Liệp Lang Đảo

Chương 49:




“Cậu không biết tôi?”. Câu trả lời của Sa Tả khiến Naga lập tức ngỡ ngàng, ngay sau đó cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt bao phủ lấy hắn.
Naga ngây ngẩn cả người, hắn đứng im tại chỗ, nửa ngày cũng không nhúc nhích, cũng không trả lời câu hỏi của Sa Tả, hắn là ai?
Ở trên đảo Liệp Lang, hắn là Naga, ở trước Sa Tả, hắn là quái ngư nhỏ, còn ở chỗ này, khi Sa Tả không biết hắn là ai, vậy thì hắn là ai?
Hắn không chờ Sa Tả trả lời câu hỏi của hắn nữa, tuy hắn không biết AS hiện đại văn minh nhưng hiện tại cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra, trí nhớ của Sa Tả chắc chắn đã bị ảnh hưởng bởi việc chuyển số liệu trước đó.
Sa Tả đã quên hết mọi chuyện hay chỉ quên một phần, là mất trí nhớ tạm thời hay là vĩnh viễn, hắn cũng không biết. Nhưng lúc này, hắn không có thời gian để hiểu rõ những chuyện này, bọn họ còn đang bị rất nhiều người đuổi bắt, giữa muôn trùng nguy hiểm, hắn nhất định phải tìm được một chỗ dừng chân an toàn.
“Cậu đừng cử động”, Naga bắt đầu chạy băng băng trên con đường nhỏ hẹp, hắn không biết mình phải đi nơi nào, chỉ muốn chạy đến một nơi không có cảm giác bị truy đuổi, “Tôi sẽ không hại cậu”.
Sa Tả trên lưng không hề cử động cũng không nói gì, không biết là lại ngất đi hay là tin tưởng lời của hắn.
Sau mười mấy phút, Naga rốt cuộc không còn cảm giác được tiếng người và động tĩnh, hắn dừng lại, xung quanh vẫn còn chiếu sáng nhưng không nhìn thấy người đi đường.
Những tòa nhà xung quanh không có đèn, có vẻ không có người ở, hắn cũng không nghe được bất cứ tiếng động gì.
“Anh đã chạy lâu lắm rồi”, Sa Tả trên lưng khẽ nói một câu, giọng nói hơi khàn, “Thả tôi xuống đi, sợi dây siết đau quá, nếu anh đang tránh né đuổi giết thì ở đây an toàn”.
Lúc này Naga mới khôi phục lại tinh thần, hắn tháo dây thừng, đặt Sa Tả xuống, tiếp đó ôm cậu đi vào một tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà này rất mới nhưng khắp nơi đều là bụi bặm, cửa mở toang, bên trong ngoại trừ có đủ loại màn hình và máy móc hình dạng kì lạ thì không còn gì khác.
Hắn đặt Sa Tả dựa vào tường, khi chân Sa Tả vừa đặt lên mặt đất, bởi vì không có sức nên lắc lư suýt ngã, Naga nhanh chóng đỡ lấy cánh tay cậu nhưng Sa Tả lập tức đẩy hắn ra, dựa vào trên tường, lại hỏi: “Anh là ai?”.
“Cậu… không biết tôi là ai?”. Naga nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Sa Tả, tháo mắt kiếng xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Sa Tả.
“Tôi phải biết anh là ai sao?”. Sa Tả cũng nhìn hắn.
Tuy còn rất yếu ớt nhưng trạng thái cơ thể vẫn khá tốt, hai ngày nữa là có thể bình phục lại, nhưng thứ lóe lên trong ánh mắt Sa Tả khiến Naga tuyệt vọng, nó khác với Sa Tả mà hắn quen thuộc.
Tay Naga hơi run rẩy, hắn giơ tay muốn chạm vào Sa Tả, nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới mặt Sa Tả thì Sa Tả đã nhanh chóng tránh qua một bên.
“Tôi là Naga”. Naga lấy tay về, đè ép tuyệt vọng trong lòng mình, cẩn thận chỉ vào chính mình: “Cậu gọi tôi là quái ngư nhỏ”.
