Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 65: Sống cho hiện tại




Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Bạn cùng lớp thật là chức danh kì diệu.
Hiện tại, giới thiệu kiểu này còn kì diệu hơn. Giống như thời phong kiến, một tiểu thư trốn sau lưng huynh trưởng, xấu hổ nói với muội muội của mình:
"Người này là biểu ca của ta"
Nghe thật là giống nhau. Cũng giống như, hiện tại tìm không ra từ nào thích hợp để liên hệ một cậu trai và một cô gái, thì hãy nói:
"Đây là bạn cùng lớp của tôi"
Nghe những lời giới thiệu này, người ta đã dùng một ánh mắt mập mờ người hiểu mình hiểu nhìn bạn rồi.
Bạn cùng lớp, chính là quan hệ người yêu mà mập mờ chưa dám nói. Cứ như vậy giới thiệu, chẳng khác nào tuyên bố cho mọi người rằng, anh ta và tôi có tình cảm với nhau, nhưng vẫn chưa đến lúc giới thiệu với mọi người.
Nếu Diệp Từ không sống lại, chắc cô cũng không rõ ý của Bạch Sắc Đồng Thoại đâu. Cô vẫn sẽ đơn thuần nghĩ rằng, bạn cùng lớp chính là bạn cùng lớp thôi. Cho dù sơ trung, cao trung hay đại học... một người đã từng học chung một lớp, đều có quan hệ này mà.
Chỉ là, sau khi trọng sinh, nhìn thấy nhiều quan hệ mập mờ rồi. Cô không thể giải thích đơn giản ý của Bạch Sắc Đồng Thoại được nữa.
Cô híp mắt quan sát Bạch Sắc Đồng Thoại, rồi lặng lẽ nhìn về phía Lưu Niên. Khóe môi không nhịn được cong khẽ, dường như đã hiểu được điều gì. Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp.
"Ừm"
Lưu Niên đứng bên cạnh Diệp Từ, mặt mày chau lại. Anh hiểu được sự mập mờ mà Bạch Sắc Đồng Thoại cố tình nói ra, nhưng không cách nào bác bỏ, chỉ có thể ủ rủ cúi đầu nói với Diệp Từ.
" Bạn hồi sơ trung "
Nghe Lưu Niên nói vậy khiến Bạch Sắc Đồng Thoại sáng sủa hẳn lên, cô hít sâu một hơi. Cười thật rạng rỡ, giống như vẻ mặt chua xót xen lẫn ấm ức kia chưa từng xảy ra.
"Đúng vậy, bắt đầu là sơ trung, rồi lên trung học. Suýt nữa là đại học, chẳng qua là chuyên ngành học khác nhau, tính ra đã hơn mười năm rồi"
Lưu Niên lúc này biểu tình nhíu mày còn không có, chỉ đạm mạc nhìn Bạch Sắc Đồng Thoại đang mỉm cười, trong lòng cô ấy còn mang theo chút đắc ý không rõ, đâm vào người Lưu Niên cực kì khó chịu.
Diệp Từ càng lúc càng cong khóe môi, nếu như lúc nãy cô còn nghi ngờ, thì bây giờ đã hiểu được tại sao cô gái này tìm mình chào hỏi làm quen rồi. Nếu như lúc này cô còn không nhận ra, thật uổng phí sống nhiều năm trên đời như vậy.
Chậc chậc, người này toàn thân đều là địch ý. Nếu địch ý có thể giết chết một người, có lẽ cô đã bị địch ý của cô ấy xuyên thành tổ ong rồi.
Nhưng mà, điều này thì liên quan quái gì đến mình?
Trong lúc Lưu Niên chống lại Bạch Sắc Đồng Thoại, Diệp Từ ngáp một cái, đưa mắt nhìn Áp Sa Long.
"Anh còn gì muốn nói không?"
Áp Sa Long thật sự muốn nói là mình chưa nói hết, nhưng không khí lúc này, không phải là thời điểm tốt để đàm phán mấy chuyện này.
Anh chỉ có thể không cam lòng nói.
"Hết rồi"
"Vậy tôi đi đây"
Diệp Từ nói xong, lưu loát nhảy lên lưng Lão Lục, vẫy tay chào mọi người ở sau.
"Hẹn gặp lại"
Sau đó, kéo kéo dây cương điều khiển Lão Lục hướng về phía trời cất cánh. Lão Lục vươn vai gào một tiếng, vỗ vỗ hay cánh rồi thổi bay toàn bộ quần áo của người đứng dưới, bay vào không trung.
Bạch Sắc Đồng Thoại bỗng chạy đến gọi theo Diệp Từ.
