Liệp Lang Đảo

Chương 13:




Sa Tả trở ra ngoài theo con đường cũ, khi về tới phòng thì nhìn thấy Lily Ca đang đứng chờ cạnh ngăn tủ, sau khi đẩy ngăn tủ trở về vị trị cũ, lúc này cô mới cầm cái túi bố to ở bên cạnh lên: “Tôi giúp cậu lãnh phần cung cấp của tuần, mỗi tuần chúng ta sẽ lãnh một lần, tôi đã tìm cho cậu vài bộ quần áo phù hợp, cậu thay đi rồi tôi đưa cậu đi dạo xung quanh”.
“Cám ơn”. Sa Tả mở cái túi bố rồi nhìn vào trong, quần áo, thực phẩm, vật dụng hằng ngày và thuốc, ngoại trừ không có vũ khí thì tất cả đều giống với những gì trạm cung cấp phân phát cho phạm nhân.
Chỉ có điều không phải là thực phẩm tổng hợp, quần áo đều là vải bông thông thường.
Sa Tả thay bộ quần áo vừa người, sau đó nhét bộ quần áo của Naga vào trong túi, cậu nghĩ sau khi giặt sạch mới trả lại cho hắn.
Sa Tả đi ra khỏi phòng nhưng không thấy bóng dáng của Lily Ca, cậu đứng tại chỗ nhìn đông nhìn tây hết nửa ngày thì mới phát hiện cô đang nằm trên mái nhà đối diện, ngây người nhìn bầu trời u ám.
Nghe được tiếng đóng cửa, Lily Ca nhảy xuống, động tác rất nhanh nhẹn, dứt khoát và linh hoạt.
“Cậu thay xong rồi, đi thôi”. Lily Ca vỗ vỗ cát trên tay.
“Ừ, sao lại chạy lên mái nhà rồi”. Sa Tả cười cười, tuổi của Lily Ca có vẻ không lớn lắm, nhưng cô không giống với những cô gái ở AS.
“Phơi nắng thôi”. Lily Ca nở nụ cười, từ phơi nắng này nói ra phỏng chừng sẽ khiến tất cả mọi người chê cười, thế giới này đâu còn đủ ánh nắng để sưởi ấm con người.
Sa Tả không nói gì, chậm rãi đi sóng vai với Lily Ca trên con đường đất không rộng rãi.
Lily Ca nói rất nhiều, liên tục giới thiệu với cậu đâu là nhà ở của người dân, đâu là nơi có thể lấy đồ phân phối, đâu là nơi mọi người tụ họp, cô chỉ vào một mảnh đất trống: “Nơi đó là quảng trường của chúng tôi, khi có chuyện gì vui thì mọi người sẽ tập trung ở đây để ăn mừng”.
“Chuyện vui?”. Sa Tả nhìn quảng trường đơn sơ, ở nơi như vậy, hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, điều kiện sống như vậy, còn có chuyện gì có thể vui vẻ cần đến chúc mừng chứ.
“Ừ, tỷ như có trẻ con ra đời, sản lượng lương thực gia tăng, còn có rất nhiều chuyện khác nữa”. Lily Ca nghiêm túc giải thích, “Hiện tại, cậu có thể không hiểu được niềm vui này, ở đây thua kém rất nhiều so với AS, có điều sau này cậu sẽ hiểu được, ở nơi này, trên cơ sở của việc sống còn, sẽ có rất nhiều thứ có giá trị hạnh phúc”.
Nhắc tới trẻ con, Sa Tả có chút khó hiểu, lúc cậu lên đảo, nhìn thấy nữ giới ít lại càng ít, có thể gần như không đáng kể, với tỉ lệ như vậy thì trẻ con từ đâu tới? Nhưng bất luận là trong thành bảo của Bàng Ca hoặc là ở đây cũng có không ít người, cậu không nhịn được nói ra: “Tôi không thấy nữ giới…”.
“Tôi không phải là nữ giới sao?”. Lily nở nụ cười, nhưng ngay sau đó đôi mắt trở nên ảm đạm, “Trên đảo có rất ít phụ nữ, ở chỗ Bàng Ca hay là Tự Do thành, phụ nữ đều là tài nguyên khan hiếm, có điều chỗ của Bàng Ca… hẳn phụ nữ cũng chỉ là công cụ sinh đẻ mà thôi, tựa như… động vật vậy, không ngừng *** và sinh sản”.
Sa Tả nói không nên lời, đây là cái thế giới vặn vẹo đến mức nào?
