Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần




Edit: Kang

Thanh âm này ngược lại không mấy quen thuộc, bất quá, dựa theo bản năng, Diệp Từ nhìn về nơi đó, chỉ thấy một cô nàng quen mặt đứng ở cổng chợ, phía sau cô nàng vây quanh chừng 10 game thủ. Cô nàng này không phải Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta thì là ai?
Diệp Từ nhìn nón lá rộng vành trên người mính một chút, rất kín đáo, lại nhìn những người chơi bên cạnh, phần lớn đều mang nón lá rộng vành, làm sao? Cái cô nàng Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta ánh mắt lại độc như vậy, chỉ như vậy đều bị cô nàng nhìn ra rồi. Diệp Từ nhìn nhóm game thủ này, thở dài một hơi, dù sao ở trong chợ cũng không có khả năng thực sự xuất thủ, ai nếu không cũng sẽ bị hơn 200 vệ binh trong chợ miểu sát, nhiều nhất cũng chỉ là tốn nước miếng mà thôi.
"Chính là hắn, chính là hắn, hắn nhặt mất cuốc dược của em rồi! !" Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta chỉ thẳng về phía Diệp Từ ,lại quay đầu nói với một Tế Tự."Anh phải giúp em lấy lại cuốc dược, em không biết, em chính là muốn cái cuốc kia!"
Tế Tự cao lớn đứng sau Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhẹ vỗ bả vai cô nàng, tỏ ý cô an tâm một chút chớ nóng, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Từ. Diệp Từ đđứng đó nhìn Tế Tự này, khóe miệng giấu dưới nón lá rộng vành cong lên một nụ cười nhợt nhạtt, thật là hoang đường, chẳng lẽ cô ta không biết sau khi bị giết, chiến lợi phẩm bị ai nhặt được thì chính là của người đó sao? Còn muốn đòi về, thật là vớ vẩn.
Trong lúc bên này Diệp Từ tính toán làm sao dạy dỗ bọn người này, nhưng không nghĩ tới Tế Tự thân hình cao lớn này lại đi vượt qua cô tới bên người đội nón rộng vành mặc áo choàng phía sau cô. Đi tới bên cạnh người đó, Tế Tự cao lớn quay lại hỏi Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta: "Là hắn?"
"Chính là hắn, chính là hắn!" Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta đứng sau Tế Tự cao lớn tức giận dậm chân, mà cô nàng đứng trước mặt Diệp Từ , mắt không chớp nhìn gẻm thủ đội nón rộng vành kia, biểu tình trên mặt dùng từ “nhe răng nhếch miệng ” cũng không quá.
Diệp Từ hơi nhướng mày, sau đó lại nhìn qua game thủ đội nón rộng vành bị Tế Tự cao lớn kia nhắm trúng, hắn ta đang đưa lưng về phía đám người chọn đồ trên một sạp hàng, căn bản không thèm để trong lòng mấy thứ hỗn loạn đằng sau.
Diệp Từ từ đánh giá trên dưới game thủ đó, bọn họ chiều cao khác nhau a, nhìn tổng thể cũng không giống a, mặc dù không biết hắn chức nghiệp gì, nhưng là, hai người bọn họ trừ mang 2 cái nón lá giống nhau, hình như chả có điểm tương đồng nào. Nghĩ tới đây, Diệp Từ không khỏi lại nhìn kỹ ánh mắt Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, CMN, ánh mắt nha đầu này không phải có vấn đề chứ? Chênh lệch lớn như vậy, cô lnàng cũng có thể nhận sai được?
Bất quá, nếu Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhận sai người rồi, Diệp Từ cũng sẽ không ngu đến mức đứng ra trước mặt bọn họ nói: "Đừng liên lụy đến người khác, là tôi bạo cuốc dược của cô, có chuyện tìm tôi là được rồi!" Cô liền yên lặng đứng ở trong đám người, vừa chờ Thỏ Lưu Manh số 1, vừa xem náo nhiệt.
Ở bản đồ trung lập, vốn dĩ game thủ đội nón rộng vành rất nhiều, bây giờ rất nhiều người lại tới tham gia náo nhiệt, Diệp Từ chỉ cảm thấy chung quanh đều là game thủ đội nón rộng vành, cô đứng ở trong đó càng thêm không dễ phân biệt rồi.
Bởi vì người Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nhận lầm trên người cũng có hống quang giống cô, cho nên Diệp Từ có thể xác nhận cái này người này có thể thuộc Đông-Nam-Tây đại lục, mà một đám Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta đuổi tới là người Bắc Đại Lục. Ở bản đồ trung lập có thể thời thời khắc khắc khai chiến, chỉ cần tay chân không cẩn thận, cũng sẽ bị Hệ Thống phán định là công kích, cho nên, Tế Tự cao lớn đó cũng không dám tùy tiện đưa tay đụng chạm gì tới người nọ.
Chỉ thấy hắn đứng ở sau lưng người nọ, hết sức hữu lực nói: "Xin chào, tôi là Mộng Hồi Thiên Lý công hội Già Lam Thần Điện Bắc đại lục, có thể phiền bạn chút thời gian được không."