"Công Tử U"
Diệp Từ hơi kiềm Lão Lục lại, cúi đầu nhìn Bạch Sắc Đồng Thoại, lời nói rất thản nhiên:
"Có chuyện gì?"
"Sau này gặp lại, tôi mời cô đi uống trà hạng nhất ở Tây Bộ Đại Lục"
Bạch Sắc Đồng Thoại mỉm cười sáng lạn với Diệp Từ, định bắt tay chào cô, chỉ là bị Diệp Từ đánh gãy.
"Xin lỗi, tôi không uống trà với người lạ. Hơn nữa, trong trò chơi, tôi thích rượu hơn"
Bạch Sắc Đồng Thoại cười không ngừng, nhưng Diệp Từ chẳng mảy may quan tâm. Cô mặc kệ tất cả, không nhìn ai nữa, bấy giờ kéo Lão Lục bay đi.
Lưu Niên liếc mắt nhìn Bạch Sắc Đồng Thoại, ánh mắt lạnh như băng. Gọi ra Phượng Hoàng định theo sau, thì bị Bạch Sắc Đồng Thoại giữ tay lại, cô nói rằng.
"Lưu Niên, đừng như vậy"
Lưu Niên bình tĩnh hơn cả sự bình tĩnh.
"Buông"
"Lưu Niên"
"Buông"
Giọng nói của Lưu Niên mang theo lãnh ý, mặt mày đã nhíu lại từ bao giờ.
Bạch Sắc Đồng Thoại yêu Lưu Niên mười ba năm, cũng không hẳn là lãng phí thời gian. Ít ra cô vẫn hiểu Lưu Niên, ít nhất là động tác của Lưu Niên vẫn có thể hiểu được. Khi Lưu Niên giận giữ điều có một vài cử chỉ, đó là lông mi bên trái của anh sẽ nheo lại, môi mím thành đường thẳng. Mỗi lần anh có biểu tình lại, nếu chuyện tiếp theo còn tiếp tục làm anh không hài lòng, anh sẽ làm ra chuyện không lưu tình nể mặt ai cả.
Bạch Sắc Đồng Thoại cho dù không cam lòng nhìn Lưu Niên ở trước mặt mình đuổi theo Công Tử U. Nhưng cô vẫn lo lắng Lưu Niên tức giận, vì vậy tay của cô không dám nắm chặt nữa. Mà trong lúc này, Lưu Niên rút được tay ra, nhảy lên Phượng Hoàng đuổi theo bóng dáng Công Tử U.
Áp Sa Long nhìn theo hai người rời đi, trong lòng vừa đau lòng vừa bi thương. Khóc một dòng sông. Trong lòng anh thật lạnh lẽo, vì sao tự nhiên dâng lên ba ngàn tinh anh cơ chứ. Anh muốn phun máu bỏ mình.
Chẳng là hiện giờ anh có chuyện cần giải quyết, dù có không cam lòng vẫn phải tiếp tục theo. Anh liếc nhìn Thiển Xướng Đê Ngâm, hai người hiểu ý chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh lướt qua vợ mình, sắc mặt hình như hơi giận.
Cuối cùng nhẹ nhàng hừ mũi, đi khỏi đó cùng Thiển Xướng Đê Ngâm.
Toan Bình Quả tất nhiên là thấy biểu hiện của Áp Sa Long, cô thở dài một hơi. Xong rồi, xong rồi, lần này thì rắc rối rồi.
Tuy Áp Sa Long sủng cô tận trời, nhưng anh có nguyên tắc của anh. Sau vụ tự sát, Áp Sa Long đã muốn đá cô ấy ra khỏi công hội. Nhưng trong thời gian ngắn không tìm ra cớ nào, Thiển Xướng Đê Ngâm sợ Bạch Sắc Đồng Thoại chạy đến đối địch của Sáng Thế Kỷ, nên tạm thời giữ cô ở công hội. Nhưng Áp Sa Long vẫn nói cho Toan Bình Quả rất rõ ràng, đừng giao du với cô ấy nữa, cũng không cho cô ấy biết chuyện công hội. Còn những chuyện khác, mặc kệ cổ.
Tất nhiên mấy chuyện này Bạch Sắc Đồng Thoại không biết, chỉ có Toan Bình Quả biết thôi. Mà Toan Bình Quả càng lúc càng nhất trí với Áp Sa Long. Cô bắt đầu không vui vẻ mấy với Bạch Sắc Đồng Thoại nữa.
