Liệp Lang Đảo

Chương 31:




Thường Phi nằm trên mặt đất, nhìn Bàng Ca tựa như cơn gió xẹt qua trước mắt hắn.
Bàng Ca chưa từng ra tay trước mặt bất kỳ ai, cho dù là Thường Phi trước lúc mười tuổi ở chung với y sớm chiều cũng chưa hề thấy qua.
Khi tên quái vật muốn tiếp tục vung tay đập tới Thường Phi, lại bị Bàng Ca như thể tiện tay ném qua một bên, lòng Thường Phi chợt thả lỏng, nhưng tiếp đó lại chợt quất mạnh, tựa như bị vật gì bóp nát.
Hắn vốn lo lắng bởi vì mình không cử động được, Bàng Ca sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt một mình với tên quái vật… Hắn nhắm mắt lại, lúc tiếng xương “răng rắc” vỡ vụn vang lên, xung quanh rơi vào yên lặng, hắn biết đây là tiếng Bàng Ca bẻ gãy cổ tên quái vật kia.
Bàng Ca không cần bất cứ kẻ nào bảo hộ.
Từ khi hắn có ký ức đến nay, mục tiêu tồn tại chỉ vì bảo hộ Bàng Ca trong nháy mắt hóa thành bột phấn.
Lần thứ hai khôi phục ý thức, Thường Phi lập tức biết rằng hắn không nằm trên giường của mình, chiếc giường mềm mại và hơi thở bao bọc lấy hắn khiến hắn rất nhanh nhận ra hắn đang nằm trên giường của Bàng Ca.
Ngực rất đau, hắn chưa từng bị thương nghiêm trọng thế này, ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng.
Nhưng hắn cử động cánh tay, vẫn muốn rời khỏi giường, đã mười mấy năm hắn chưa từng vào phòng ngủ của Bàng Ca, đây là chuyện không được cho phép.
“Đừng cử động”. Giọng Bàng Ca truyền đến.
Thường Phi dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân của Bàng Ca, tiếp đó mành giường được xốc lên, hắn nhìn thấy chiếc mặt nạ vàng kim của Bàng Ca: “Tôi không sao”.
“Giường của ta khiến cậu không thoải mái?”. Giọng Bàng Ca rất bình thản, không thấy được biểu tình phía sau tấm mặt nạ, “Khi còn bé không phải cứ nằm trên giường không chịu xuống sao”.
Thường Phi chuyển đường nhìn, hắn rất quen thuộc chiếc giường này, trước năm 18 tuổi, mỗi đêm hắn đều nằm trên chiếc giường này, bên cạnh Bàng Ca.
Khi đó, hắn và Bàng Ca không có khoảng cách, hắn có thể ôm Bàng Ca, gối lên cánh tay của y, mặc dù Bàng Ca đối với hắn rất nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn có thể ăn vạ, muốn Bàng Ca vuốt tóc hắn thì hắn mới bằng lòng nhắm mắt lại ngủ.
Hắn hoài niệm khoảng thời gian đã cách rất xa này, đối với thái độ cự tuyệt hắn ngàn dặm sau này của Bàng Ca, hắn không có nửa câu oán hận, Bàng Ca là chỗ dựa của hắn, là ba mẹ của hắn, là bằng hữu của hắn, là chốn về của hắn, hắn có thể sống vì y, cũng có thể chết vì y.
“Vết thương rất nặng, có thuốc cũng phải nằm một thời gian”. Ngón tay Bàng Ca cầm lấy cái chăn mỏng trước ngực hắn, chậm rãi nhấc lên.
“Ở chỗ này sao?”. Thường Phi không dám nhìn thẳng vào mặt Bàng Ca, tầm mắt dừng lại trên ngón tay thon dài của y, nhìn ngón tay Bàng Ca di chuyển từng chút từ ngực hắn xuống bên dưới, lúc này hắn mới phát hiện mình không mặc quần áo.
Đầu ngón tay Bàng Ca rất lạnh, khi nó lướt qua từng tấc trên thân thể hắn, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một trận dục vọng khó có thể chịu được.
Hắn chợt bắt lấy tay Bàng Ca.
Đây là một hành động lớn mật, hắn dường như không thể bỏ qua cho hành động này.