Lời kia vừa thốt ra, rất nhiều game thủ phát ra tiếng hấp khí, ngay cả Diệp Từ cũng hơi nhíu mày.
Lại là người Già LAm Thần Điện.
Già Lam Thần Điện, Tinh Thần Công Hội cùng với Huyết Vũ Phiêu Hương là 3 công hội lớn nhất trên Bắc đại lục, quan hệ giữa bọn họ cũng không hòa hợp hoặc giả hòa hợp giống như những công hội lớn bên Đông đại lục, cũng không giống Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách đảo của Nam đại lục giương cung bạt kiếm, mà là lấy một loại quan hệ rất kỳ dị mà tồn tại.
Giữa bọn họ vừa là đồng minh, lại không ngừng xô xát, hỗ trợ lẫn nhau, lại đối lập với nhau. Cả 3 lão đại đều muốn nuốt trọn 2 phe còn lại, nhưng là không biết làm thế nào, khẩu vị không thể lớn như vậy, cho nên, chỉ có thể duy trì bề ngoài hòa mỹ sau đó lại tiếp tục chờ đợi thời cơ. Bất quá ở sau lưng, cả 3 công hội này đều dung túng cho thành viên của mình đi gây phiền toái cho những công hội khác, cho nên bất kể có game thủ của đại lục khác xuất hiện hay không, chính bọn họ cũng đã tự nháo đến túi bụi rồi.
Mặc dù Diệp Từ biết chỉ cần đi tới Bắc Đại Lục liền tuyệt đối sẽ đụng phải người của 3 công hội này, nhưng là không nghĩ tới, cô mới tới nơi này chưa tới 1h đâu, hình như đã gây không ít chuyện với công hội Già Lam này rồi. Mặc dù Diệp Từ cũng không sợ phiền phức, nhưng lão đại công hội Già Lam Phong Tình lại khiến cô kiêng kỵ 3 phần.
Nếu như cô nhớ không lầm, kiếp trước, công hội đầu tiên liên minh với Thịnh thế chính là Già Lam, bọn họ cùng Thịnh Thế hợp tác kiếm được một khoản lớn, thậm chí, sau khi Thịnh Thế rời khỏi Vận Mệnh vẫn giữ được toàn thân, trong một mảnh Vận Mệnh hỗn độn, mở mang bờ cõi, nhanh chóng phát triển mạnh mẽ, không hơn nửa năm liền trở thành công hội lớn nhất Vận Mệnh. Mà đó toàn là công lao của 1 mình Phong Tình.
Cho nên, trước không nói nhân phẩm của Già Lam Phong Tình là cái dạng gì, chỉ riêng phần gan dạ sáng suốt này, cùng với phần mưu lược này, Già Lam có thể xếp hạng đầu trong số những Hội trưởng công hội cả Vận Mệnh. Kiếp trước Diệp Từ ngược lại không có cơ hội giao thiệp với người này, bất quá kiếp này, nếu như Diệp Từ muốn nghênh chiến Thịnh Thế, chỉ sợ địa phương cần giao thiệp với Già Lam Phong Tình còn rất nhiều đây.
Người chơi đội nón rộng vành đó, tựa hồ phản ứng có chút chậm, cho đến khi Mộng Hồi Thiên Lý nói xong 2s hắn mới phản ứng kịp, xoay người lại, nhìn chung quanh bốn phía một chút, lại đưa mắt lên người Mộng Hồi Thiên Lý, chỉ vào mình hỏi: "Anh đang nói chuyện với tôi?"
Mộng Hồi Thiên Lý ngược lại là một người rất nhấn nại, dù cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta ở sau lưng đã giận đến mức đấm ngực dậm chânn, bất quá hắn vẫn chậm dãi gật đầu: "Đúng vậy."
"Chuyện gì?" Bình thường người nào gặp phải tình huống này cũng sẽ hốt hoảng,dù cho nhìn bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm ít nhiều cũng sẽ có chút kinh hoảng. Nhưng người đội nón rộng vành này ngược lại rất bình ổn, mặc dù Diệp Từ không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng từ giọng nói của hắn diệp Từ có thể thấy hắn không bị ảnh hưởng chút nào.
"Mới vừa rồi ở ngoại ô có phải anh tập kích Pháp Sư này 2 lần? Sau đó nhặt đi cuốc dược của cô ấy?" Mộng Hồi Thiên Lý cũng không dài dòng, liền trực tiếp vào chủ đề: "Tôi hiểu quy củ, chỉ cần là vật phẩm từ trên người đối thủ rơi xuống sẽ thành chiến lợi phẩm của người thắng, nhưng cái cuốc kia rất quan trọng với chúng tôi, cho nên tôi xin cậu trả lại cho chúng tôi? Dĩ nhiên, tôi sẽ dùng 2 món trang bị tím anh có thể dùng được để đổi lại."
Lời nàyvừa ra, đám người phát ra tiếng kinh hô.
