Liệp Lang Đảo

Chương 28:




“Cái người gọi là Sa Tả, tư liệu của cậu ta bình thường không, chỉ là một phạm nhân bị lưu đày?”. Bowler ngồi trong phòng làm việc trống rỗng, ở giữa phòng làm việc, màn hình ba chiều vẫn còn đang phát hình, khi Sa Tả bổ vào vai 207 thì Bowler vô thức giơ tay sờ lên vai mình.
“Tư liệu đã được chuyển đến, tất cả đều bình thường”. Một người đàn ông mặc đồng phục đứng thẳng tắp phía sau hắn.
“Bình thường? Đây rõ ràng là kiệt tác của Trình Khản”. Bowler đứng lên chỉ vào màn hình, bọn họ đã xem đoạn hình ảnh ba chiều này hơn mười lần, đây là thông tin được thu lại từ camera mini cấy vào mắt 207, “Người bình thường không thể có được sức mạnh này, huống chi còn là một cấp B đến từ AS, cậu ta không thể được huấn luyện, không nói tới sức mạnh, loại kĩ năng này, toàn bộ đều đánh vào điểm mấu chốt! Đám chính phủ kia ăn đồ ăn quá hạn sao, một người như vậy mà không có ai chú ý đến?”.
Không ai có thể trả lời vấn đề của Bowler, cuộc sống hai mươi năm trước của Sa Tả trước khi đến đảo Liệp Lang rất bình thường và không có gì lạ, sinh hoạt ngày thường giống với toàn bộ thanh niên sinh trưởng trong gia đình cấp B tại AS.
“Giết chết 207 chính là tiểu quái vật kia à?”. Bowler chuyển sang hình ảnh khác, nhìn vào thi thể 207 đang được đặt trên bàn giải phẫu.
“Vâng, là Naga”.
“Naga”, Bowler khinh thường lặp lại cái tên này, “Gần đây vẫn không có biện pháp truy lùng hắn sao?”.
“Vâng, chúng ta không thể loại bỏ thiết bị che đậy trên người hắn… Bàng Ca cũng từ chối cung cấp tình trạng sắp tới của Naga”.
“Bàng Ca? Không cần trông chờ vào người này, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phối hợp với chúng ta”, Bowler phất tay, “Cậu đi làm việc đi, vất vả rồi”.
Trước khi cái tên Naga nổi danh thì ngoại trừ Trình Khản, không ai ngờ được có một ngày Naga lại có được năng lực như thế.
Lúc tiêu hủy hai mẫu 4A và 91 thì nên tiêu hủy cả con của bọn họ, hắn không muốn truy cứu trách nhiệm người không tiêu hủy đứa bé này, hàng mẫu bị vứt bỏ không được đánh số, thời điểm xét nghiệm di truyền không phát hiện bất cứ nội dung nào có giá trị, tiêu hủy hay không tiêu hủy cũng rất bình thường.
Lão hồ ly bất tử Trình Khản này! Bowler nện tay lên bàn, tất cả là do hắn dày công bố trí!
Thậm chí trong khoảng thời gian Trình Khản đông lạnh, công việc ở Sở nghiên cứu đều phải chịu quản chế của Trình Khản, chỉ có thể ấn theo kế hoạch của Trình Khản mà tiến hành, mặc dù hiện tại hắn hận không thể nổ tung Trình Khản nhưng chẳng thể làm được gì.
Bởi vì Trình Khản đã mang đi bản danh sách gien trong đợt nghiên cứu thành công đầu tiên, sự thật chứng minh các mẫu do Trình Khản nghiên cứu tuy thời gian năng lực đạt được và phản ánh quá dài, nhưng lại ổn định nhất, chỉ cần cải thiện dựa trên nền tảng này, bọn họ có thể thực hiện mục tiêu cho ra đời lớp nhân loại mới thật sự cường đại.
