Liệt Diễm

Chương 12.2:




“Điện hạ cùng vị Đại Liệt thế tử kia... ở ngoài cung chờ yết kiến.” Đại thần kia nghe thấy hắn hỏi cái khác, lén thở ra, thầm nghĩ hôm nay mạng này coi như giữ được, người nào không biết vị Đồ Lan vương này sủng ái nhất đúng là tiểu vương tử Tô Y Nạp dung mạo xinh đẹp tú lệ kia, may là tiểu vương tử đã muốn bình an vô sự, nếu không hôm nay chắc hắn đã bỏ mạng chôn theo rồi
“Truyền bọn hắn tiến đến gặp ta.”
“Vâng! Bệ hạ!”
Đến tận giờ, tất cả mọi người chậm rãi thở phào một cái, chỉ cần Tô Y Nạp điện hạ mà đến, tức giận gì bệ hạ cũng có thể bỏ qua, chính là, thở phào nhẹ nhõm lại nhịn không được vì tiểu vương tử mà đổ mồ hôi lạnh.
Một mình lãnh binh xuất chiến, nói như thế nào đều là tội chết, cho dù là tiểu vương tử bệ hạ sủng ái nhất, chỉ sợ cũng không thể không bị phạt nặng, không biết bệ hạ xử lý như thế nào.
“Nhi thần Tô Y Nạp thỉnh an phụ vương.”
“Đại Liệt nhiếp chính vương Đại thế tử Liệt Viêm kiến quá Hô Cách bệ hạ.” Hai thanh âm cực kì dễ nghe một trước một sau vang lên, hai cái thiếu niên quỳ gối trước Đồ Lan vương.
“Bình thân.” Nhìn thấy nhi tử quỳ trước mắt mình thương thế quả thật không còn đáng lo, Hô Cách cảm thấy yên tâm: “Ngươi chính là chất tử Đại Liệt đưa tới, Liệt Viêm?” Hắn không hề xem Tô Y Nạp ngược lại nhìn về phía Liệt Viêm, người thảo nguyên đều chú ý “Phụ nghiêm mẫu yêu” dù trong lòng có cực kỳ sủng ái nhi tử, trên mặt cũng chỉ là thản nhiên, thiếu niên Đại Liệt này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, mà nhi tử mình sủng ái nhất lại xả thân đi cứu?
Làm Liệt Viêm ngẩng đầu một khắc này, Hô Cách chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hảo một tuấn mỹ thiếu niên phong thần như ngọc, chính mình sống vài thập niên, còn chưa bao giờ thấy được nhân vật nào tuấn lãng xuất sắc lại anh tuấn bất phàm như vậy.
Tô Y Nạp tuy rằng cũng là hết sức xinh đẹp, thậm chí có thể nói người đẹp nhất trên thảo nguyên, chính là, vẻ đẹp của hắn, từ trước vốn nhu nhược, cực kỳ giống mẫu hậu hắn, mà thiếu niên trước mắt này, ánh mắt chiếu rọi thần quang sáng ngời đến nỗi lu mờ tinh tú, khí khái anh hùng bừng bừng trên mặt tự tin đủ để ngạo thị thiên hạ nhân gian... Người ngoài thấy vẻ mặt giận dữ của Đồ Lan vương như hắn không phải là bị sợ tới mức lạnh run chính là cố ra vẻ trấn định, mà thiếu niên này, thẳng người đứng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ngạo mạn! Chuông cảnh tỉnh vang động lòng Hô Cách, hắn sẽ không bởi vì bộ dạng đối phương xuất chúng như thế nào liền quên đối phương là loại người gì, chỉ hận sao nhân vật như vậy lại sinh ở Đại Liệt.
“Vâng, bệ hạ.” Liệt Viêm giọng cao đáp. Thấy Hô Cách nguy hiểm híp mắt lại, tựa hồ không hài lòng vì mình đối hắn không có sợ hãi, Liệt Viêm không khỏi cười thầm: chuyện cười, còn hơn Đồ Lan vương ngươi nhìn như nguy hiểm, trình độ nguy hiểm của người kia so với ngươi hơn cả trăm lần, hắn lại có thể vì chút nguy hiểm uy hiếp cỡ này mà sợ hãi?