Nếu như Bàng Ca tiếp tục chạm vào thân thể hắn, hắn không biết mình sẽ làm ra hành động gì quá mức hơn.
Hắn chẳng hề xa lạ gì tay của Bàng Ca, mặc dù đã rất nhiều năm không chạm qua, nhưng trong nháy mắt hắn bắt lại bàn tay đó, loại cảm giác quen thuộc kia làm cho Thường Phi nghĩ không bao giờ… muốn buông ra nữa.
“Trưởng thành rồi”. Giọng nói Bàng Ca xuyên qua mặt nạ kim loại truyền tới, nhưng lại không rút tay ra, cũng không cử động.
Thường Phi khắc chế sự kích động của mình, hắn thả tay Bàng Ca, nhắm mắt lại: “Vì sao?”.
“Hử?”.
“Vì sao lại gạt tôi?”.
Bàng Ca kéo tấm chăn mỏng đắp lên người hắn, thấp giọng nói: “Gạt cậu cái gì”.
“Anh không cần ai bảo hộ cả”, Thường Phi không biết mình sẽ lãnh hậu quả gì khi nói ra những lời này, chỉ là hắn không thể giải thích được, “Vì sao?”.
“Vừa rồi cậu muốn ta chết sao?”. Giọng Bàng Ca chợt nghiêm túc.
“Không”, Thường Phi khẽ cắn môi, “Anh căn bản không cần tôi bảo hộ, vậy tại sao phải để tôi tin là như vậy, ý nghĩa tồn tại của tôi chính là vì anh”.
“Bây giờ cậu muốn chết phải không?”. Bàng Ca cười lạnh, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thường Phi mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bàng Ca, đủ loại cảm xúc bị dồn ép trong lòng hơn mười mấy năm đã không còn có thể khống chế, hắn nén đau nhảy xuống giường, ôm chầm lấy Bàng Ca từ phía sau.
“Hiện tại không thể chết được”, hắn ôm chặt cơ thể Bàng Ca, đây là thứ hắn quen thuộc nhất cũng khát khao nhất, thân thể gầy gò nhưng chân thật khiến hắn có chút run rẩy, hắn vùi bên tai Bàng Ca, kiên định nói: “Tôi muốn nhìn anh chết”.
“Nằm xuống”. Bàng Ca không hề cử động, chỉ nói một câu. W𝔢b đọc 𝔫ha𝔫h 𝑡ại ﹟ 𝒯𝑅 uM𝒯𝑅𝑼𝒀𝔢N.𝑉𝔫 ﹟
“Không”.
Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm Thường Phi nói ra chữ này với Bàng Ca, không.
Bàng Ca tựa hồ không bất ngờ, y không có bất kỳ bày tỏ gì đối với việc Thường Phi phản kháng lại mình.
Thường Phi lẳng lặng đứng sau lưng y, cánh tay vẫn ôm lấy y, không có ý định buông ra, giờ phút này hắn cảm giác đã quay trở lại một ngày kia của mười mấy năm trước.
Vào cái ngày Bàng Ca bảo hắn rời khỏi chỗ của y, hắn cũng ôm Bàng Ca như thế này, chẳng chịu buông tay, đó là lần cuối cùng hắn được chạm vào thân thể Bàng Ca.
Bốn cửa sổ phòng ngủ hướng ra biển rộng, treo rèm cửa màu đen, ngoại trừ lúc ngủ thì đều được mở toang, Bàng Ca thích gió biển lạnh băng thổi vào trong phòng.
Ngày hôm nay cũng giống vậy, Thường Phi ôm y, gió lạnh lướt qua thân thể hắn, khiến cơn đau ở ngực càng thêm dữ dội, nhưng hắn không muốn buông tay, một khi dục vọng đã mở, nếu muốn đè nén lại thì còn khó khăn hơn so với bất kì chuyện gì.
Nhưng khi rèm cửa của bốn cửa sổ đồng thời được kéo lên, Thường Phi vẫn là buông lỏng tay, có chút giật mình nhìn Bàng Ca chậm rãi xoay người lại đối mặt với hắn: “Anh…”.
Trong phòng ngủ của Bàng Ca không có bất kỳ thiết bị tự động nào, y ghét nhất nơi mình dùng để thư giãn lại có những thứ này, rèm cửa sổ cũng vậy, chỉ là kiểu dáng phổ biến ngày trước, Thường Phi không thể tưởng tượng được dưới tình huống nào mà rèm cửa sổ đồng thời tự động kéo lên, hắn khó tin nhìn Bàng Ca.