“Quái ngư nhỏ?”. Sa Tả cau mày, tựa như đang tìm kiếm.
“Không nhớ sao? Vậy cậu nhớ Trình Khản không? Đảo Liệp Lang? Sở nghiên cứu?”. Naga chống tay xuống đất, vội vàng gợi ý cho cậu, hắn chắn chắn những cái tên này là nội dung khắc sâu trong kí ức của Sa Tả.
Sa Tả im lặng nhìn hắn rất lâu, sau đó từ từ đứng lên: “Hôm này là ngày mấy?”.
“Ngày mấy?”. Naga đứng lên theo, hắn không hiểu Sa Tả đang nói gì.
“Ngày, hôm nay là ngày bao nhiêu?”. Sa Tả ho hai tiếng.
“Không biết”. Naga không phải không biết mà là nghe không hiểu, hiện tại hắn chỉ cảm thấy tuy rằng mình đang đứng đối diện với Sa Tả, nhưng vẫn không cảm giác được sự quan tâm và yêu thương của Sa Tả đối với mình.
Sa Tả không nói gì, cậu đi ngoài cửa chính, nhìn ra phía xa, trên tòa nhà cao nhất ở trung tâm AS có lắp một màn hình hiển thị thời gian và nhiệt độ, nó đủ cao để tất cả mọi người trong phạm vi AS có thể nhìn thấy được.
Hiện tại trong đầu cậu rất hỗn loạn, gần như không nghĩ ra gì cả, bản thân đang gặp phải chuyện gì, tại sao khi tỉnh lại lại ở trong trạng thái như thế này, người đàn ông trong mắt mang theo hoài nghi và tức giận trước mặt là ai, cậu không hiểu gì cả, cậu thậm chí còn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, trong đầu ngoại trừ vô cùng hỗn loạn thì không còn nội dung gì khác.
Ngày tháng hiển thị trên màn hình không giúp được gì cho cậu, cậu căn bản không biết cái ngày này có nói lên sự khác biệt gì hay không.
“Sao vậy?”. Naga cũng nhìn ra những con số phía xa.
“Hiện tại tôi không nhớ gì cả”. Sa Tả giơ tay lên vẫy vẫy, bảo hắn đừng nên nói nữa, “Ngay cả bản thân tôi tôi còn không nhớ, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa”.
Cơ thể cảm thấy rất yếu ớt, trước mắt thỉnh thoảng sẽ có bóng đen chớp lên, chắc hẳn là người cậu quen biết hoặc một đoạn nào đó trong trí nhớ, nhưng Sa Tả không thể tìm được sự liên hệ, cậu cảm giác mình tựa như sống trong sương mù.
“Vì sao lại lừa tôi?”. Naga chậm rãi lùi qua một bên, ngồi xổm trên mặt đất, “Vì sao cậu lại lừa tôi?”.
“Lừa anh?”. Sa Tả không đứng nổi nữa nên cũng dựa vào tường ngồi xuống, cậu không biết người này đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra hắn đang rất khó chịu.
“Cậu nói việc chuyển đổi tư liệu sẽ không tổn thương đến cậu!”. Naga dần dần khôi phục lại từ trong tuyệt vọng và sợ hãi, bắt đầu cảm giác được cơn giận dữ không ngừng trào ra từ sâu trong nội tâm, “Bọn người kia cũng đảm bảo với tôi là không có thương tổn! Vì sao lại lừa tôi! Bởi vì tôi không hiểu nên mới lừa tôi sao?”.
Naga chán ghét nơi này, chán ghét cái thế giới kim loại màu trắng này, cái nơi đã hoàn toàn không còn cảm nhận được tự nhiên và sinh mệnh, khí hậu ấm áp ở đây không làm cho con người ta cảm thấy ấm áp, so với đảo Liệp Lang, nó lại càng khiến người ta thấy lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Hắn vô cùng hối hận vì đã dẫn Sa Tả đến lối vào, lại còn không ngăn cản cậu trở lại AS, kế hoạch này là gì, có liên quan gì đến bọn họ chứ? Hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với Sa Tả, thí nghiệm gì, hủy diệt gì, thì thế nào?