“Tô Y Nạp chính là vì ngươi mới lãnh binh đi Nam Đô?” Hô Cách đột nhiên quát, rõ ràng tỏ vẻ: ngươi có tài đức gì?
“Bẩm bệ hạ, Vương tử Tô Y Nạp lãnh binh đi Nam Đô đều không phải là vì một người như Liệt Viêm, Liệt Viêm có tài đức gì, lại dám làm phiền hoàng tử tự mình đến cứu? Tô Y Nạp điện hạ lãnh binh đi Nam Đô, là vì cứu cả Đồ Lan.”
“Cả Đồ Lan?”
“Vâng, cả Đồ Lan.”
Lần này, đừng nói Hô Cách không hiểu, ngay cả Tô Y Nạp cũng không rõ Liệt Viêm vì sao lại nói vậy, chẳng qua, hắn cũng biết Liệt Viêm là đang vì hắn giải vây, chỉ hơi giật mình nhìn hắn xem tiếp theo nên nói như thế nào.
Hô Cách mí mắt nhíu lại, lạnh lùng nhìn lên Liệt Viêm, ý bảo hắn nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt đầy uy hiếp nếu ngươi không nói rõ ràng sẽ bị lôi ra lăng trì xử tử.
Liệt Viêm ngắm nhìn bốn phía, tự tin cười, giương giọng nói: “Xin hỏi bệ hạ, thực lực của cả Đồ Lan quốc như thế nào?”
Hô Cách không nghĩ tới hắn sẽ hỏi thực lực của cả Đồ Lan quốc, kiêu ngạo ngẩng đầu, nói với một đại thần bên trái: “Tả tướng quốc, nói cho hắn biết.”
“Đồ Lan ta binh hùng tướng mạnh, dê bò đầy đàn, thực lực cả nước hưng thịnh.” Một lão giả tóc bạc đứng ra nói.
“Thật sao? Vậy xin hỏi Đồ Lan cùng Đại Liệt khai chiến đã… nhiều năm, người Đồ Lan hi sinh bao nhiêu?”
“Này...” Mặt lão tướng quốc lộ vẻ khó khăn nhìn hướng Hô Cách.
Hô Cách trong lòng rùng mình, biết Liệt Viêm này không đơn giản: “Đồ Lan cùng Đại Liệt chiến sự lớn nhỏ lớn nhỏ hơn trăm trận, Đồ Lan ta hao tổn ba đại tướng, cánh quân phía đông tại một lần chiến sự ba tháng trước gần như...” Hắn mặc dù không có nói tiếp, nhưng ở tràng tất cả mọi người biết câu nói kế tiếp là: “Toàn quân bị diệt.”
“Nhưng là, Đồ Lan ta bình thường đều lấy được đại thắng trên tây lộ.” Hô Cách lại đề cao âm lượng nói: “Cùng Đại Liệt chiến tranh, Đồ Lan ta có thể nói là thắng nhiều bại ít.”
Liệt Viêm khinh thường cười, lại hỏi: “Như vậy xin hỏi, hiện giờ đã là tháng tám, chỉ còn hai tháng nữa là mùa đông rét lạnh, tiếp tục chiến, lương thảo có thể cung ứng?”
Lời này vừa nói ra, Hô Cách lập tức biết ý tứ của Liệt Viêm, Đồ Lan từ khi khai chiến đến giờ đều dùng lương thảo trong kho, tích tụ đã là không nhiều lắm, bởi vì là mùa đông, không thể ở dân gian thu thập, tiếp tục chiến, hậu quả khó lường.
Liệt Viêm lại là cười, cứ thế nói: “Đồ Lan mấy năm gần đây đích xác cường thịnh, nhưng cường đại chính là binh mã, mà không phải thực lực của một nước. Đồ Lan cùng một đối thủ cường đại như Đại Liệt khai chiến, quan trọng nhất không phải là quân đội tinh nhuệ mà là quốc lực.” Nhìn thấy mọi người xung quanh cũng bắt đầu suy tư.
Liệt Viêm nói tiếp: “Mà trái lại Đại Liệt, kiến quốc hơn trăm năm qua luôn không tham gia chiến sự lớn, quốc lực hùng hậu, kho thóc sung túc, nếu thật khai chiến với Đồ Lan, kết quả cuối cùng chắc chắn là thắng lợi.”