“Còn nhớ rõ lời ta từng nói lúc huấn luyện không?”. Tay Bàng Ca chậm rãi nâng lên, đặt ngay mép mặt nạ.
Tập trung tinh thần, sức mạnh tinh thần mới là thứ lớn mạnh nhất.
Mỗi một câu nói của Bàng Ca đều khắc sâu vào tim Thường Phi, hắn nhìn thấy chiếc cằm nhẵn bóng của Bàng Ca, Bàng Ca vẫn còn tiếp tục, mặt nạ được kéo về phía trước từng chút từng chút, nhưng Thường Phi lại không thể thấy được nhiều hơn.
Trước mắt hắn đột nhiên tối đen, sắc đen nhánh che phủ bốn phía, không một tia sáng, tối tăm hơn so với màn đêm của đảo Liệp Lang.
Hắn lùi về sau từng bước, té ngồi về trên giường.
Đây không phải là hắn mù, cũng không phải thế giới này đột nhiên mất đi ánh sáng.
Vào giờ phút này, hắn mới cảm nhận được sức mạnh chân chính của Bàng Ca.
“Thường Phi”, giọng Bàng Ca truyền đến từ trong sâu thẳm bóng đêm, “Cậu có thể bảo hộ ta, chỉ có cậu có thể bảo hộ ta”.
Thường Phi cảm giác được Bàng Ca tới gần, Bàng Ca kéo tay hắn, tay hắn được Bàng Ca kéo đi, đầu ngón tay chạm vào mặt Bàng Ca.
Khi Bàng Ca đến gần, Thường Phi có thể cảm nhận được hơi thở của y, hơi thở của Bàng Ca mang theo gió lạnh như băng, nhưng lại làm cho lòng Thường Phi thấy ấm áp.
“Nằm xuống, cậu cần nghỉ ngơi”. Giọng Bàng Ca chưa bao giờ dịu dàng.
Thường Phi nghe theo nằm xuống, lòng cuồn cuộn như ngọn lửa phun trào dưới đáy biển.
Tay hắn miễn cưỡng rời khỏi Bàng Ca, đầu ngón tay tiếp xúc với da Bàng Ca khiến hắn run rẩy từng cơn. Hắn có thể nghe được tiếng Bàng Ca cởi bỏ trường bào, tựa như mỗi buổi tối của rất nhiều năm trước, y nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn.
Thường Phi rất muốn nghiêng người sang ôm lấy Bàng Ca như trước đây, nhưng đau đớn trong lòng khiến hắn không thể làm được.
Cánh tay Bàng Ca trượt đến, ôm lấy eo hắn, làn da trơn truột gần kề khiến cả người hắn như bị thiêu đốt đến nóng hổi.
“Đang suy nghĩ gì?”. Bàng Ca nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.
“Nghĩ…”. Thường Phi kéo lấy tay Bàng Ca, kéo y về phía mình, “Muốn anh”.
“Biết hậu quả chứ?”. Bàng Ca ghé bên tai hắn hỏi, chậm rãi nhích người đến gần.
“Không biết”. Thường Phi ôm chặt y, hung hăng vuốt ve lưng y.
Bàng Ca không nói gì, môi phủ lên trán Thường Phi, nhẹ hôn một cái, cuối cùng hôn lên môi hắn.

Bowler đang đứng trước bàn giải phẫu của kho nuôi cấy số 1, nhìn bản sao của mẫu 207 bị bẻ gãy cổ đang nằm trên bàn giải phẫu, người của hắn đang cẩn thận kiểm tra các chỉ số của bản sao này rồi tiến hành so sánh với số liệu của một bản sao khác.
Bên trong bồn nuôi cấy cỡ nhỏ nằm bên cạnh bàn giải phẫu, mẫu 207 đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giữa biểu tình kinh sợ và tuyệt vọng lộ ra vẻ cầu xin.
Ý thức của 207 đang phục hồi, điểm này khiến Bowler rất bất ngờ, nhưng cùng với ý thức phục hồi, chức năng còn lại của 207 lại giảm xuống, không thể đạt tới tiêu chuẩn thử nghiệm thực tế.