Cả thế giới bị hủy diệt thì thế nào?
“Chuyển tư liệu?”. Sa Tả cảm giác mình có biết từ này, nhưng không nhớ được nhiều hơn.
“Cậu có thể nhớ được gì? Không nhớ được tôi cũng không sao”. Tay của Naga vẫn còn run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sa Tả, gần như muốn phun ra lửa, đúng vậy, nhớ không nổi hắn cũng không sao, quên mất đảo Liệp Lang cũng không sao, “Chuyện khác thì sao?”.
“Không biết…”. Sa Tả ôm đầu, cảm giác mờ mịt này khiến cậu thấy đau đớn, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, bộ dạng giận dữ và tuyệt vọng của người đàn ông này khiến cậu vô cùng khó chịu.
Naga nhìn cậu, cũng không khống chế bản thân được nữa, hắn dùng sức đấm mạnh vào vách tường kim loại bên cạnh.
Theo tiếng vang thật lớn, Sa Tả nhìn thấy vách tường bị lõm vào trong, máu tươi dần dần trào ra từ nắm đấm của người nọ, nó tiếp xúc với mặt tường, từ từ chạy dọc xuống.
“Anh đừng như vậy”. Sa Tả cố sức đứng lên, sức mạnh của người này làm cậu giật mình, tuy cậu không nhớ được nhiều hơn, nhưng sức mạnh của một đấm này có thể làm tường lõm vào thật khiến cho kẻ khác sợ hãi, cậu muốn người này bình tĩnh trở lại, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể hạ giọng lập lại: “Đừng như vậy”.
“Vậy tôi phải thế nào đây?”. Naga xoay người nắm lấy vai Sa Tả, giọng nói hơi run run: “Tôi nên làm gì đây hả? Hiện tại cậu không nhớ được gì cả, tôi lại không biết nơi này, tôi chỉ biết là có người muốn lấy mạng chúng ta! Tôi muốn quay về đảo, nhưng tôi không biết làm sao để quay về, tôi phải làm sao bây giờ?”.
“Lấy mạng chúng ta? Vì sao?”. Sa Tả ngẩn người, chúng ta? Người bị đuổi giết không chỉ… là người trước mắt này? Mà còn cả mình nữa?
“Tôi không giải thích được”. Naga đột nhiên ủ rũ, cúi đầu chán nản tựa vào tường, hắn hận bản thân vì biết quá ít, hắn tựa như một con quái ngư thật sự, sinh sống trên hòn đảo nguyên thủy, thế giới gì đó của Sa Tả, hắn rất khó hiểu được, cho dù có thể hiểu được một phần nhỏ, hắn cũng không biết nên diễn đạt như thế nào, “Tôi muốn mang cậu đi, tôi sợ bọn họ giết cậu, nhưng tôi không biết nên làm gì bây giờ”.
“Làm gì bây giờ…”. Sa Tả nhìn người này rất lâu, trong đầu vẫn đang quay cuồng với những thứ mơ hồ, đuổi giết? Truy lùng? Cậu cau mày, truy lùng? Truy lùng là thế nào? Bị ai truy lùng?
Cậu bóp trán: “Anh tên là gì? Gọi là quái ngư nhỏ sao?”.
“Naga”.
“Naga”, Sa Tả lập lại cái tên này, cố gắng tìm kiếm trong chính suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, ngay cả lời nói ra cậu cũng không hiểu rõ, “Tắt thứ đồ trên tay anh đi”.
“Cậu nhớ ra rồi?”. Cơ thể Naga hơi chấn động, vật trên tay hắn chỉ có Sa Tả biết cách hoạt động, hắn không nén được vui mừng, đưa vòng tay đến trước mặt Sa Tả, “Cậu nhớ rõ vật này không?”.
“Không nhớ rõ”, Sa Tả cau mày, đầu hơi đau, “Tắt đi, nó có thể che đậy anh, nhưng tín hiệu che đậy có thể bị người dùng tần số chuyên biệt lần theo… Tôi không biết tôi đang nói gì hết, anh hiểu không?”.