Nhưng Trình Khản lại mang thành quả đi, giấu ở nơi chỉ có mình hắn biết, lúc chính phủ AS bí mật thanh lý kí ức của Trình Khản về đường hầm, bọn họ thậm chí từng nghĩ biện pháp kiểm tra qua bộ não của hắn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì!”. Bowler ngồi lại vào ghế, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, “Không ai có thể ngăn cản kế hoạch A-đam hoàn mỹ!”.

Sa Tả bắt đầu hôn mê lúc hai người đều đạt đến đỉnh sung sướng.
Trước khi hôn mê, Sa Tả chỉ để lại một câu: “Dọn dẹp chút!”.
Sau đó tựa như đang ngủ, rơi vào hôn mê.
Việc này so ra còn tốt hơn việc cậu ta đau đến mức vừa khua người vào tường vừa đánh người, Naga là người tự cởi quần mình và quần của cậu, vậy thì cứ theo cậu ta nói mà dọn dẹp thôi.
Chỉ là đối mặt với cơ thể trần trụi của Sa Tả, hắn không biết di chuyển cậu đi bằng cách nào, bình thường hắn hay kéo thi thể đến cho Đức Lạp Khố, nhưng Sa Tả không phải thi thể. Hắn khom lưng túm lấy cánh tay Sa Tả, bước hai bước rồi lại cảm thấy không được, trên lưng Sa Tả có vết thương, lôi đi như vậy vết thương càng thêm nặng, vì vậy hắn nắm lấy tóc Sa Tả.
Suy nghĩ thế nào vẫn là buông tay, cuối cùng hắn chọn được biện pháp tốt nhất, hắn bế Sa Tả lên.
Nhiệt độ cơ thể của Sa Tả rất thấp, ôm vào lòng rất thoải mái. Đầm nước bên ngoài động không phải suối nước nóng, nhưng vì nằm cạnh núi lửa nên nhiệt độ của nó còn cao hơn nhiệt độ cơ thể Sa Tả.
Hắn ném Sa Tả vào trong nước, sau đó cũng nhảy xuống theo, hắn đỡ lấy đầu cậu, hai người lặng lẽ trôi nổi bên trong nước.
Chỉ khi ở trong nước, Naga mới hoàn toàn thả lỏng, mới có cảm giác mình tự do.
Hắn nghiêng đầu nhìn Sa Tả, trước nay hắn chưa từng nhìn kỹ cậu, chỉ là lướt mắt nhìn vài lần, hiện tại được nhìn gần như vậy, hắn cảm thấy Sa Tả rất đẹp, tuy rằng lúc cậu ta phát cuồng trông như con dã thú, nhưng hiện tại… hắn đưa tay chạm vào môi Sa Tả, rồi lại cẩn thận đến gần hôn lên môi cậu.
Sa Tả cho hắn cảm giác thoải mái hắn chưa bao giờ có, cảm giác được người chạm vào, vuốt ve, da thịt cọ xát, hắn không thể nào quên được, hơn nữa còn khát khao có thể chiếm giữ nó.
Hắn kéo Sa Tả vào lòng mình, tay vuốt ve người cậu, hắn chưa bao giờ dùng tay khám phá người nào, cảm giác chạm lên làn da mềm mại đàn hồi của Sa Tả rất thoải mái, loại dục vọng khác thường dâng lên.
Hắn không nhịn được lại hôn Sa Tả, có điều lúc này Sa Tả không có phản ứng, hắn muốn đưa đầu lưỡi chạm vào răng Sa Tả. Hắn đưa tay nhéo mặt Sa Tả, Sa Tả hơi há miệng, hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào, thưởng thức miệng Sa Tả, học theo động tác Sa Tả dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi hắn.
Dục vọng lần thứ hai ngẩng đầu khiến hắn bứt rứt rất khó chịu, hắn ôm chặt người Sa Tả và thử cọ xát, Sa Tả không cách nào đáp lại hắn, cũng không ai nói cho hắn biết hắn nên làm gì tiếp theo.
Vuốt ve và cọ xát trên người Sa Tả được một lúc, Naga khẽ thở dài, học theo động tác của Sa Tả mà cầm lấy dục vọng bản thân.