Lily Ca dẫn cậu đi một vòng lớn quanh Tự Do thành, diện tích của nơi đây nhìn qua không lớn nhưng lại mất khá nhiều thời gian để đi hết, khi trở lại gần quảng trường, Lily Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Giữa trưa rồi, tôi dẫn cậu đi nghỉ ngơi?”.
“Tôi còn muốn đi tiếp”, Sa Tả lắc đầu, “Naga còn ở đây không?”.
“Hẳn là ở bên kia vách núi”, Lily Ca chỉ vào con đường nhỏ phía sau vách núi thông đến Tự Do thành, cậu đi thẳng là có thể nhìn thấy, tôi không dẫn cậu đi được, Naga không muốn nhìn thấy chúng tôi”.
Sa Tả thuận theo con đường đi đến vách núi, cậu muốn tìm Naga không vì chuyện gì khác, chỉ là cậu vẫn chưa chính thức nói cám ơn đến Naga mà thôi.
Song khi cậu đến bên cạnh vách núi thì không nhìn thấy người, gió thổi vù vù bên dưới thung lũng, cậu rụt cổ một cái, đứng nhìn khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, cậu có chút thất vọng chuẩn bị xoay người rời đi.
“Tìm tôi sao”. Giọng nói Naga truyền đến từ phía sau, nghe có chút bay bổng, cảm giác khoảng cách không gần.
Sa Tả xoay người nhưng không nhìn thấy ai, cậu do dự đi đến gần vách núi: “Naga?”.
“Ở dưới”.
Lúc này, cậu mới nghe rõ giọng Naga truyền tới từ thung lũng bên dưới, cậu thử đi về phía trước hai bước, bởi vì vách núi dựng đứng 90 độ, nếu cậu không đứng sát mép vực thì sẽ không nhìn thấy tình huống bên dưới. Nhưng còn chưa đi đến mép vực, đá đen dưới chân hơi long ra, cậu dừng lại: “Anh có thể đi lên không?”.
“Cậu nhảy xuống đi”. Naga qua loa nói, tựa như nói cậu cứ đi tới đây vậy.
“Cái gì?”. Sa Tả hoài nghi mình nghe lầm, cậu ngồi xổm bên vách núi, “Coi như anh không lên được vậy, tôi muốn nói với anh một tiếng, cám ơn anh đã cứu tôi, không có anh thì tôi có thể đã bỏ mạng ở đó rồi, còn nữa, Đức Lạp Khố của anh, tôi rất xin lỗi”.
Phạm nhân bị lưu đày đến đảo Liệp Langchủ yếu là người bình dân ở AS, cấp bậc của bọn họ quyết định bọn họ không được học tập, người sinh ra tại đảo Liệp Langlại càng không thể, vì vậy, đối với lời nói của Sa Tả, Naga trầm mặc rất lâu, hắn không biết nên nói cái gì.
Sa Tả không đợi được câu trả lời của hắn, cậu không thể làm gì khác là đứng lên, lùi về sau vài bước: “Anh ở đây bao lâu rồi?”.
“Không biết”.
“Nếu như tôi không ở lại Tự Do thành, tôi còn có thể đi nơi nào?”.
“Chỗ Bàng Ca, chỗ lạc bố, đều có thể”. Giọng nói nhàn nhã của Naga truyền đến từ trong gió rét, mang theo ý tứ đùa giỡn rõ ràng.
Sa Tả đã quen với giọng điệu nói chuyện của hắn nên không quá để ý, lại còn rất nghiêm túc hỏi lại: “Lạc bố? Lạc bố là cái gì?”.
“Không phải thiếu chút nữa cậu đã *** với lạc bố sao?”.
Sa Tả lập tức nhớ lại cảnh tượng dưới đáy cốc, cảm giác nguyên trụ dân vuốt ve người cậu khiến cậu buồn nôn. Đối với trêu chọc của Naga, cậu có chút tức giận, cậu giơ chân đá lên những cục đá rời rạc bên vách núi, chúng nó lập tức rơi xuống dưới, âm thanh va chạm vang vọng dưới đáy vực sâu thẳm.
Thời gian đá vụn lăn đến đáy vực không ngắn, cái vách đá này thật sự rất sâu. Lúc âm thanh va chạm biến mất, ngoại trừ tiếng gió thổi bốn bề thì không còn âm thanh nào khác, Sa Tả đột nhiên có chút bất an, không đập trúng Naga chứ?
“Naga?”. Sa Tả gọi một tiếng.