Nhưng chuyện hôm nay là ngoài ý muốn mà, cô thật sự không từ chối nổi. Cô nhìn thấy Bạch Sắc Đồng Thoại đứng đó, thở dài một hơi. Cô rốt cuộc là trêu chọc ai rồi, tại sao ăn ốc cuối cùng bắt cô đổ vỏ là sao...
Lưu Niên cưỡi Phượng Hoàng đuổi theo Diệp Từ rất nhanh, anh nhìn gương mặt cô không có gì đặc biệt, giống bình thường không khác gì nhau. Nhưng không hiểu sao trong lòng tràn ngập bất an.
Bất an khiến anh không thể đánh giá được tình cảm của Diệp Từ lúc này.
Lưu Niên đuổi theo cô, Diệp Từ biết. Cô liếc nhìn Lưu Niên, chỉ thấy anh hơi chau mày, biểu tình không yên ổn chút nào. Cô cảm thấy rất thú vị, thật không ngờ Lưu Niên mà cũng có biểu tình này sao.
Cô quay đầu đi, nhìn về phía trước. Thật sự lúc Bạch Sắc Đồng Thoại xuất hiện cô cũng không khó chịu gì cả. Chỉ là cô ý thức được một chuyện, gặp gỡ chính là gặp gỡ, cần nắm thì cứ nắm, nếu không thì nên buông tay. Nếu không làm được thì thật không biết xấu hổ.
Cô gặp gỡ Lưu Niên là điều tất yếu, bởi vì anh là mục tiêu của cô. Nhưng không biết từ bao giờ, anh quay đầu nhìn về phía cô?
Tiếp nữa, Diệp Từ không ghét bỏ gì Lưu Niên, chỉ là không có thói quen mục tiêu mình đuổi theo bỗng nhiên lại quay đầu nhìn lại mình mà thôi.
Điều này làm cho cô hơi lo lắng.
Lo lắng ư?
Đúng vậy, thật lo lắng.
Vì mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô rồi. Con người đều là vậy, với những chuyện mình không thể nắm giữ đều sinh ra lo lắng. Nên không biết phải làm gì tiếp theo, đối mặt hay là tránh đi?
Đời trước cho cô một đoạn tình cảm yêu đương không mấy đẹp đẽ, còn đời này thì sao? Cô còn có thể tin tưởng ai nữa không? Hay là cô không còn dư bao nhiêu tình cảm để mà lãng phí nữa?
Do dự không phải tác phong của cô, nhưng trong lúc này cô thật sự rất do dự. Cô không biết mình phải làm thế nào mới tốt. Vì vậy đành thở dài một hơi, có chút bận lòng. Tình cảm thật sự là phó bản khó khăn nhất mà người ta phải hạ mà.
"Lưu Niên, với những chuyện không thể lựa chọn, anh sẽ giải quyết như thế nào?"
Diệp Từ nhìn lên bầu trời màu lam xa xa, hỏi anh.
Lưu Niên vẫn còn đang rối rắm trong việc giải thích với cô, lại không ngờ Diệp Từ bỗng nhiên nói chuyện với mình trước. Anh hơi sửng sốt, sau đó mới chú ý về việc Diệp Từ hỏi.
Vấn đề cô hỏi hơi lạ, chuyện mình không thể lựa chọn sao? Trước mắt hình như có một chuyện thì phải.
Anh mỉm cười.
"Tương lai không ai biết trước được, kết quả ra sao cũng thế. Nếu đã như vậy, đành sống cho hiện tại thôi"
Diệp Từ quay đầu nhìn anh, hơi nhíu mày.
"Sống cho hiện tại?"
Lưu Niên gật gật đầu, mỉm cười với cô. Diệp Từ quay đầu đi, nhìn về phía xa, bắt đầu gặm nhấm điều anh nói. Sống ở hiện tại, không thèm nghĩ về tương lai nữa. Đây là một chuyện thật tốt... Diệp Từ cúi đầu, rũ mi. Suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười. Kỳ thật, nếu nói về Lưu Niên, cô thật sự không ghét anh. Ít nhất ở vườn hoa tử đằng, cô vui vẻ.
Trong lúc đó cô hơi hoảng hốt, dường như cô vừa hiểu ra gì đó, thật sự, thật sự rất tốt...
Lưu Niên thấy Diệp Từ không thèm trả lời anh, trong lòng lại sinh lo lắng. Anh nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, không hiểu sao lại khẩn trương vô cùng. Anh thở gấp, do dự một lúc mới nói.
"Tiểu Công Tử, anh... anh với cô ta chỉ là bạn học bình thường, là bạn bình thường nhất trong lớp"
Khóe môi Diệp Từ khẽ cong cong.
"Lưu Niên..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.