Lúc Sa Tả tỉnh lại, bên người ánh sáng ấm áp, cậu nhận ra bản thân vẫn còn ở trong cái động nước kia, nằm trên tấm chăn dày.
Điều khiến cậu vui mừng chính là cảm giác đau đớn dường như đã biến mất.
Cậu thử vận động cánh tay, nhấc chân lên, ngoại trừ cơ thể có chút yếu thì không có cảm giác khó chịu nào khác. Cơn đau kim châm muối xát khiến cậu hận không thể đâm chết mình lúc trước đã không còn.
“Naga!”. Cậu gọi một tiếng rồi ngồi dậy, tâm trạng rất tốt.
Nhưng xung quanh rất yên lặng, không ai trả lời cậu, Naga không ở trong động.
Sa Tả thấy bên người có đặt một bộ quần áo, chắc là Naga chuẩn bị cho cậu, cậu cầm lấy mặc vào, có hơi không hiểu vì sao mình lại trần cả người như thế.
Bên ngoài động cũng không có ai, Naga phỏng chừng đã đi ra ngoài.
Sa Tả do dự một chút, cậu nằm bò đến bên đầm nước, vùi đầu vào trong nước rồi mở mắt.
Đầm nước rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với đầm nước thông đến thế giới dưới nước kia, nó xấp xỉ với cái bồn tắm lớn trong nhà cậu ở AS.
Tình hình trong nước rất bình thường, nham thạch đen khiến cho trong nước cũng tối đen, cậu đang muốn đứng dậy lấy thanh chiếu sáng thì trong nước chợt có bọt khí nổi lên, sau đó liền thấy từ nơi rất sâu xuất hiện một gương mặt, lấy tốc độ kinh người hướng về phía cậu.
“A!”. Sa Tả kêu lên trong nước, phun ra một chuỗi bong bóng, cậu nhanh chóng nhảy dựng lên, lùi về phía vách động.
Có một người lủi lên từ dưới nước, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, sau đó ho khụ hai tiếng: “Cậu đang làm gì?”.
“Tôi muốn xem bên dưới có những gì”. Sa Tả cũng bị sặc nước, ho nửa ngày.
Naga không mặc quần áo, trên tóc còn tích nước, trong tay cầm một cái túi ném tới: “Đói không?”.
“Đói”. Sa Tả cầm túi rồi mở ra, thấy bên trong có một miếng thịt rất thơm, cậu biết cái này có khả năng là thịt của loài thỏ cực lớn kia, cậu lấy ra, cắn một cái: “Sao tôi lại đói thế này?”.
“Ba ngày không ăn”. Naga lắc lắc tóc, đi tới trước mặt cậu, cẩn thận nhìn mặt cậu một hồi: “Còn đau không?”.
“Không đau, tôi ngủ mất ba ngày hả?”. Sa Tả nhìn con ngươi đen nhánh của Naga, trong lòng chợt có chút kích động, nhanh chóng cúi đầu ăn thịt.
“Ừ”. Naga vẫn nhìn chằm chằm cậu.
“Mặt tôi bị biến dạng hả?”. Sa Tả bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, từ trước đến giờ Naga chưa bao giờ nhìn cậu như vậy, “Hay là mọc bọc?”.
Naga không lên tiếng, hắn đột ngột tiến đến gần, hôn lên chóp mũi cậu.
Sa Tả ngây ngẩn cả người, môi Naga ướt đẫm, hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến cậu có hơi choáng váng, hơn nửa ngày mới hỏi một câu: “Làm gì đó?”.
“Sao?”. Đối với phản ứng ngạc nhiên của cậu, hắn có chút khó hiểu.
“Anh… hôn tôi làm gì?”. Sa Tả khó khăn nói, cậu không biết Naga bị làm sao, nhưng cậu có thể nhìn ra vẻ mặt thản nhiên không biết cái gì gọi là xấu hổ của Naga.
Naga không biết trả lời như thế nào.