“Tôi hiểu!”. Naga cẩn thận kéo tay Sa Tả, “Vân tay của cậu”.
Sa Tả không tránh, để Naga kéo tay mình qua rồi đặt lên trên vòng tay, tay của Naga rất ấm, nhiệt đột quen thuộc lan ra khắp tay cậu.
Trên vòng tay lộ ra một màn hình nhỏ màu đen, phía trên có đốm sáng xanh lóe lên, Naga lắc lắc tay: “Cậu có thể nhìn hiểu không? Mật mã của Trình Khản chỉ có cậu mới hiểu được”.
“Mật mã, Trình Khản…”. Sa Tả nhìn đốm sáng xanh chớp nháy, cậu không có ấn tượng với cái tên Trình Khản, nhưng những đốm sáng xanh lại khác, cậu nhìn chằm chằm rất lâu, tay ấn vài cái trên màn hình.
Sau một tiếng “rắc” rất nhỏ, màn hình tối đen, rút lại vào trong vòng tay, khôi phục hình dạng trước đó.
“Tắt đi”. Sa Tả nói.
Cậu có thể đọc được ý nghĩa của những đốm sáng xanh, nhưng lại không nhớ nổi bất cứ điều gì liên quan đến nó, trạng thái này khiến cậu mệt mỏi vô cùng.
“Tôi đi tìm chút đồ ăn cho cậu”, Naga suy nghĩ một chút, “Cậu đói bụng”.
“Làm sao anh biết?”. Sa Tả rờ vào bụng mình, quả thật là đói bụng, không chỉ đói bụng mà còn khát nước, người rất nặng nề, cơn buồn ngủ mãnh liệt không ngừng kéo tới.
“Cảm giác được, tôi đi tìm đồ ăn, đưa tấm thẻ kia cho tôi”. Naga vươn tay.
Ở đây không phải là đảo Liệp Lang, hắn không biết phải đi nơi nào để kiếm đồ ăn cho Sa Tả, nhưng hắn từng thấy qua cửa hàng tiện lợi và biết cách lấy đồ ra từ bên trong, nhưng không biết tấm thẻ này còn đổi được đồ hay không, có điều cho dù không đủ, tủ đặt thức ăn trông cũng không bền chắc, chỉ cần đập vỡ là có thể lấy đồ ăn ra ngoài.
“Tấm thẻ?”. Sa Tả sờ lên người, đúng là có một tấm thẻ, nhưng cậu không lấy ra, “Đừng đi, tôi… một mình tôi ở đây không được, tôi có thể không ăn cũng được”.
Naga đứng tại chỗ không cử động, đây chính là vấn đề, để Sa Tả vẫn còn rất yếu ở lại đây là quá nguy hiểm.
“Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi”, Naga muốn tìm xem trong tòa nhà này có thức ăn hay không, nhưng vừa mới đi một bước thì chợt dừng lại, hắn nghe được tiếng động bất thường, tiếng bước chân và tiếng xe cách bọn bọn rất gần, hắn nhanh chóng xoay người, ôm lấy Sa Tả: “Bọn họ tới”.
Ở đây gần như không có chỗ ẩn trốn, Naga rất hối hận vì ban nãy chỉ chú ý mỗi Sa Tả mà quên mất động tĩnh bên ngoài, hắn chỉ có thể đẩy ra một ngăn tủ, đặt Sa Tả ở giữa ngăn tủ và vách tường.
“Tắt thứ kia trễ quá sao?”, Sa Tả khẽ nói một câu, trong lòng đột nhiên hơi lo lắng, không đợi nói ra câu tiếp theo thì đã cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, cảm giác muốn nôn nhưng không nôn được làm cậu nhíu chặt mày.
Naga nửa quỳ bên người Sa Tả, nhìn vẻ mặt đau đớn của cậu, Sa Tả rất khó chịu, nhưng có thể chính cậu cũng không biết bản thân đang bị chảy máu dạ dày, Naga không hề nói cho cậu biết, chỉ là tập trung tất cả phẫn nộ lên người của những kẻ bên ngoài, hắn cảm giác cả người đau đớn như sắp bị lửa thiêu rụi.