“Vậy tại sao trước kia trong khi chiến sự liên tiếp, Đại Liệt lại bại thua liên tiếp?” Một cái một thân quân phục tướng lãnh vẻ mặt không tin chất vấn.
“Bảo tồn thực lực.” Liệt Viêm hờ hững cười nói: “Nhìn chung Đại Liệt từ khi nhiếp chính vương nắm giữ triều chính tới nay, nhiếp chính vương củng cố địa vị cũng vì chỉnh đốn kỷ cương chấn chỉnh triều đình, vì vậy mà đắc tội không ít thủ lĩnh trong Đại Liệt, trong nước nội chiến không ngừng, không rảnh để ý biên giới phía bắc, nếu không, thử hỏi tướng quân, Đồ Lan có thể đánh thắng nhiều trận như vậy sao?”
“Hơn nữa, từ khi ta xuất phát đi vào Đồ Lan, hai nước trong lúc đó không có tái chiến, đã hơn ba tháng, ba tháng này đối với Đại Liệt mà nói đã đủ rồi, Đại Liệt hoàng triều có đủ thời gian để trong ba tháng dọn sạch hết thảy chướng ngại trong nước, nếu cùng Đồ Lan khai chiến, Đại Liệt không còn trở ngại, Đồ Lan thắng lợi được mấy phần?” Liệt Viêm một hơi nói xong, thẳng tắp nhìn lên Đồ Lan quốc chủ đang ngồi cao cao tại thượng kia.
Thiên tài, trước mắt thiếu niên này tất nhiên là một thiên tài, Hô Cách khiếp sợ nhìn Liệt Viêm đang đứng kia, trong lòng không ngừng cảm khái, nhớ năm đó phụ thân của hắn Liệt Nguyên Điển mười lăm tuổi đã danh dương thiên hạ, mà hắn hiện giờ còn nhỏ hơn Liệt Nguyên Điển, chỉ sợ chỉ có giỏi hơn chớ không kém. Đáng tiếc, đáng tiếc a... Đúng là người Đại Liệt.
“Kia... Coi như vậy, cùng với việc Tô Y Nạp lãnh binh đi Nam Đô cứu ngươi có quan hệ gì?” Một vị nam tứ hai mươi đứng đầu đại thần bên phải thình lình mở miệng lạnh lùng nói: “Coi như ngươi mọi cách nguỵ biện, cũng không thoát được tội Tô Y Nạp một mình lãnh binh.”
“Đừng nóng vội, Tô Sa Thản Đại điện hạ, ta sắp nói đến chỗ này” xem y sam tương tự Tô Y Nạp trên người nam tử cùng bộ dáng hổn hển, Liệt Viêm không khó đoán ra người trước mắt chính là vương tử Đồ Lan kia, đại vương tử Tô Sa Thản.
“Hừ, Tô Y Nạp vì một con tin Đại Liệt như ngươi mà một mình đi Nam Đô, nói như thế nào đều là tội chết, còn có cái gì có thể chối cãi?”
“Tô Sa Thản điện hạ, ngươi hi vọng đệ đệ của ngươi chết sao đến vậy sao?” Liệt Viêm nhìn nam tử lỗ mãng này, khinh miệt mỉm cười, ý cười sâu xa nói.
“A, không, đương nhiên không... hi vọng.” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Liệt Viêm nhìn đến chột dạ, Tô Sa Thản cuống quít khoát tay nói, vì lòng bất an mà còn hướng lên bảo tọa nhìn người đang ngồi, xác nhận nam nhân không có lộ ra vẻ mặt không vui mới lén nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy thỉnh điện hạ kiên nhẫn hãy nghe ta nói xong.” Liệt Viêm cười to trong lòng Tô Sa Thản này đúng là vô năng, nhìn Tô Y Nạp xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh mình, cho hắn một nụ cười an tâm.
“Tất các vị chắc cũng biết việc Tô Y Nạp điện hạ thay mặt bệ hạ tuần tra Nam Phương bị người đuổi giết chứ?”
Thấy tất cả mọi người gật đầu, Liệt Viêm lại nói: “Mà Liệt Viêm vừa khéo ở trên đường vào Đồ Lan quen biết vương tử.” Mọi người đều biết là hắn trong sa mạc cứu Tô Y Nạp, mà hắn không có việc này ra, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy Liệt Viêm này không kể kiêu ngạo, vô thức sinh lòng hảo cảm với hắn.