Hắn không biết mình tại sao lại muốn hôn Sa Tả, cũng không biết vì sao Sa Tả phải hỏi hắn, khi Sa Tả hôn hắn, hắn cũng chưa từng hỏi, khi Sa Tả cởi quần áo hắn thì hắn mới hỏi một câu.
Hắn suy nghĩ một chút, lại tiến tới gần rồi dùng đầu lưỡi liếm lên chóp mũi Sa Tả, sau đó xoay người đi vào động: “Cậu ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu về Tự Do thành”.
Sa Tả cầm miếng thịt, chậm rãi nhai, bắt đầu cẩn thận nhớ lại, trước khi cậu ngủ nhất định đã có chuyện xảy ra, bằng không với tính cách kháng cự ngàn dặm của Naga, hắn không có khả năng sẽ làm ra động tác lạ thường thế này.
Năm phút sau đó, cậu đã nhớ ra chuyện trước khi mình mê man.
Đồng thời cậu cũng phát hiện thay đổi của bản thân. Cậu vẫn luôn cảm thấy khả năng ghi nhớ của cậu không tệ, nhưng hiện tại đột nhiên có chút khó tin.
Cậu có thể nhớ lại mỗi một chi tiết lúc ấy, mỗi một động tác và cảm giác giữa cậu và Naga, cậu có thể đỏ mặt nhớ lại rõ ràng.
Nếu như nói vì đây là chuyện ai cũng sẽ nhớ tương đối, nhưng cậu không thể nào giải thích được vì sao cậu có thể nhớ lại rất nhiều chi tiết mà trước đó cậu chưa từng để ý.
Ví dụ như hai người lính đưa bọn cậu đến phi cơ, số hiệu trước ngực hai tên lính đó, trước đó cậu thậm chí không nhớ rõ hai người kia, cũng không biết trước ngực bọn họ có số hiệu!
Vẫn còn rất nhiều chi tiết cậu cảm giác mình chưa từng để tâm, chỉ cần cậu chịu suy nghĩ thì có thể nhớ lại toàn bộ, ngay cả nội dung cậu căn bản không có ấn tượng như trên cổ tay của Lily Ca có nốt ruồi đỏ, vậy mà cậu cũng nhớ rõ ràng.
Chỉ có một cách giải thích, cậu có thể nhớ rõ tất cả những gì cậu từng nhìn thấy, chỉ cần nhìn thấy, cậu liền có thể nhớ lại.
Trong nháy mắt, vô số đoạn kí ức từ nhỏ đến lớn trào lên không ngừng, đủ loại âm thanh, đủ loại hình ảnh, còn có một số ký hiệu và con số không hiểu ý nghĩa.
Trong đầu cậu tựa như có một máy chiếu phim đang vận hành ở tốc độ cao, lượng thông tin bùng nổ khiến cậu đau đầu, từng giọt mồ hôi trượt xuống dọc theo mặt.
“Sao vậy?”. Tuy cậu không phát ra bất cứ âm thanh gì nhưng Naga ở bên trong động vẫn phát hiện dị thường của cậu, câu hỏi này kéo cậu trở lại từ trong hỗn loạn.
Sa Tả vô lực ngồi xuống đất, tay chống đất thở hổn hển thật lâu.
“Tôi hình như… có thể nhớ rõ tất cả những gì tôi từng nhìn thấy”. Sa Tả điều chỉnh hơi thở, chậm rãi ngẩng đầu, “Thật đáng sợ”.
Naga ngồi xổm bên cạnh, sờ đầu cậu: “Đừng nhớ”.
Sa Tả đập một cái vào đầu, rồi lại kết hợp hít thở sâu nhiều lần, những thứ ngổn ngang trong đầu dần dần biến mất, nhưng những tiếp xúc thân mật với Naga vẫn chập chờn trước mắt, không xua đi được.
Cậu mở mắt nhìn Naga đang ngồi xổm trước mặt cậu, cơ thể trần của hắn khiến cho hồi tưởng càng thêm chân thực và làm cho… tim cậu đập rộn lên.