Về lí thuyết, 207 lại thất bại lần nữa.
Nhưng bọn họ phát hiện bản sao của 207 có thể tái tạo hoàn mỹ toàn bộ chức năng, đồng thời thời gian duy trì rất lâu, đây là bước đột phá rất thú vị.
207 ngâm mình trong chất dinh dưỡng đang ra sức há miệng, như là muốn nói gì đó.
Bowler mở thiết bị đọc liên kết với đại não của 207, 207 đã mất khả năng nói, nhưng hắn có thể biểu đạt nội dung muốn nói thông qua thiết bị đọc này.
Trên màn hình hiển thị nhảy ra một hàng chữ.
Van xin các người, giết tôi đi, để tôi chết đi.
Mẫu 207 cùng với bản sao của hắn là những cá thể độc lập, nhưng để lưu trữ ký ức của hắn đối với một vài chuyển động cơ thể, bọn họ đã sao chép một phần ký ức của hắn, mặc dù chỉ tập trung kiểm soát một phần nhỏ cơ thể, nhưng ngoài dự tính lại làm cho 207 cảm thụ được thể nghiệm giống như bản sao.
Bản thân bản sao không cảm giác được đau đớn và tử vong, nhưng 207 lại có thể.
Mỗi lần đau đớn và mỗi lần tử vong mà bản sao trải qua, 207 đều có thể trải qua, nói cách khác, mỗi một lần tử vong của bản sao, 207 sẽ trải nghiệm toàn bộ quá trình.
“Cậu không thể chết, cậu rất hữu ích cho nghiên cứu của chúng tôi”. Bowler nhìn 207 đang mở to mắt, đúng vậy, điểm này có khả năng sẽ rất hữu ích cho sở nghiên cứu trong tương lai, nó sẽ có hiệu quả mà bọn họ không tưởng tượng được, “Nhân loại sẽ cám ơn cậu”.
Cho tôi chết đi, tôi không chịu nổi nữa rồi, đổi người khác đi, tôi van xin các người.
Bowler không nói gì thêm, hắn tắt thiết bị đọc, cũng không tiếp tục nhìn 207, đường nhìn quay trở lại bản sao trên bàn giải phẫu.
Thông tin bản sao truyền về có thể thấy thời điểm hắn tập kích Thường Phi, Bowler vốn hi vọng bản sao có thể mang Thường Phi về, đó là nguyên liệu mẫu mà Bowler muốn nhất, nhưng cuối cùng lại không thành công.
Lúc bản sao của 207 bị bẻ gãy cổ, thậm chí cũng không nhìn thấy người giết chết hắn là ai.
Song điều này không quan trọng, Bowler không cần nhìn thì cũng biết là ai, nơi đó nằm trong phạm vi của tòa thành, hơn nữa còn cách rất gần chỗ của Bàng Ca.
Điểm duy nhất khiến hắn bất ngờ chính là Bàng Ca lại xuất hiện chỉ vì một nhân loại bình thường.
“Bàng Ca điên rồi sao?”, Bowler quay đầu nhìn Hà Khải từ đầu đến cuối vẫn yên lặng đứng ở góc phòng, “Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả của việc sử dụng sức mạnh sao? Thượng tá, cậu thấy thế nào?”.
“Hắn đang thị uy”, Hà Khải không muốn trả lời vấn đề này, anh thấy ớn lạnh với việc Bowler khăng khăng cố chấp tiến hành thực nghiệm, nếu nhân loại tương lai chỉ mang bộ dáng này, quyền kiểm soát cơ thể cường đại đều nằm trong tay chính phủ, vậy thì cái gọi là thế giới mới chỉ là thế giới mới của vài người nào đó. “Sức mạnh Bàng Ca cầm giữ không thể sao chép, điểm ấy chúng ta đều rõ ràng, vô luận là Naga hay Sa Tả, hoặc là những mẫu khác sau này cũng không thể vượt qua, Bàng Ca là ngoài ý muốn”.
Câu trả lời của Hà Khải làm sắc mặt Bowler trở nên u ám, đây không phải câu trả lời mà hắn mong muốn, Hà Khải chỉ đang nhắc nhở hắn, thực nghiệm của bọn họ trước sau gì cũng không đạt đến hàng mẫu ổn định, thậm chí còn xuất hiện hàng mẫu cường đại không cách nào khống chế là Bàng Ca, nhưng đến nay, bọn họ vẫn không thể tiếp tục thành công dựa trên mẫu gien của Bàng Ca.