Cho tới bây giờ, trang bị tím trên đại lục còn chưa nhiều, game thủ tán nhân* thông thường có vài món trang bị lam trong tay đã không tồi rồi, trang bị tím thì hoàn toàn không cần nghĩ tới. Dù cho có trong công hội, trừ phi là thành viên chủ lực trong đoàn tinh anh, những thành viên bình thường, trên người có một món trang bị tím đã đủ làm người ta kiêu ngạo rồi, nhưng là Mộng Hồi Thiên Lý này lại muốn lấy 2 kiện trang bị tím để đổi lấy một cái cuốc của game thủ cuộc sống, điều này không khỏi làm người ta ngờ vực, cái cuốc kia rốt cuộc có thuộc tính bá đạo gì.
(Kang: Tán nhân: giống như trong tu tiên, chỉ những người không có công hội, không có đoàn đội, 1 mình chơi lẻ.)
Diệp Từ xoa cái cằm trơn bóng, cũng bắt đầu không nhịn được nghĩ, cô có phải cô đem cái cuốc này đổi đi là thiệt không nhỉ. Mà khi cô quay đầu nhìn lại game thủ mới đổi túi cho cô, đã phát hiện hắn dẹp hàng tránh đi rồi, xem ra thứ này đổi đi có chút tiện nghi, ngay cả tên đó cũng như kiếm được lòi sau đó vội vàng chạy lấy người, không còn xuất hiện trong tầm mắt Diệp Từ nữa.
"Anh Thiên Lý! Là hắn không đúng, trước đó hắn bạo đồ của em, giờ bắt hắn trả lại cho em, tại sao còn phải lấy trang bị tím ra đổi!" Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nghe được lời của Mộng Hồi Thiên Lý càng thêm tức giận, cô nàng một bên kéo cánh tay Mộng Hồi Thiên Lý không ngừng lay, một bên chỉ vào game thủ mặc áo choàng kia bất y bất nhiêu*.
(Kang: Bất y bất nhiêu: không được không ngừng.)
Diệp Từ cười một tiếng, lại là một cô nàng bị chiều sinh hư. Mặc dù bây giờ game thủ nữ tiến vào trò chơi càng ngày càng nhiều, nhưng game thủ nữ dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu vẫn được các game thủ nam chúng tinh củng nguyệt*, lâu ngày tự nhiên sẽ dưỡng ra các cô nàng xảo quyệt không nói đạo lý. Diệp Từ lại từ trên xuống dưới nhìn một chút cô nàng Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta này, cô đột nhiên cảm giác được, vừa rồi cô nên thủ thi người này,trên người cô anngf hẳn không ít đồ tốt, thật là đáng tiếc rồi, không còn cơ hội nữa rồi.
(Kang: * = sao vây quanh trăng)
"Em đừng nhiều lời."Mộng Hồi Thiên Lý khẽ nhíu mày, nhìn ra được, hắn đối với Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta quả thực có chút nhức đầu. Đại khái cây cuốc kia đối với hắn thực sự quan trọng, nếu không, hắn hẳn sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà hưng sư động chúng tự mất mặt mũi đâu.
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta có chút sợ Mộng Hồi Thiên Lý, cô nàng nghe Mộng Hồi Thiên Lý nói vậy, chỉ có thể hận hận dậm chân, đứng ở sau lưng hắn không dám nhiều lời nữa.
Kỳ quái chính là, người chơi đội nón rộng vành đó từ đầu tới cuối không nói câu nào, cho dù bị hiểu làm như vậy hắn cũng không lên tiếng. Chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta và Mộng Hồi Thiên Lý không nói gì.
"Không biết đề nghị này của tôi, anh có đồng ý hay không?" Cuối cùng cũng khiến Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta im miệng, Mộng Hồi Thiên Lý rốt cuộc cũng có thể buông toàn bộ kiên nhẫn đối mặt với game thủ trước mặt rồi.
Game thủ đội nón rộng vành đó trong tay cầm một bình máu, màu đỏ tươi chất lỏng chứatrong một cái bình thủy tinh tinh xảo, nhìn hết sức xinh đẹp, hắn tung cái bình này lên, chơi hết sức ung dung. Sau khi nghe được lời của Mộng Hồi Thiên Lý, hắn ung dung nhún vai, trong thanh âm mang theo cười nhẹ : "Hai món trang bị tím, giao dịch này không tồi."
Diệp Từ rất là kỳ quái nhìn game thủ này, tại sao hắn không phủ nhận? Nói như vậy không khác nào thừa nhận người lấy cuốc của Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta chính là mình?? Chẳng lẽ hắn không biết địa vị của Già Lam Thần Điện ở Bắc địa lục, làm như vậy là sờ mông cọp không thể nghi ngờ. . .
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người đội nón rộng vành này, hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy?
(Kang: TMD! Thực sự rất ức chế với cách bà này dùng đại từ phiếm chỉ, vừa nghe chuối, vừa nhàm lại vừa type mỏi tay a~~)
Mộng Hồi Thiên Lý nghe khẩu khí người nọ, cũng khẽ cười, nhìn, lần giao dịch có thể thành rồi: "Vậy không biết anh muốn trang bị tím chức nghiệp gì? Tôi lập tức chuẩn bị cho anh."