Khi Sa Tả nhào đến nắm lấy vai hắn rồi hôn tới, cậu rất chắc chắn rằng răng của mình và răng Naga đã va vào nhau, cậu thấy Naga nhíu mày, còn nghe được tiếng hừ khẽ của hắn.
Cậu không dừng lại, phản ứng của Naga khiến cậu thấy thú vị, cậu đè Naga xuống đất, dùng sức hôn lên mặt lên cổ hắn.
Nhưng không đợi cậu tiến thêm một bước thì đã bị Naga đẩy ra.
“Đừng đè tôi”. Giọng Naga có chút trầm xuống.
Sa Tả nhìn gương mặt không biểu tình của hắn, mù tịt hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Không thích”.
“Vậy anh thích thế nào?”.
Naga đẩy cậu ra, xoay người nhảy qua người cậu rồi đè vai cậu xuống: “Thế này”.
“Ồ”, Sa Tả nhìn Naga ngồi trên người mình, có chút không biết nói gì, “Có gì khác nhau sao?”.
“Khác”. Naga thả lỏng bàn tay đang đè cậu, giọng nói đột nhiên có chút mất mát: “Tôi sợ”.
“Sợ?”. Sa Tả giật mình, Naga biết sợ? Cậu giơ tay chạm vào mặt hắn: “Anh sợ cái gì? Sợ bị người đè xuống đất sao?”.
“Ừ”. Naga xuống khỏi người cậu, hứng thú bị khơi dậy trước đó cũng biến mất, trở lại biểu tình lạnh lùng lúc Sa Tả nhìn thấy hắn lần đầu tiên.
“Còn có người có thể đánh ngã anh sao?”. Sa Tả vẫn còn rất hoảng hốt, hơn nữa, thái độ đột nhiên xa cách của Naga khiến cậu thấy bất an.
“Lúc còn rất nhỏ”, Naga đứng lên nhảy vào trong nước, một lát sau mới chậm rãi nhô đầu lên, “Thật lâu trước đây”.
Sa Tả đi tới bên đầm nước rồi ngồi xuống, Naga trông rất trẻ, chuyện khi còn bé hẳn sẽ không quá lâu, cậu thử hỏi một câu: “Anh sẵn lòng kể cho tôi nghe chứ?”.
“Bọn họ muốn tôi chết”. Naga nhếch khóe miệng mỉm cười, nụ cười tràn đầy kinh miệt nhưng lại mang theo đau thương.
Hắn chìm vào trong nước, nhìn Sa Tả, dần dần chìm sâu xuống bên dưới.
Sa Tả đột nhiên cảm thấy rất tồi tệ, nửa người cậu nhào vào trong nước muốn kéo lấy tay Naga, cậu vô cùng khó chịu khi nhìn cảnh Naga dần chìm vào đáy nước cách cậu càng lúc càng xa.
Cậu quơ loạn trong nước vài lần nhưng không bắt được tay Naga, chỉ chạm trúng tóc hắn, cậu bất chấp nắm lấy rồi kéo lên.
Naga nhanh chóng giữ lấy cổ tay cậu, bơi lên mặt nước, hắn hung hăng nắm lấy tóc Sa Tả: “Buông tay!”.
“Naga!”. Sa Tả buông lỏng tay, “Anh có từng nghĩ về việc rời khỏi đây không?”.
“Rời khỏi?”. Naga nhìn cậu, một lát sau khóe miệng hắn kéo lên nụ cười hài hước, “Cậu muốn quay lại AS?”.
“Ừ, nhưng trước tiên, tôi muốn biết chính xác những gì đang xảy ra ở đây”. Sa Tả biết, ở trong mắt Naga, cậu vẫn là một kẻ vô dụng, đừng nói quay về AS, hiện tại bảo cậu rời khỏi hang động này, phỏng chừng cậu cũng không làm được.
“Muốn đi xem không?”. Naga đột nhiên hỏi một câu.
“Xem cái gì?”.
“Ba mẹ tôi”.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.