Bởi vì những người này, bởi vì bọn họ nên Sa Tả mới phải đối diện với đau đớn như thế!
Naga đứng lên, xoay người chậm rãi đi ra ngoài cửa.
“Anh làm gì đó”, Sa Tả nhìn hắn, cũng đứng lên theo, cậu nhìn thấy cơn giận của Naga, “Đừng ra ngoài”.
“Cậu ở lại đây”, Naga trầm giọng nói, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, “Tôi dẫn bọn họ đi rồi sẽ quay lại”.
Sa Tả sửng sốt, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc loại trạng thái này của Naga, loại… sát khí này.
Cậu nhất định biết người này, hơn nữa còn rất thân thiết, bằng không khi đối mặt với loại sát khí này, cậu hoàn toàn không sợ hãi mà chỉ có lo lắng.

Đội SWAT nhận được lệnh lục soát căn cứ vào tần số được cung cấp rồi tiến hành tìm kiếm trong AS.
Tần số này rất đặc biệt, AS sẽ không sử dụng tần số này, nói chính xác là không có khả năng đưa vào sử dụng, bởi vì toàn bộ tần số đã bị hủy bỏ lúc AS mới được thành lập.
Lần cuối cùng nó được tìm thấy là ở khu vực phong tỏa nằm sát biên giới AS, lần cuối cùng tần số này xuất hiện là nửa tiếng trước, phạm vi tìm kiếm đã thu hẹp rất nhiều, khu vực này không có người sinh sống, đội SWAT có thể thâm nhập vào thiết bị theo dõi và dễ dàng tìm được khu vực có người hoạt động.
“Đội trưởng, đã phong tỏa địa điểm mục tiêu hoạt động”. Trong xe chỉ huy truyền đến giọng nói.
Người được gọi là đội trưởng là một người đàn ông cao to, hắn lên xe, nhìn tọa độ hiển thị trên màn hình, sau đó ngồi xuống ghế sau: “Lập tức bao vây, gởi tọa độ cho những đội viên khác, phải bắt sống, nhưng mục tiêu có thể chất đặc biệt, có thể dùng vũ khí tấn công cấp II, tránh công kích đầu”.
“Vâng”.
Thời điểm Naga lao ra ngoài cửa, Sa Tả đột nhiên thấy bất an vô cùng, không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng dưới tình huống cái gì cũng không nhớ ra, cái gì cũng không hiểu rõ, cậu bằng lòng tin tưởng trực giác của bản thân.
Cậu cảm thấy tình trạng cơ thể mình có chút kỳ lạ, cậu cảm thấy rất rã rời, rất buồn ngủ, rất đau đầu, nhưng nếu cậu sẵn sàng cắn môi thì cậu vẫn có thể đứng dậy, thậm chí có thể chạy, tựa như cơ thể còn có chức năng dự bị, có thể làm cho nó tiếp tục hoạt động dưới tình huống đáng lẽ phải nên nghỉ ngơi.
“Naga!”. Cậu hét to, nhưng bóng dáng Naga đã biến mất ngoài cửa.
Tốc độ của người này thật kinh người, lúc cậu đuổi theo cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người này chạy ra ngoài đường.
Sa Tả hơi do dự, sau đó cắn răng đuổi theo Naga, nhưng cậu không chạy như Naga, cậu di chuyển rất bí mật, mỗi lần di chuyển đều tìm đến vật chắn, mặc dù Naga muốn dẫn dụ những người này đi, nhưng cậu cũng không nên ở tại chỗ chờ đợi.
Bóng lưng Naga cho cậu cảm giác quen thuộc, trong tình trạng đã quên hết mọi thứ thì bóng lưng quen thuộc này là cảm giác an toàn duy nhất của cậu, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cũng bắt nguồn từ hành động hiện tại của người này, cậu không muốn ảnh hưởng tới Naga thì điều kiện trước tiên là phải cố gắng giữ cho bản thân ở trong phạm vi có thể cảm giác được sự tồn tại của Naga.