Bên vách đá đột nhiên có một bàn tay giơ lên bám vào tảng đá gần đó, tiếp đó cậu nhìn thấy Naga nhảy lên từ bên dưới, trên mũ và người đều là cát mịn và đá vụn trắng xám.
Sa Tả nhanh chóng lui về sau hai bước, cậu chỉ tùy tiện đá một chút, lại không ngờ Naga ở ngay bên dưới cậu, cậu nghĩ Naga có thể sẽ tức giận: “Xin lỗi, tôi… tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bị đùa giỡn như vậy”.
Naga không lên tiếng, hắn phủi sạch đá vụn trên mũ và trên vai, nhưng những vết trắng trên áo khoác đen của hắn vẫn còn rất rõ.
“Không muốn ở lại đây?”. Khi Sa Tả bất đắc dĩ xoay người rời đi, Naga lên tiếng hỏi cậu.
“Ừ, mục sư nói Trình Khản nhờ ông ấy cứu tôi, tại sao lại làm như vậy, phỏng chừng có nguyên nhân không muốn nói cho tôi biết”. Sa Tả nhìn gương mặt Naga ẩn phía sau mũ, “Nhưng hiện tại, ngay cả lí do vì sao tôi giết người tôi còn chưa biết rõ, tôi không muốn tiếp tục bị cuốn vào bất cứ chuyện gì nữa…”.
Sa Tả dừng một chút, Naga không có chút biểu lộ nào là đang lắng nghe, cậu tiếp tục nói: “Nhưng ý của anh là không có nơi nào tôi có thể đi đúng không, ngoại trừ nguyên trụ dân, nơi có thể sinh sống chỉ có chỗ Bàng Ca và Tự Do thành”.
“Đúng vậy”.
“Cám ơn”. Sa Tả khẽ thở dài, kéo lại cổ áo, xoay người chậm rãi đi về đường cũ, “Vậy tôi chỉ có thể ở lại nơi này”.
“Mục sư là người tốt”. Naga đứng sau lưng nói một câu.
Mục sư là người tốt, Sa Tả sẵn lòng tin tưởng lời nói này, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn có thể tiếp thu sinh hoạt ở Tự Do thành, tiền đề cho tự do là chiến đấu và giết chóc, việc này đối với cậu mà nói, trong lòng cậu tạm thời có một cái rãnh không dễ dàng vượt qua.
Trước mắt, cậu chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, cho dù chỉ trong thời gian rất ngắn, cậu cần điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Có lẽ… Sa Tả dừng bước, cậu biết suy nghĩ này của mình có chút quá mức nhưng cậu vẫn quay đầu nhìn Naga: “Tôi có thể đi theo anh không?”.
Naga tựa hồ có chút giật mình, hắn nâng cằm, một lát sau mới trả lời: “Không thể”.
“Vì sao?”. Kỳ thật Sa Tả có thể đoán được đáp án của Naga.
“Cậu là gánh nặng”.
Naga nói toạc ra, đơn giản, nhanh chóng đâm mạnh vào Sa Tả, thân thể cậu có hơi lung lay, cậu không nói gì nữa, quay đầu bước nhanh về.
Gánh nặng. Đây là miêu tả cực kì chính xác, Sa Tả đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình rất trẻ con, cậu không muốn ở lại Tự Do thành, không muốn bị thu nhận mà không có mục đích rõ ràng, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến sinh tồn đáng sợ…
Thế nhưng, cậu có năng lực gì để sống sót trên hòn đảo nếu muốn thoát khỏi những thứ này?
Tất cả tự tin được xây dựng dưới môi trường trưởng thành thuận lợi ở AS đã bị hai chữ kia của Naga đập tan.
Cũng vào lúc này, cậu mới có thể hiểu được những gì cha mẹ đã nói với cậu.
Đối mặt với hiện thực không thể thay đổi, cậu phải học được sự cân bằng và tiếp nhận trong thời gian ngắn nhất, sau đó, cố gắng sống tốt hơn trong phạm vi năng lực của mình.
Cậu vẫn cho là mình có thể làm được, nhưng không nghĩ rằng cậu thật sự vẫn chưa làm được gì.
Trên đường trở về quảng trường, Sa Tả thỉnh thoảng có thể gặp được những người đi đường, mỗi người đều thân thiện mỉm cười với cậu, bình thường nơi này sẽ có người mới đến, vì thế không ai có hiếu kỳ nhiều lắm đối với Sa Tả. Sa Tả đi nửa ngày mới về tới căn nhà của mục sư, khi về đến nơi liền nhìn thấy Lily Ca đang nằm phơi nắng trên mái nhà đối diện.