Game thủ đội nón rộng vành kia cười hắc hắc: "Nếu như thuốc này cuốc thực sự ở chỗ tôi, khoản làm ăn này ngược lại thật không tệ, chỉ tiếc. . ." Hắn giống như đang vong vo, cố ý kéo dài rồi thanh âm, ước chừng đem hứng thú của mọi ng treo lên, rồi sau đó mới lắc đầu một cái nói: "Tới giờ tôi cũng chưa thấy qua Ảo Thuật Pháp Sư kia lần nào, chớ đừng nói là bạo được cái trang bị gì của cô nàng."
"Chính là mi! Vốn chính là mi! Mi đừng có đến bây giờ mới chống chế, ta nhớ rõ ràng là mi! Mi cầm đồ của ta, trả đồ cho ta!" Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nghe hắn nói như vậy, vốn lửa giận bị chế trụ lập tức bùng lên, cô quơ quả đấm về phía người nọ, nếu không phải Mộng Hồi Thiên Lý lanh tay lẹ mắt, một phát túm được cổ áo của cô nàng lôi ra, nếu không, nếu cô anngf đánh người ở đây, nói không chừng liền bị mấy vệ binh nãy giờ đang nhìn chằm chằm nơi này nháy mắt giết chết rồi.
Mộng Hồi Thiên Lý đem Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta ném vào lòng một chiến sĩ đứng phái sau: "Trông chừng cô nàng, đừng để tôi thêm phiền."
Người Chiến Sĩ kia gật đầu một cái, thật chặt giữ lại Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta. Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta còn chưa cam tâm, dùng sức vung người một cái, thế nhưng thể lực Pháp Sư làm sao sánh bằng Chiến sĩ chứ ? Cô nàng bị giữ thật chặt, căn bản cũng không có biện pháp giãy giụa nửa phân, không thể làm gì khác hơn là lải nhải không ngừng: "Mi cái không biết xấu hổ, lại đánh con gái, đánh rồi thì thôi đi, còn không thừa nhận, thừa nhận một chút mi sẽ chết a, thừa nhận một chút mi sẽ mang thai a! Đều nói rồi đổi màu tím trang bị cho mi rồi, mi liền đem cuốc trả cho ta không được sao?"
Nghe Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta kia lải nhải không ngừng, người đội nón rộng vánh đó tâm tình ngược lại rất tốt cười ra tiếng.
Moongj Hồi Thiên Lý cau mày nhìn người đội nón rộng vành trước mặt, trầm thanh nói: "Nếu như, thật sự anh bạo đồ của cô ấy cũng không sao, đây là bản đồ trung lập, mọi người bằng bản lãnh ăn cơm, cô ấy kỹ thuật không bằng người, bị anh giết cũng không có gì, chỉ cần anh chịu đổi cho tôi cái cuốc đó, tôi có thể đưa thêm 1 kiện trang bị tím."
"Chậc chậc, nhìn không ra, Già Lam Thần Điện thực sự có rất nhiều tiền a." Người nọ bật cười, sau đó hắn blấy nón rộng vành trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt rực rỡ như sao kim, tóc ngắn màu đen, gương mặt phương Đông thuần túy, mắt phượng hẹp dài, bờ môi mang theo mấy phần lương bạc, toàn thân thoạt nhiên duy ngã độc tôn."Bất quá, tôi thực sự không nề hà vị nữ sĩ này lên án, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ta."
Cái này người thật quen mắt. Diệp Từ nhìn chàng trai tóc đen nọ lấy nón xuống, tựa hồ là đã gặp ở nơi nào đó, chẳng qua là, hiện tại cô nhớ không ra.
Mộng Hồi Thiên Lý nhìn chằm chằm khuôn mặt chàng trai này, phát hiện hắn cũng không giống như đang nói dối, vì vậy quay đầu lại nhìn Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nói: "Cô rốt cuộc có nhỡ rõ không, có phải hắn hay không!"
Thật ra thì Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cũng không nhớ rõ ai giết mình, lần thứ 2 bị giết, cô lại luống cuống chân tay sống lại, căn bản là quên kiểm tra lịch sử chiến, cũng không biết là ai giết mình. Sau khi cô sống lại phát hiện mất cuốc dược liền liên hệ với Mộng Hồi Thiên Lý, một nhóm người liền chạy về phía chợ giao dịch.
Mà bên trong chợ giao dịch, hơn phân nửa game thủ đều mang nón rộng vành, cô chỉ có thể căn cứ vào cảm giác mag nhận bừa. Chẳng qua là, lúc ấy người đó ngồi trên ngựa, tốc độ lại nhanh, cô cũng không nhớ chính xác đặc điểm của hắn, chẳng qua là ước chừng giống người trước mặt này, cho nên mới nhận định là hắn.
Bây giờ Mộng Hồi Thiên Lý lại hỏi mình cái vấn đề này, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cũng có chút bối rối, cô không xác định được mình có nhận nhầm người hay không, chỉ có thể nhắm mắt mạnh miệng nói: "Đúng, chính là hắn, em không có nhận sai."
