điều này vừa rồi YaLaNa cũng có thấy, cho nên cậu mới càng thêm kỳ quái: "Đúng vậy, bọn chúng không có mắt, tại sao phải sợ ánh sáng?"
"Thủy Yêu là loài có mắt, nhưng những con này lại không có mắtt, có thể là do ảnh hưởng của hoàn cảnh sống. Cậu xem, nơi này không có mặt trời, cho nên luôn tối tăm,mắt của những con Thủy Yêu này đều bị thoái hóa, mà Thủy Yêu mất đi thị lực, những giác quan khác của chúng lại càng thêm nhạy cảm, tôi không biết giác quan nào của chúng phản ứng đặc biệt mẫn cảm với ánh sáng, tóm lại, chúng ta chỉ cần biết chúng sợ ánh sáng là được, như vậy chúng ta chỉ cần chút Minh cầu sẽ không cần phải sợ chúng sẽ tới gần chúng ta." Diệp Từ phân tích một chút suy luận của mình về Thủy Yêu cho YaLaNa nghe.
Ya LaNa gật đầu, hai tay không ngừng thắp Minh cầu, đảm bảo hai người được an toàn. Cũng không biết bơi về phía trước bao lâu, Diệp Từ dừng lại, giương cung bắn về bốn phương tám hướng, Cốt Tiễn ở trên mặt nước mang theo một chuỗi chuỗi thủy ngân, Diệp Từ lợi dụng những vết nước này lần nữa xác nhận phương hướng.
"Trước mặt có sương mù." Ya LaNa nhắc nhở Diệp Từ, nhưng là Diệp Từ không nhìn thấy.
Diệp Từ có lúc cảm thấy thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt, cô có thể căn cứ vào những gì mình và YaLaNa thấy được để đưa ra phán đoán chính xác.
"Đừng ngừng chiếu sáng, chúng ta tiếp tục bơi về pphias trước, dựa theo tình huống ban nãy Cốt Tiễn dừng lại tôi cảm thấy phía trước có một cái đài." Diệp Từ căn cứ vào âm thanh sau khi Cốt Tiễn biến mất xác định phái trước chí ít có một caiis đài cứng rắn , chẳng qua là, mắt cô không nhìn thấy.
"Không biết, em không nhìn thấy, em chỉ thấy chung quanh đều là sương mù." Ya LaNa nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không thấy, cậu không dám dừng Minh cầu trong tay lại, thậm chí còn thi triển vội vàng hơn vừa rồi.
Diệp Từ lại nâng cung lên, bắn về trước mất tên, cẩn thận nghe tiếng vang một chút, nói với YaLaNa: "Ngay phía trước 30m có một cái đài, tôi không nhìn thấy lối đi lên, cậu kiểm tra chút."
Ya LaNa không ngừng ném Minh cầu trong tay lên phía trước, hy vọng có thể xua tan màn sương mù dày đặc kia, nhưng vô ích, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lại phải tiến lên phía trước một đoạn nữa, Ya LaNa rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy trong sường mù dày đặc có một cái đài cao đen kịt.
"em thấy rồi!" Ya LaNa kích động hô lên, cậu một tay đốt Minh cầu, một tay kéo Diệp Từ bơi về phía cái đài kia (Kang: Tỷ hỏi tí, cậu bơi bằng cái méo gì thế? =.,=’). Bơi một đường đến bên đài cao, Ya LaNa đem Minh cầu trong tay đặt xuống bậc đá: "Bạch Tinh Linh, chị nhìn Minh cầu, nơi để Minh cầu chính là bậc thang."
Biện pháp này thực tốt, Diệp Từ rất nhanh liền leo lên bậc thang. Cầu thang cũng không dài, đại khái chỉ có 10 bậc, sau đó Diệp Từ liền đạp một mảnh lạnh băng cứng rắn.
Diệp Từ không nhìn thấy bất cứ điều gì, khắp nơi một mảnh đen nhánh, cô giống như đanng trôi lơ lửng trên một mảnh hồ.
"trên đài có cái gì?" Diệp Từ đứng tại chỗ, nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện gì hết.
"Trước chị 3m có một bục đá tím, trên bục có một quyển sách." Ya LaNa miêu tả hoàn cảnh trước mặt cho Diệp Từ: "em không thể đến gần bục đá kia, mới vừa đi tới, liền bị đẩy trở lại. Chị thử xem có thể tới gần không."
Diệp Từ gật đầu, dựa theo miêu tả của YaLaNa đi về phía trước, quả nhiên, đi tới khoảng 3m, cô cảm giác được mũi chân mình đá phải một thứ cứng rắn. Có thể thấy đây chính là cái bục nàng không thấy kia. Cô giơ tay lên, để ở ngang ngực hỏi: "Sách ở vị trí này sao?"
"Xuống dưới một chút." Ya LaNa bây giờ trở thành ánh mắt của Diệp Từ, vì cô chỉ dẫn phương hướng.
Diệp Từ căn cứa vào chỉ dẫn của YaLaNa sửa lại vị trí, rất nhanh, cô liền điều chỉnh xong xong vị trí, hít một hơi thật sâu, chậm rãi, nhẹ nhàng đưa tay để xuống. Ngay tại nháy mắt tay Diệp Từ chạm đến một thứ có chút sần sùi, cô chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một đạo bạch quang, bạch quang này quá chói mắt, khiến cho cô căn bản không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp bị đánh choáng.
Trong cơn choáng váng, Diệp Từ nghe thấy âm thanh Hệ Thống nhắc nhở vang lên.
"Ngài phát hiện được một bản đồ nhiệm vụ: Thần miếu Sajia."
Thần miếu Sajia?
Đầu Diệp Từ quánh như hồ, trước mắt trắng toát, không biết mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn không có chút khí lực nào. Bất quá mặc dù là như vậy, vẫn có một vấn đề một mực quanh quẩn trong đầu cô, đem đầu óc đã vốn mơ hồ của cô càng trở nên mơ hồ.
Thầm miếu Sajia sao lại nghe quen tai như vậy? Rốt cuộc là đã nghe được ở đâu, làm sao một chút cũng không nhớ nổi chứ ?
Vẫn bị vây trông trạng thái mơ màng, cho đến khi ý thức được có người đang đẩy mình, Diệp Từ mới hoảng hoảng hốt hốt tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn, chỉ thấy có một Nhân Ngư đứng trước mặt mình, ngược sáng, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng có thể nghe thấy thanh âm dồn dập của hắn đang nói với cô: "Bạch Tinh Linh, Bạch Tinh Linh, cô làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.