“Cậu về rồi”, Lily Ca ngồi dậy, từ trên mái nhà nhìn cậu, “Muốn nghỉ ngơi chưa? Tôi dẫn cậu đến chỗ của cậu”.
“Được”. Sa Tả gật đầu.
Lily Ca nhảy xuống, chỉ vào một loạt căn phòng nhỏ cách đó không xa, “Tất cả mọi người đều ở bên đó, đội chiến đấu và nam giới, phụ nữ và trẻ con ở bên kia đoạn sườn dốc, tương đối an toàn”.
“Ừ”. Sa Tả cầm theo cái túi lớn, đi theo Lily Ca về hướng bên kia.
“Điều kiện của chúng ta không phải quá tốt, vài người sẽ ở chung một chỗ, mục sư nói cậu có số thứ tự cấp B nên ngay từ đầu không có khả năng thích ứng với nơi này, vì thế sắp xếp cho cậu ở cùng với Kiệt Tu, hai người thì sẽ yên tĩnh một chút”.
“Không sao, tôi ở cùng như mọi người là được”. Sa Tả vẫn có chút khó chịu với sự đặc cách của mục sư dành cho cậu.
“Chỗ Kiệt Tu vốn cũng có người ở chung, người ban đầu ở chung với cậu ta… tháng trước đi đến tòa thành bên kia tìm người trốn thoát, tới giờ vẫn chưa trở về”. Lily Ca cúi đầu, một lát sau lại nở nụ cười, “Kiệt Tu là đội phó đội chiến đấu, cậu ấy là người tốt”.
Căn phòng nhỏ của Kiệt Tu nằm ở ngoài cùng, lúc vào nhà, Sa Tả nhìn thấy bên cửa sổ có đặt một bụi cỏ trồng trong bình thủy tinh.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, không khác biệt lắm với chỗ của mục sư, sự khác biệt duy nhất chính là trên bàn, đầu giường, còn có cạnh tường đặt rất nhiều thực vật nhỏ, tất cả đều trồng trong bình thủy tinh, những cây cỏ nhỏ màu xanh biếc làm cho căn phòng thêm ấm áp.
Người nằm trên giường nghe tiếng bọn họ bước vào, từ trên giường ngồi dậy, cất tiếng chào hỏi Sa Tả: “Sa Tả?”.
“Đây là Kiệt Tu”. Lily Ca quay đầu giới thiệu Kiệt Tu với Sa Tả.
“Xin chào”. Sa Tả đi tới, theo thói quen chìa tay ra.
Kiệt Tu sửng sốt một chút rồi mới đứng lên nhẹ nhàng bắt tay với cậu, “Hoan nghênh”.
Lúc Lily Ca đi khỏi, Sa Tả lấy ra từ trong túi thứ gì đó bỏ vào trong hộc tủ nhỏ bên cạnh cái giường khác, cậu vẫn chưa nghiên cứu kĩ một số thực phẩm.
“Ăn quen không, nó khác với thứ gì đó của AS lắm”. Kiệt Tu nằm lại về giường, tay gối đầu nhìn về phía cậu.
“Ừ”, Sa Tả cầm lấy bánh mì rồi cắn một cái, “So với thực phẩm tự nhiên ở AS thì ngon hơn”.
“Thực phẩm tự nhiên ở AS đều bị cải biến gen đúng không”, Kiệt Tu nhìn chằm chằm vào động tác của Sa Tả, đối với việc Sa Tả nói mình chưa trải qua huấn luyện thì cậu hoàn toàn không thể tin được, “Chạy theo sản lượng”.
“Đúng vậy, người nhiều đất ít, do đó có rất nhiều người không có thức ăn, chỉ có thể dựa vào thực phẩm tổng hợp”. Sa Tả nhanh chóng ăn xong bánh mì nhỏ, rồi lại cầm lấy một khối gì đó trông như thịt, buổi sáng cậu ăn rất ít, hiện tại dừng lại nghỉ ngơi liền cảm thấy đói bụng.
“Muốn tắm rửa thư giãn chút không?”.
“Đó là tốt nhất”. Từ khi lên đảo đến nay, Sa Tả bị lăn qua lăn lại biết bao nhiêu lần, ngoại trừ uống nước thì cậu chưa từng chạm đến nước.
Kiệt Tu nhảy xuống giường đi đến một góc nhà, sau đó khom lưng kéo cái vòng sắt trên sàn nhà, một phần nền nhà được kéo lên, phía dưới lộ ra một cái động đá, thỉnh thoảng còn bay ra một chút khói trắng.