Mộng Hồi Thien Lý không thể làm gì khác hơn là lần nữa quay lại nhìn chàng trai tóc đen, xụ mặt xuống nói: "Tôi thực sự rất thành ý, chỉ mong lấy thành ý của mình đổi lấy thành ý của anh, nhưng không nghĩ tới việc buôn bán của chúng ta bất thành. Nếu như hôm nay anh đem đồ trả lại cho chúng tôi, tôi vẫn dùng 3 món trang bị tím tới trao đổi, nếu như anh không đem đồ trả lại cho chúng tôi. . ."
Chàng trai tóc đen kia tràn đầy hứng thú nhìn Mộng Hồi Thiên Lý, nhứng nhứng mày, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Vậy thì như thế nào?"
"Như vậy Già Lam Thần Điện chúng tôi nhất định sẽ không để cậu sống tốt ở Bắc đại lục." Mộng hồi Thiên Lý thu hồi hình tượng quân tử khiên khiêm hữu lễ, bên miệng lộ ra tia cười khát máu: "Tôi nghĩ, muốn làm cho một người không thể lăn lộn ở Bắc đại lục này, chút bổn sự ấy, Già Lam Thần Điện chúng ta vẫn phải có."
Chàng trai kia cười hắc hắc: "Có phải tôi nên nói tôi rất sợ? Anh mới hài lòng?"
Nụ cười trên amwtj Mộng Hồi Thiên Lý có chút đông cứng, cũng không biết chàng trai này có lai lịch gì, đối mặt với sự uy hiếp của cả Già Lam Thần Điện mà amwtj không đổi sắc tim không đập mạnh,dường như không thèm để ý chueyenj này vậy. Đối với việc đem Già Lam Thần Điện ra áp chế người mà không thành khiến Mộng Hồi Thiên Lý có chút mất mặt. Hắn chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng.
Chàng trai kia không thèm nhìn Mộng Hồi Thiên Lý nữa, chỉ hướng về Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nói: "Cô thấy rõ ràng, thật sự là tôi?"
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta chăm chú nhìn khuôn mặt chói lóa của chàng trai này, cắn môi dưới. Nói thật ra, một khuôn mawtjd dẹp như vậy ai nhìn mà chả thích, chẳng qua là, bây giờ, cô đột nhiên cảm giác chủ nhân gương mặt này hết sức đáng sợ, không biết tại sao, chính là khiến cho cô có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Cô nhìn Mộng Hồi Thiên Lý, lại nhìn chàng trai tóc đen, cắn chặt hàm răng, chết chống tới cùng: " Đúng, đúng, liền, chính là mi!"
Chàng trai thở ra một hơi, hết sức tiếc nuối hướng về phía Mộng Hồi Thiên Lý nói: "Xem ra, thật không có biện pháp giải thích rồi. Vị tiểu thư Ảo Thuật Pháp Sư này rốt cuộc bị chức nghiệp gì đánh chết a? Làm sao ngay cả ánh mắt và đầu óc cũng nước vào rồi?"
"Ai nói đầu ta bị nước vào, ta là bị một tên Thợ Săn bắn chết!" Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta bất thình lình ý thức đượcđiều gì, quay đầu nhìn về phía Mộng Hồi Thiên Lý, nhỏ giọng nói: "Thiên Lý ca, mới vừa rồi em quên nói, em, em là bị Thợ Săn đánh chết."
Chàng trai kia nhíu mày, cũng không lấy vũ khí của mình ra, chỉ tiếp tục hứng thú nhìn mọi việc trước mặt, xem ra, một bộ người đứng xem tâm tình rất tốt.
"Vậy Thợ Săn tên gì?"
"Ta, ta không biết. . ." Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cắn môi, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai tươi cười kia, nói tiếp: "Nhưng là ta xác nhận, chính là mi, chính là mi! Lúc ấy hắn chính là quay đầu ngựa lại như vậy, xông về phía ta, rất đáng giận! Khuôn mặt của hắn dưới nón rộng vành lúc ấy nhất định cũng đáng ghét như vậy!"
Diệp Từ nhìn chàng trai kia, lại sờ mặt mình một cái, trong lòng hơi có chút để ý, mình cười trông rất đáng ghét sao? Không thể nào, mặc dù cô không phải rau cải vô hại, nhưng là, cũng sẽ không luân lạc tới mức trên mặt hiện lên 2 chữ đáng ghét a.
"Thật đáng tiếc a, tôi không phải Thợ Săn." Chàng trai kia đưa tay ra, trong tay phải xuất hiện một cây pháp trượng, nhún vai, sau đó không thèm nhìn Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta và Mộng Hồi Thiên Lý nữa, vượt qua bọn họ đi về phía kia của chợ.
Khuôn mặt Mộng Hồi Thiên Lý âm trầm đáng sợ, hắn trợn mắt nhìn Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, mà Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta lúc này ngay cả một câu cũng không dám nói, trong lòng cô tràn đầy oán hận với tên tóc đen kia, thời điểm hắn vượt qua bên người cô, cô nâng một chân đá vào sau gối hắn. Đây vốn chỉ là động tác trút giận mà thôi, cô cũng thường xuyên đá mấy tên đàn ông trong công hội mình như vậy, nhưng là mọi người cũng không có trách trách cô, cho nên, bây giờ cô đương nhiên đá lên người tên đáng ghét này.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, ngay sau khi cô đạp phải chân người nọ, thân hình người nọ đột nhiên tránh ra thật xa, một khắc sau, một trận mưa đá đập lên người cô, nhất thời cô chỉ còn lại 1 dây máu, rồi sau đó lại một băng đạn nhỏ nện lên, cô liền treo trên mặt đất.