Tồn tại của Bàng Ca đối với sở nghiên cứu mà nói là sự châm chọc lớn nhất.
“Nhưng nhược điểm của hắn vô cùng rõ ràng, hơn nữa vô cùng bất ổn”. Bowler cười lạnh, “Hiện tại hắn đang bắt đầu trả giá lớn cho hành vi của chính hắn, hắn đang tìm chết”.
“Ngay từ đầu Bàng Ca đã không đặt nặng việc sống còn, so với rất nhiều người hắn hiểu rất rõ sinh tồn như vậy căn bản không có ý nghĩa”. Hà Khải không nhượng bộ, bình tĩnh tiếp tục trả lời.
“Thượng tá!”. Bowler xoay người nhìn Hà Khải, đang muốn nói thêm thì lại bị micro trên nóc phòng cắt ngang.
“Tướng quân Bowler! Kho hàng mẫu số 3 và số 4 xuất hiện dị thường! Hai kho hàng mẫu xuất hiện dị thường!”.
“Cắt hình ảnh”. Bowler nhíu mày, hai kho hàng mẫu cùng xuất hiện bất thường không phải phổ biến, nhưng trước đó hắn đã nói nếu như không có chuyện đặc biệt quan trọng, thì đừng làm phiền hắn trước khi hắn ra khỏi phòng giải phẫu.
Hà Khải đi tới, mở theo dõi của hai kho hàng mẫu, hình ảnh kho nuôi cấy 3 và 4 nhảy ra ngoài.
Trong kho nuôi cấy đã có không ít người mặc đồng phục đi vào, đều đang bận rộn phía trước đủ loại máy móc, mà tình hình trong kho nuôi cấy ngủ độc lập khiến Hà Khải giật mình.
Hàng mẫu trong trạng thái ngủ tựa hồ đang tỉnh lại, tay và chân vung vẫy vô ý thức giữa dịch dinh dưỡng, giống như đang giãy dụa khiến cho bọt khí nổi lên cuồn cuộn trong kho nuôi cấy ngủ.
Những hàng mẫu vẫn chưa được hoàn thành, hiện tại nếu tỉnh lại sẽ gây ra thiệt hại không thể đảo ngược, nó có thể làm cho tất cả nỗ lực trước đây của bọn họ đều trở nên vô ích.
“Mở tất cả các hệ thống che chắn”. Hà Khải quát một tiếng, vọt đến cửa phòng, “Là Bàng Ca”.

Sau khi đi ra từ động băng ngầm, Sa Tả không hề tán thành việc Naga lập tức đưa cậu về Tự Do thành, trong lòng cậu có chút rối loạn: “Cùng tôi tới bờ biển một lát đi, hóng gió chẳng hạn”.
“Ở AS không có gió thổi hả”. Naga khinh thường nói một câu, nhưng vẫn quay đầu xe chạy đến bờ biển.
“Không có gió như vậy, trong lành tự nhiên”. Sa Tả ôm chặt eo Naga từ phía sau, không biết vì sao, cậu rất thích ôm Naga, cơ thể rắn chắc cân xứng của Naga khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.
Cậu lại tiện tay sờ soạng trên đùi Naga: “Thích không?”.
“Gì?”.
“Tôi sờ anh”.
“Thích”, Naga kéo tay cậu, nhét vào trong quần áo của mình: “Sờ trực tiếp càng thích”.
Sa Tả nở nụ cười, vừa vân vê vừa sờ soạng trên lưng hắn một hồi: “Kỳ thực tôi cũng rất thích sờ anh, da anh thật tốt”.
Naga không nói gì nữa, một lát sau đột nhiên dừng xe.
Xe dừng lại rất gấp, hoàn toàn khác với những lần dừng xe trước đó, Sa Tả theo quán tính ngã người về trước: “Sao vậy?”.
Naga không nói lời nào mà xuống xe, Sa Tả cũng theo xuống, lúc chân cậu còn chưa đứng vững trên mặt đất, Naga đột nhiên lắc lư, ngã nằm ra đất.
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.