“Phía dưới có suối nước nóng”, Kiệt Tu chỉ chỉ xuống dưới, “Đi xuống cầu thang là có thể nhìn thấy, nước rất ấm”.
“Cám ơn”, Sa Tả nhìn xuống dưới, trong làn khói trắng có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ.
Cậu đi xuống cầu thang, cậu chưa thấy qua suối nước nóng, nguồn năng lượng địa nhiệt ở AS rất ít, cho dù có loại suối nước nóng này thì cũng không mở cửa dân dụng hoặc dùng để tắm…
Lúc Sa Tả xuống phía dưới, Kiệt Tu ngồi xổm bên cạnh miệng động lắng nghe động tĩnh của Sa Tả, khi xác định Sa Tả đã vào trong ao nước, cậu cũng rón rén theo xuống dưới.
Cậu không có ý tứ gì khác, cậu chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc Sa Tả có từng trải qua huấn luyện hay không, mặc dù cách thức này có vẻ không thích hợp.
Sa Tả đứng trong làn nước, nhiệt độ của nước rất cao, một cơn ấm áp từ dưới chân chậm rãi khuếch tán toàn thân, nhưng cậu không dám trực tiếp ngồi xuống ngâm cả người vào trong nước, vết thương trên đùi và mông của cậu vẫn không biết ra sao.
Cậu khom lưng với tay vào trong nước, cậu vẩy nước lên chân, lúc nước lướt qua vết thương trên bắp đùi thì tựa hồ không có cảm giác gì, cậu tiếp tục thử ngồi xổm vào trong nước.
Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, vết thương không có cảm giác gì khác biệt, cậu rốt cuộc an tâm ngồi hẳn xuống nước, bề mặt đá thô ráp tạo cảm giác rất thoải mái.
Cậu vốc một bụm nước rửa mặt, nước có hơi xanh biếc, tựa như có rất nhiều loại tảo, còn có một loại mùi hương hỗn hợp giữa đá và thực vật.
Ngâm một hồi thì toàn thân thả lỏng, Sa Tả di chuyển muốn đem đầu ngập trong nước, không đợi cậu bắt đầu thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến từ bên ngoài cửa động, “Đội phó? Anh Kiệt Tu?”.
Có lẽ có người đến tìm Kiệt Tu, nhưng hình như Kiệt Tu không có trong phòng, cậu lo lắng không biết người kia có xuống đây tìm người hay không, vì vậy đứng lên dự định mặc quần áo vào.
Kiệt Tu chống tay lên vách đá, tiến cũng không được lùi cũng không xong, cánh cửa trên sàn nhà cậu vẫn chưa đóng, người kia nhất định sẽ xuống dưới đây tìm cậu…
Kiệt Tu đang nghĩ nên làm gì bây giờ thì sau lưng truyền đến giọng nói vui vẻ: “Đội phó, anh chuẩn bị tắm sao? Cũng không nói một tiếng gì hết”.
Xui xẻo quá!
Kiệt Tu chứng kiến Sa Tả còn đang trong ao thì bị âm thanh truyền đến từ bên ngoài làm cho giật mình, chợt quay mạnh người sang.
Sa Tả cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa bối rối, cậu nhìn chằm chằm vào Kiệt Tu đang đứng trên cầu thang không biết nói gì cho phải, tuy rằng đều là đàn ông, nhưng có phải người đội phó này có tật xấu nhìn trộm đàn ông đi tắm hay không?
“Tôi… phải… cái kia…”. Kiệt Tu cũng rất xấu hổ, cậu nhanh chóng xoay người đi lên, “Cậu từ từ tắm đi”.
Vừa về tới phòng, Kiệt Tu liền hung hăng trừng mắt nhìn cậu bé được mọi người gọi là Bạch Nha: “Làm gì, có chuyện gì cần cậu phải xông xuống dưới gọi hả!”.
“Ngày trước em cũng xuống dưới mà”, Bạch Nha (Răng Trắng) có chút lúng túng, nó không biết vì sao đội phó phải nhìn trộm đồng bạn mới tắm, có điều nó không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nó có chuyện quan trọng hơn, “Ngày hôm nay có người phát hiện đội hộ vệ và đội săn bắn của Bàng Ca hình như đang tập hợp, không biết là có chuyện gì, đội trưởng bảo anh cử thêm người vào địa đạo”.
“Ngày cuồng hoan sao”. Kiệt Tu nhíu mày, một năm một lần, Bàng Ca đúng là rảnh rỗi thật.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.