Hết thảy những việc này phát sinh quá nhanh, nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng!
Mà đến thời điểm nhóm người Mộng Hồi Thiên Lý kịp phản ứng lại, lại nhìn thấy chàng trai tóc đen đứng ở cách đó không xa mỉm cười, hắn nhún vai, chỉ chỉ nhón vệ binh tuần tra vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn bọ, cười hết sức đắc ý. Mới vừa rồi bởi vì là Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta phát động chiến đấu trước, cho nên, cô bị chàng trai này trực tiếp miểu sát, chàng trai đó không bị vệ binh vây công, ngược lại là Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta trong đoàn bọn họ, bởi vì công kích người chơi Đại lục khác trước, khiến cho toàn bộ đoàn đội bọn họ bị vệ binh phá lệ chú ý.
Dù cho Già Lam Thần Điện bá đạo, dù cho Mộng Hồi Thiên Lý bá đạo, nhưng đặt trước mặt 200 vệ binh tinh anh bất quá cũng chỉ là tôm tép, cho nênMộng Hồi Thiên Lý mặc dù trong lòng tức giận cũng không có cách nào làm gì chàng trai tóc đen. Hắn chỉ có thể nhìn chàng trai tóc đen đó hờ hững đội mũ rộng vành lên, ung dung xoay người rời đi, trong nháy mắt liền biến mất trong đám người ở chợ giao dịch.
Lúc này Già Lam Thần Điện coi như đã ăn phỉ một cục thua thiệt lớn, mặc dù cái cục thua thiệt này vốn dĩ là do bọn họ, nhưng là, đối với một đại công hội rất cần mặt mũi mà nói, xảy ra loại chuyện như vậy, dù cho là lỗi của mình, cũng phải đem trách nhiệm của mình toàn bộ đẩy tới trên người đối phương. Mộng Hồi Thiên Lý răng rắc nắm pháp trượng, nhìn phương hướng chàng trai tóc đen đó biến mất, trong mắt lộ ra mù mịt, hắn đảo mắt nhìn những game thủ xung quanh, những người này đều là game thủ phổ thông, đều không muốn trêu chọc Già Lam Thần Điện, nhanh chóng dạt đi, không vây quanh bọn họ nữa.
Mộng Hồi Thiên Lý lúc này mới quay snag một Mục Sư nói: "Hồi sinh cô ta."
Mục sư lập tức quơ pháp trượng trong tay, ném một cái Hồi Sinh lên người Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta. Màn hào quang trắng phủ lên người Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, cô ta lập tức liền sống lại , nhảy cỡn lên, khắp nơi nhìn, một bên cắn răng nghiến lợi hỏi: "Pháp Sư đó đâu! Pháp Sư đó đâu!"
Sắc mặt Mộng Hồi Thiên Thu đã rất đen rồi, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn một cảm giác, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, nếu không phải Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta là em gái của một cao tầng trong công hội, phỏng đoán hắn dù chết cũng không trêu chochj vào cái đại phiền toái này! Hắn trầm giọng hỏi: "Lúc này rốt cuộc cô cũng phải biết người kia tên là gì rồi chứ!"
Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta quay đầu nhìn Mộng Hồi Thiên Thu một chút, nhìn mặt hắn đã đen lắm rồi, rụt cổ một cái, nuốt nước miếng một cái, gật đầu một cái: "Biết." Có câu nói người thông minh không bao giờ té ngã vì cùng một tảng đá, mặc dù Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta không tính là người thông minh, nhưng là nếu là lần này còn không nhớ được nhìn tên của đối phương, phỏng đoán cô thật sẽ bị Mộng hồi Thiên Lý bóp chết. Cô thận trọng nhìn vẻ mặt đáng sợ của Mộng Hồi Thiên Thu, nhỏ giọng trả lời nói: "Gọi là Thu Thủy Bất Nhiễm Trần."
"Cô nói gì?" Biểu tình của Mộng Hồi Thiên Lý xuất hiện một tia kinh ngạc, thậm chí là kinh hoảng.
"Thu thủy Bất Nhiễm Trần." Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta lặp lại một lần nữa, cô có chút không rõ tại sao Mộng Hồi Thiên Lý lại đổi sắc mặt như vậy.
Thật ra thì không riêng gì Mộng Hồi Thiên Lý coa biểu tình như vậy, phần lớn người chơi vây quanh cũng đổi sắc mặt. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần là ai ? Người đó và Đông Đại Lục Công Tử U, Tây Đại Lục Lưu Niên, cùng với Bắc Đại Lục Kịch Độc là game thủ cao cấp nổi danh, hắn là người Nam Đại Lục, nghe nói hắn không giống như những game thủ đỉnh cao khác, hắn không thuộc về bất kỳ một công hội nào, là một game thủ triệt đầu triệt đuôi. Hắn thập phần thần bí, thường xuyên xuất hiện dưới hình ảnh một Băng hệ Pháp Sư, nhưng là, cũng có người nói, đãtận mắt thấy hắn sử dụng thuật pháp Hỏa Hệ và Lôi Hệ, bất quá, cũng không có ai chắc chắn rằng hắn thuộc chức nghiệp gì.
