Liệt Diễm

Chương 12.1:




Khi rời đi Đại Liệt, nên hiểu cái vô tình của ngươi; khi hết lời cầu xin ngươi, nên hiểu được cái vô tâm của ngươi. Lời ngon tiếng ngọt, cũng chính là ẩn chứa độc dược mạnh gấp trăm lần bò cạp, một lần lại một lần giãy dụa, một lần lại một lần cố gắng kéo bản thân khỏi vũng lầy mang tên yêu thương ngươi, cuối cùng bừng tỉnh trong cơn ác mộng về ngươi, mà tự lừa mình dối người rằng bản thân đã không còn đắm say nữa. Để rồi mỗi lần ngửi thấy mùi rượu quen thuộc đó, lại không thể khống chế mà nhớ về, nhận ra độc dược mang tên Yêu ngươi đang chảy khắp toàn thân khiến ta vì ngươi mà sôi trào, để ý chí ta không tự chủ mà mênh mang rời đi
Thì ra chỉ là say, thì ra chỉ là mộng, thì ra chỉ là công dã tràng, cứu ta? Buồn cười, buồn cười thay cho bản thân, chán ghét, phỉ nhổ, oán hận chính bản thân mình, oán hận?!!
Bất đắc dĩ, như kẻ lữ khách đơn độc bất đắc dĩ thực hiện chuyến đi dài trong sa mạc liên miên bão cát, bất đắc dĩ...
Mưa to như trút nước, nhìn về phía chân trời xa xa, tầng tầng màn mưa đang phủ trùm lên lòng người ảo não, nặng nề, nghẹt thở, dường như bầu không khí cũng có thể hủy hoại những cành hoa tươi đẹp vậy
Nhắm đôi mắt đã trĩu nặng, lắng nghe tiếng mưa rào bên ngoài, chỉ cảm thấy lòng băng giá.
“Ầm!!!” Một tia sét rạch ngang bầu trời, tia chớp lóe lên xua đi hắc ám, trong chốc lát…
“Quyết không!!!” Mở mắt ra, trong mắt là ngọn lửa không tên mãnh liệt, quyết không, quyết không, sẽ không chấm dứt như vậy, cả đời này ta sẽ cùng ngươi dây dưa không rời.
Chậm rãi thở ra một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, đôi mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Viêm ca ca.” Giọng nói du dương vang lên.
Liệt Viêm quay đầu lại, chứng kiến một thiếu niên dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt diện mạo tú lệ.
“Điện hạ, thức dậy làm gì? Đêm muộn như vậy, trên người ngươi còn có vết thương...”
“Không nên gọi ta là điện hạ, ta tỉnh lại không nhìn thấy ngươi, đi tìm...” Tô Y chăm chú nhìn lên Liệt Viêm, hơi hơi bĩu môi, dựa vào người y.
Liệt Viêm khe khẽ thở dài: “Ngươi nha…” trong miệng mặc dù ở trách cứ, nhưng cũng không đành lòng sủng nịch nhẹ nhàng ôm hắn, như thế nào không rõ tim của hắn, như thế nào không rõ tình của hắn, chính là... Trái tim đã chứa không nổi bất kì ai. Tràn đầy, tràn đầy, đều là người kia. Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, bất đắc dĩ cũng tốt, toàn bộ cảm xúc, cũng là vì người kia, mặc kệ có nguyện ý hay không, đều chỉ có duy nhất người kia mà thôi.
Đối với Tô Y, chỉ có thể nói thật xin lỗi. Dịu dàng cùng chiều chuộng gần như không tự giác, vì bồi thường, nhìn thiếu niên như bản thân năm đó, sao lại không muốn thân cận đây?
“Đang nhìn cái gì?” Thình lình, Tô Y Nạp rúc vào ngực Liệt Viêm, cúi đầu hỏi.
Ngắm mưa sao? Không phải, mình cũng đâu hiểu tại sao lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt cũng đâu ngắm thứ gì riêng biệt.
“Viêm ca ca, ta...” Đôi con ngươi trong trẻo, dưới ánh sáng lóe lên quang mang kích động.
Dường như không cảm nhận được xúc động của thiếu niên, chỉ đơn giản cúi đầu, Liệt Viêm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy thế, Tô Y lại thất vọng nghiêng đầu, gắt gao cắn môi, trong mắt ngấn ra nước mắt, nhưng là, tự tôn cùng kiêu ngạo không cho phép hắn rơi lệ, hít sâu một hơi, bình phục ủy khuất trong lòng.
Ngẩng đầu lên: “Viêm ca ca, ta muốn hỏi ngươi một việc.”
“Chuyện gì?” Thản nhiên đáp lại, mang theo ý tứ.
“Ngươi đã có người thương rồi phải không?” Nói liền một hơi, tim đập thình thịch trong ***g ngực.
Im lặng...
Chỉ còn im lặng kéo dài...
Người thương, chắc không phải đâu, yêu, đã từng, giờ chỉ còn hận thù lưu lại… mà thôi.
Cảm giác được thân thể trong lòng cứng lại, Liệt Viêm siết chặt vòng tay: “Người thương, không có.” Nhịn không được cười, tự giễu cười.
“Thật sự?” Tô Y kinh hỉ nhìn Liệt Viêm.
“Thật sự.” Ý cười bên môi Liệt Viêm đậm hơn, nhưng trong lòng lại cố biện giải cho bản thân, như thế nào không phải, đương nhiên là thật.
Tô Y mặt hơi đỏ lên, yên tâm tựa vào lòng Liệt Viêm, cảm thụ được bình yên hiếm thấy.