“Vốn tưởng rằng điện hạ tới Nam Đô liền có thể an toàn, không ngờ quân dội Nam Đô lấy lý do đề phòng Đại Liệt tấn công chặn đường điện hạ, lại còn vu cáo hãm hại điện hạ làm gian tế, ý đồ hại điện hạ.” Hắn nói mấy câu nói được nhẹ nhàng khoan khoái, người nghe lại chỉ tháy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới trong đó còn có những bí ẩn này.
“Là như vậy sao? Tô Y Nạp?” Hô Cách lo lắng hỏi nhi tử yêu của mình.
“Tình hình ngày đó quả thật như thế.” Tô Y Nạp cũng không phải người ngu, biết Liệt Viêm cố ý đem hung hiểm ngày đó tái hiện ở trước mặt phụ thân để giành được đồng tìnhcủa phụ thân, nói: “Chuyện ngày đó thật sự là hung hiểm đến cực điểm, may mắn Viêm... Liệt Viêm thế tử toàn lực cứu giúp.”
“Liệt Viêm cứu ngươi?” Hô Cách nhướng mày, Liệt Viêm chỉ dẫn theo chính là vài trăm người mã, như thế nào cứu Tô Y Nạp?
“Vâng, phụ vương, lúc ấy nhi thần dẫn Liệt Viêm cùng nhân mã của hắn tới một chỗ khe núi mà nhi thần hay tới chơi, tử thủ ở cửa khe núi, sau tên thủ thành lại bị Khương Địch tộc Cố Trát Trát Hách Lý nghe động tĩnh tìm đến tình cờ giết chết, Trát Hách Lý lấy tánh mạng nhi thần áp chế Liệt Viêm, nếu hắn không ra khe núi, sẽ bắt nhi thần cùng chờ ngoài khe núi đến khi người bên trong ra thì thôi.”
“Khá lắm Trát Hách Lý, dám uy hiếp vương tử?” Hô Cách mạnh mẽ đập bàn bàn, nổi trận lôi đình, đặc biệt vị vương tử này lại còn là Tô Y Nạp mà hắn yêu thương nhất?
“Vâng, phụ vương ngài thử nghĩ xem, Viêm ca ca là vì nhi thần mà bị Trát Hách Lý bắt, nhi thần lại có thể nào không tri ân không báo đây?” Tô Y Nạp vừa thấy Hô Cách dĩ nhiên động dung, thừa cơ làm nũng hắn: “Hơn nữa, nếu nhi thần không dẫn nhân mã đến, ai sẽ biết trong Nam Đô còn có kẻ giữ ý đồ bất lợi với nhi thần không, Trát Hách Lý kia cũng sẽ không dễ dàng mà thả viêm ca ca.”
Hắn thế nhưng đã xưng hô Liệt Viêm là Viêm ca ca, có thể thấy được giao tình với Liệt Viêm vô cùng tốt, Hô Cách nghe hắn nói có lý, rồi lại không muốn dễ dàng cho qua Liệt Viêm như vậy, trong lòng cố ý khó xử Liệt Viêm nói: “Thế nhưng thế tử nói ngươi là vì cả Đồ Lan mới có thể đi cứu hắn, đây cũng là cớ gì??”
Tô Y Nạp trong lòng cả kinh, biết rõ chính mình đem lời nói quá vẹn toàn, lập tức ngẩn người, đành phải xin giúp đỡ nhìn qua Liệt Viêm.
Liệt Viêm mỉm cười, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là vì Đồ Lan, mặc kệ ta tới Đồ Lan có phải là … làm con tin hay không, đầu tiên ta vẫn là Đại Liệt thế tử, nếu ta ở Đồ Lan quốc thổ có mệnh hệ gì, Đại Liệt bên kia thì có lấy cớ tuyên chiến Đồ Lan, mà hoàn toàn là rất bất lợi với Đồ Lan, xin hỏi bệ hạ, điện hạ làm như vậy là không phải vì cả Đồ Lan?”
Nói chuyện mà Hô Cách cười ha ha, tuy biết trong lời nói của hắn có nhiều điều cần suy nghĩ lắm, nhưng vì không muốn làm khó Tô Y Nạp, cũng chỉ hảo gật đầu đồng ý.