Hóa ra là hắn.
Diệp Từ lúc này mới sáng tỏ, bảo sao cô thấy mặt người này nhìn quen như vậy, phải biết, tên này kiếp trước mình cũng đụng phải không ít lần, ít có đối thủ. Chẳng qua là, hắn cơ bản đều mặc nón lá rộng vành xuất hiện, rất ít khi lộ mặt, cho nên Diệp Từ mới không nhớ rõ khuôn mặt của hắn, nhưng là vừa nhắc tới cái tên này, Diệp Từ một chút cũng không xa lạ.
Mộng Hồi Thiên Thu rốt cuộc biết tại sao chnagf trai đó lại ngạo mạn như vậy, tại sao không thèm để Già Lam Thần Điện vào mắt, bởi vì, hắn là Thu Thủy Bất Nhiễm Trần!
"Thiên Lý ca . . ." Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cũng không rõ lắm mấy chuyện này, chỉ mơ hồ cảm thấy Mộng Hồi Thiên Thu tựa như rất kiêng kỵ người kia, cô lại không biết mình đã làm sai điều gì, không thể làm gì khác hơn là đứng ở sau lưng Mộng Hồi Thiên Lý, vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo, khiếp khiếp gọi hắn.
Mộng Hồi Thiên Thu thình lình phất tay áo, đánh văng tay Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta ra, tâm tình của hắn hiện giờ không chỉ có phiền muộn thôi đâu. Khoan nói tới trước mặt Thu Thủy Bất Nhiễm Trần ăn phải cục thua thiệt thật to, nhưng là cái cuốc kia vất vả lắm mới có được giờ mất tung mất tích rồi. Nhìn lại tình huống ban nãy, bọn họ thật đúng là tìm lộn rồi người, người lấy cái cuốc này nhất định không phải Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, người kia mặc dù phách lối, nhưng một chuyện nhỏ như vậy nếu đã làm rồi sẽ không đến nỗi không dám thừa nhận. Trọng yếu hơn chính là, nghe Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta nói giết cô ta chính là một Thợ Săn, ậy thì đúng là không thể nào rồi.
Nhưng là, lại có bao nhiêu Thợ Săn người có thể một Tiễn liền miểu sát Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta? Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta mặc dù làm việc thất trách, nhưng trang bị trên người đều là hàng đầu, cô mới có cấp 45, ở Già Lam Thần Điện, cấp 45 có thể mặc 1 bộ trang bị tím có mấy người? Dù cho cô ta là Pháp Sư, dù cho cô ta da mỏng huyết thấp, nhưng người có thể đem cô ta 1 tiễn giết chết không nhiều.
Mộng Hồi Thiên Lý không tự chủ được nghĩ tới 2 người, không biết là Công Tử U hay là Lưu Niên . . . Sau đó hắn lại dùng sức lắc đầu, hắn nhất định là bởi vì Thu Thủy Bất Nhiễm Trần làm cho loạn ý. Bây giờ Bắc Đại Lục xuất hiện một game thủ cao caaos đối địch đã đủ phiền toái rồi, nếu là tới một tên nữa. . . Thật là nhức đầu, tuyệt đối không thể nào!
Mặc dù trong lòng đã phủ quyết, nhưng là, cuốc dược này thực sự mất rồi. Phải biết cái cuốc này công hội mất rất nhiều công sức làm nhiệm vụ cuối cùng lấy được trên người một con quái. Vốn là hôm nay là phải có đoàn một tới đánh con quái kia, nhưng không nghĩ tới doàn 1 tạm thời có chuyện ,lúc này mới đem chuyện này rơi lên người đoàn 2, quá trình đánh quái vật thực ra tương đối thuận lợi, cuốc dược rốt cuộc cũng xuất hiện, chỉ cần trở lại công hội, nhiệm vụ này coi như là hoàn thành rồi, ai nghĩ tới, nửa đường lại nảy sinh mâu thuẫn với một công hội của Nam đại lục?
Còn cái cuốc kia, hắn vốn không muốn đưa cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cầm. Chẳng qua không chịu nổi cô nnangf dai như keo không ngừng cầu khẩn, cuối cùng chỉ đành phải thành toàn, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra việc này.
Nếu sớm biết kết quả như vậy, Mộng Hồi Thiên Thu tuyệt đối không bao giowfd dưa cuốc dược cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta! Bây giờ thì hay rồi, khoan nói trước mặt Thu Thủy Bất Nhiễm Trần làm ra một chuyện mất mặt như vậy, trước nói đến chuyện bây giờ phải lấy cái gì đem về giao phó cho Già Lam Phong Tình đây.
Vừa nghĩ tới vế sau, Mộng Hồi Thiên Lý cũng cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng sắp vỡ ra rồi.