Naga biết rất rõ những người đuổi theo bọn họ đến từ nơi nào, cũng có thể ước chừng được số lượng người được cử đến.
Cả người hắn bị bao trùm bởi giận dữ, nhưng hắn không mất đi lý trí bởi vì Sa Tả còn cần hắn, hắn sẽ không điên cuồng đến mức xông ra chịu chết, hắn chỉ muốn giết vài người, để những người này có thể theo hắn rời khỏi khu vực này.
Hắn cũng muốn ngửi thấy mùi máu trên người bọn họ, muốn dùng máu tươi dập tắt lửa giận trong lòng hắn.
Hắn chạy vòng qua một tòa nhà bỏ hoang, vọt ra từ cạnh sườn của đội SWAT.
Phía trước và phía sau đều có xe, Naga không muốn đối phó với xe, chỉ có một phần ở giữa là có người đi bộ.
“Tới rồi!”. Có người hô to một tiếng.
Khu vực này không có người dân bình thường qua lại, vì thế khi Naga lao ra ngoài, lập tức có người phát hiện ra hắn, nhưng người này không có cơ hội nói ra câu thứ hai.
Một đường sáng bạc xẹt qua, lúc người này vẫn còn la lên thì phần đầu đã bị gọt xuống từ trên cổ, khẩu súng trên tay người này trước khi rơi xuống đất đã được một bàn tay vững vàng tiếp lấy.
Đội SWAT vốn đang phân tán đội hình cũng phản ứng rất nhanh, lập tức tản ra bốn phía, đồng thời nổ súng về phía Naga.
Sau khi Naga đánh ngã một người, hắn cũng không nán lại mà thuận thế vọt vào trong lối đi giữa hai tòa nhà phía trước..
Hắn núp phía sau một vách tường, nếu như ban nãy hắn tiếp tục giết người thứ hai thì làn đạn dày đặc sẽ biến hắn thành cái rây, nhưng… cho dù là như vậy, hắn sờ lên cánh tay mình, một viên đạn xuyên qua bắp thịt của hắn, ghim thẳng vào xương.
“Còn một người nữa, hai người khẳng định ở cùng một chỗ, mau đi tìm!”.
Naga nghe được giọng nói ở đằng sau tường, bọn họ đang tìm Sa Tả.
Nơi này cách chỗ Sa Tả đang ẩn trốn rất gần, nếu những người này tìm tới theo vị trí trước đó trên vòng tay của hắn thì có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được Sa Tả, Naga đột nhiên có chút hối hận vì bản thân quá nóng nảy, khi nãy phải chuyển Sa Tả tới nơi khác rồi hãy xông ra, hắn không suy nghĩ nhiều, mặc dù hắn biết đi ra ngoài vào lúc này sẽ phải đối mặt với rất nhiều người, nhưng hắn vẫn dồn sức vọt ra từ sau tường.
Vòng dây trên tay hắn văng ra ngoài, nhắm về phía người ở gần nhất, người nọ bị luồng điện mạnh đánh trúng ngực, chợt văng ra ngoài, bất động ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, Naga giơ súng lên cao, hắn chưa dùng qua loại súng này, nhưng cảm giác không khác biệt lắm với khẩu súng Trình Khản cho hắn, hắn căn cứ theo hướng phát ra giọng nói, nhắm vào người hạ lệnh tìm Sa Tả trước đó.
Cùng lúc hắn bắn người nọ, hắn cảm giác được vài chỗ trên người truyền đến đau đớn như bị xé rách.
Hoàn
Cảm giác khi edit từng chữ trong chương này chỉ có năm từ thôi: đau lòng chết đi được!!!:(( Nhất là đoạn này:
“Cậu có thể nhớ được gì? Không nhớ được tôi cũng không sao”. Tay của Naga vẫn còn run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sa Tả, gần như muốn phun ra lửa, đúng vậy, nhớ không nổi hắn cũng không sao, quên mất đảo Liệp Lang cũng không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.