Không ngờ, Liệt Viêm nhìn vẻ mặt vui vẻ Hô Cách đột nhiên mặt trầm xuống, bất ngờ trịnh trọng quỳ xuống nói: “Hô Cách bệ hạ, thỉnh ngươi điều tra là ai tính toán mưu hại Tô Y Nạp điện hạ, vì an toàn của điện hạ.”
“Việc này không cần ngươi nói, ta cũng sẽ đi thăm dò.” Hô Cách nghiêm mặt nói: “Hữu tướng quốc, khanh chịu trách nhiệm điều tra việc này, phải nhanh!”
“Phụ vương!” Đại vương tử Tô Sa Thản vội vàng nói: “Chuyện này... Xin giao cho nhi thần đi làm, hữu tướng quốc sự vụ bận rộn, việc nhỏ này không cần làm phiền hắn.”
“Tô Sa Thản điện hạ cho rằng mưu hại hoàng tử sự là chuyện nhỏ?” Liệt Viêm hai mắt như điện, nhìn chằm chằm Tô Sa Thản.
“Không, đương nhiên không phải, mưu hại hoàng tử đương nhiên là đại tội tru di cửu tộc. Chỉ là ta muốn... điều tra rõ chân tướng.” Tô Sa Thản nơm nớp lo sợ nói, Liệt Viêm cố ý vô tình nhìn thoáng qua Hô Cách, y như rằng thấy vị quốc chủ thông minh sáng suốt này đã nhìn Tô Sa Thản hoài nghi.
“Hảo, quả nhân tâm ý đã quyết, liền giao cho hữu tướng quốc điều tra.”
“Bệ hạ sau khi điều tra việc này, phải đề phòng Đại Liệt.” Liệt Viêm nhìn thấy Hô Cách, gằn từng tiếng nói ra chân chính suy nghĩ trong lòng hắn.
Hô Cách trong lòng căng thẳng, lập tức biết Liệt Viêm chỉ cái gì, nếu tình huống bây giờ đúng như Liệt Viêm nói, Đại Liệt rất có thể sẽ tìm cớ khai chiến với Đồ Lan, nói như vậy, kẻ thừa cơ ám sát Tô Y Nạp khi hắn đi Nam Đô thật là người Đại Liệt, chính là con tin Đại Liệt là Liệt Viêm không phải còn tại Đồ Lan sao? Chẳng lẽ Đại Liệt thế nhưng sẽ hoàn toàn không để ý an toàn của vị thế tử này?
Hô Cách đánh giá Liệt Viêm, trong mắt là nghi ngờ, thấy Liệt Viêm luôn luôn không hề sợ hãi, trong đôi mắt đối diện đều chỉ là trong sáng, cũng không thể không có vài phần thừa nhận với lời hắn nói: “Vậy Đại Liệt ngươi chẳng lẽ không băn khoăn an toàn của ngươi?”
“Nếu băn khoăn đến an toàn của ta, còn có thể để cho ta tới sao?” Liệt Viêm khổ sở cười, trong mắt vô tình lướt qua một tia oán hận.
“Vậy ngươi vì sao lại ở Đồ Lan nói ra những lời kinh thế như vậy?”
Liệt Viêm không hề úy kỵ, gằn từng chữ: “Bởi vì mẫu thân của ta là người Đồ Lan!” Từ khi Liệt Viêm đến đây, cho tới giờ khắc này mọi người mới nhớ tới vị Đại Liệt thế tử này chính là nhi tử của Đồ Lan công chúa Vân Trinh.
“Hảo!” Hô Cách lớn tiếng nói: “Quả nhiên giống suy nghĩ của ta. Tô Y Nạp, ngươi cùng Đại Liệt thế tử giao hảo, liền phong ngươi làm đặc sứ, Liệt Viêm thế tử làm phó sứ đồng hành với ngươi đi biên ải cùng Đại Liệt nhiếp chính vương hoà đàm, cũng ký kết cùng hòa ước.”
“Vâng, phụ vương!” Tô Y Nạp trong lòng vui vẻ, hưng phấn đáp.
Liệt Viêm trong đầu oanh vang lên, ngây người đứng ngốc đương trường, ký hoà ước, như vậy... ta lại phải gặp lại y!!!
~~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.