Đoàn viên sau lưng thấp giọng hỏi hắn bây giờ phải làm sao, hắn nhìn quần chúng vây xem một chút, trong lòng đã biết, bây giờ muốn tìm cây cuốc kia là không thể rồi.Dù cho vừa rồi trong đám người này có kẻ cầm cuốc, trải qua một trận vừa rồi, sợ rằng người ta cũng đã sớm chuồn êm. Hắn thở thật dài một cái, uể oải nói: "Xúi quẩy."
Lời này thanh âm không lớn không nhỏ, khiến cho Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta vừa bị Mộng Hồi Thiên Lý gạt tay ra nghe được, thật ra thì Mộng Hồi Thiên Thu cũng không có nói cô, nhưng là người a, luôn luôn sẽ có những suy nghĩ dư thừa, cô nàng tưởng Mộng Hồi Thiên Thu đang nói mình. Cô oa một tiếng, khóc, chỉ Mộng Hồi Thiên Thu nói: "Không phải chỉ là một cái thuốc cuốc thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người! Mất rồi liền mất, tự tôi đi nói với hội trưởng, anh cần gì nói tôi như vậy? Tôi biết anh thấy tôi gây ra phiền toái cho đoàn 2, anh cho là tôi thích đi theo anh cái đồ xú nam nhân âm tình bất định sao? Tự tôi đi tìm cuốc!" Vừa nói, cô vừa dậm chân, lớn tiếng khóc rồi chạy đi.
Những đoàn viên khác nhìn thấy cũng một đầu hắc tuyến, người này cũng có phần quá bệnh công chúa đi, đây là gì với gì a. Chẳng qua là, Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta cũng là em gái cao tầng, cứ như vậy để cho cô nàng chạy đi liệu có sao không? Mục sư vừa hồi sinh Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta, đi tới sau lưng Mộng Hồi Thiên Lý, thấp giọng hỏi: "Thiên Lý, chúng ta bây giờ. . ."
"Trở về trụ sở công hội đi. Hiện ở ở lại chỗ này còn có thể làm gì?" Mộng Hồi Thiên Thu cau mày thật sự là phiền lòng, hắn đã sớm biết làm việc chỉ cần đụng phải cái loại đại tiểu thư bệnh công chúa này thì nhất định sẽ sinh chuyện rồi, bây giờ rốt cuộc ác mộng trở thành sự thật rồi đi!
"Vậy Hôn Nhẹ Bảo Bối Của Ta. . ."
"MẶc kệ cô ta, chẳng lẽ còn muốn tôi chạy khắp thế giới tìm cô ta! Cô ta thật sự cho mình là công chúa sao! Tỉnh lại đi, đây là chơi trò chơi, cũng không phải là tiểu thuyết tình cảm, toi làm gì lắm thời gian bồi cô ta như vậy!" Mộng Hồi Thiên Lý chân mày nhíu càng lợi hại, dứt lời, xoay người liền đi về phía truyền tống thạch của chợ giao dịch.
Những đoàn viên khác trố mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo Mộng Hồi Thiên Thu evef truyền tống thạch.
Cũng không còn náo nhiệt để xem nữa, người chơi lục tục tản đi. Nên đi dạo phố thì đi dạo phố, nên trả giá thì trả giá, giống như mới vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh qua vậy, chợ giao dịch rất nhanh đã khôi phục trạng thái yên bình vốn có. Diệp Từ đứng ở trong đám người nhìn về phía đoàn người Mộng Hồi Thiên Thu rời đi, lại nhìn phương hướng vừa rồi Thu Thủy Bất Nhiễm Trần rời đi, quay đầu lại tiếp tục đi dạo trong chợ.
Mặc dù chuyện này người khởi xướng là cô, nhưng Diệp Từ cũng không có chút cảm giác áy náy nào. Ở trong trò chơi, loại chuyện này rất thường thấy, nào có cái cảm giác có tội hay không có tội gì, mọi người lăn lộn kiếm cơm, toàn bằng bản lãnh, nếu như không đánh lại, vậy hãy ngoan ngoãn dập đầu nhận mình là cháu trai liền tốt rồi, một chuyện bình thường biết bao.
Diệp Từ mới vừa đi quanh chỗ Thỏ Lưu Manh số 1 mấy vòng, hắn đã trở lại rồi. Diệp Từ nghênh đón, trên trán Thỏ Lưu Manh Số 1 còn lưu 1 lớp mồ hôi mỏng, hướng về phía cô cười hắc hắc: "Ai nha, thật là để bạn chờ lâu rồi, tôi đi hơi lâu." Vừa nói hắn vừa từ trong túi lấy ra những bản đồ Diệp Từ cần : "LẦn đầu mà bạn mua nhiều như vậy, tôi bớt cho bạn, tổng cộng đưa tôi 20.000 kim là được rồi."
Cái giá tiền này coi như là thích hợp, Diệp Từ gật đầu, không kỳ kèo một hào nào, trực tiếp móc ra 20.000 giao cho Thỏ Lưu Manh số 1.
Thỏ Lưu Manh Số 1 ước lượng túi tiền kia một chút, hết sức cao hứng híp mắt, hướng về phía Diệp Từ cười nói: "Bạn gì này, tôi muốn hỏi một chút, bạn phải đi hai địa phương này làm gì vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.