“Ngươi lần này từ Bắc Đô mang đến một vạn nhân mã tới cứu ta, mấy người trong triều không phản đối sao?” Vô tình cố ý, Liệt Viêm khéo léo chuyển đề tài.
“Ta không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi.” Tô Y khẽ cười nói: “May mắn ngươi không có việc gì.”
Liệt Viêm trong lòng cảm động, ôm chặt Đồ Lan tiểu vương tử nhìn như cao cao tại thượng này.
“Ầm!” Đột nhiên tiếng cửa phòng bị vội vã đẩy ra vang lên, đánh vỡ bình tĩnh trong phòng.
“Điện... Điện hạ!” Người tới thở hổn hển, cơ hồ nói không thành tiếng.
“Làm sao vậy, A Cách Lý đại thúc, chuyện gì xảy ra?”
“Từ Bắc Đô... Đến đây... Bệ hạ chuyển tin tức, đã tới... tới đại sảnh.”
Trong phòng hai người nghe mà cả kinh, nhanh chóng liếc nhau, đều thầm nghĩ: “Đến rồi!”
Trong đại sảnh, một người đưa tin vênh váo tự đắc tuyên đọc Đồ Lan quốc chủ thánh chỉ: “Lệnh Vương tử Tô Y Nạp lập tức phản hồi Bắc Đô, cũng đem Đại Liệt thế tử Liệt Viêm áp tới Đô thành!”
Đồ Lan Bắc Đô thành.
Mang một phong cách khác hắn Đại Liệt đô thành, Đồ Lan Bắc Đô vì ở phương bắc, rời xa Đại Liệt, càng thêm bảo tồn phong cách kiến trúc Đồ Lan nguyên thủy – hùng hồn đại khí, thiếu đi chút rực rỡ Nam Đô cùng tú lệ lịch sự tao nhã, Bắc Đô luôn tràn ngập những con người thảo nguyên hào phóng nhanh nhẹn.
Ngay cả cơn gió cũng dữ dội thổi cờ bay phất phới trên vương cung.
Trong vương cung, “Phòng nghị sự” trang nghiêm là nơi Đồ Lan vương hằng ngày thượng triều. Nói là “Phòng”, kỳ thật so với “phòng” không biết lớn gấp bao nhiêu lần, vốn là năm đó Đồ Lan vương học đòi văn vẻ mà kiến trúc, chứ nhìn qua cũng chẳng đặc sắc gì, nhưng bởi vì cho tới nay cũng gọi đã thành thói quen, nên cũng không sửa.
Cao cao trên nóc nhà, treo những bức bích họa thượng đẳng, trên bốn cây cột chống đỡ cả đại sảnh lại vẽ đầy những cảnh phong thổ nhân tình của cuộc sống thảo nguyên, họa phong cảnh, quanh bốn bức tường thì treo những “Đao” “Kiếm” “Cung” “Giáo” “Khiên” “Thương”... các loại binh khí, lấy binh khí làm trang sức, có thể dễ dàng nhìn ra quốc gia này vốn thượng võ, trong đại sảnh hùng vĩ thế này mà lại tràn ngập không khí khẩn trương.
Hướng bắc đại sảnh phía trước, là bảo tọa của Đồ Lan vương, mà vào thời khắc này, trên bảo tọa một vị nam tử trung niên khôi ngô, vẻ mặt âm trầm, bao hàm tức giận.
Cả đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức đè ép khiến các thần tử đang đứng phía dưới toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Ngươi nói Tô Y Nạp bị trọng thương?” Nam nhân không cố ý chậm lại ngữ khí, gằn từng tiếng hỏi, lại càng hàn ý bức người.
“Vâng... Điện hạ hắn... Bị trọng thương...” Quỳ trong đại sảnh, đại thần cúi đầu trả lời, răng đã không nhịn được mà đập vào nhau, sợ mình không cẩn thận liền rớt đầu: “Chẳng qua, không đáng lo, hiện tại điện hạ thương thế đã không còn đáng ngại.”
“Ngươi nói hắn là bị người Đại Liệt gây thương tích?”
“Vâng, đúng vậy “
“Nói bậy!!!” Đồ Lan quốc chủ đột nhiên tức giận: “Hắn để thư cho quả nhân nói hắn đi cứu Đại Liệt thế tử có ân cứu mạng hắn, người Đại Liệt sao lại hại hắn?”
“Bệ... Bệ hạ minh giám... Này...” Vị thần tử kia gần như bị dọa chết khiếp, nói lắp bắp: “Việc này... Thiên chân vạn xác, lúc ấy ở đây... Toàn bộ tướng sĩ đều tận mắt nhìn thấy...”
“Như vậy, Tô Y Nạp cùng Đại Liệt thế tử được hắn cứu đến hiện ở nơi nào?” Đồ Lan quốc chủ sắc mặt hơi dịu, hỏi.
“Điện hạ cùng vị Đại Liệt thế tử kia... ở ngoài cung chờ yết kiến.” Đại thần kia nghe thấy hắn hỏi cái khác, lén thở ra, thầm nghĩ hôm nay mạng này coi như giữ được, người nào không biết vị Đồ Lan vương này sủng ái nhất đúng là tiểu vương tử Tô Y Nạp dung mạo xinh đẹp tú lệ kia, may là tiểu vương tử đã muốn bình an vô sự, nếu không hôm nay chắc hắn đã bỏ mạng chôn theo rồi
“Truyền bọn hắn tiến đến gặp ta.”
“Vâng! Bệ hạ!”
~~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.