Mỗi năm bách hoa thịnh yến được tổ chức một lần, các lộ thần tiên tề tụ tại thiên đình, không khí náo nhiệt phi thường.
“Khách thương — ”
Một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm băng lãnh tỏa ra một tia sáng lạnh thấu xương.
Xa xa tiên nhạc phiêu phiêu, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
“Khách thương — ”
Mũi kiếm run run kéo dài trên mặt đất, lưu lại thật dài những hoa ngân.
Tiên nữ nghe theo tiếng nhạc bắt đầu khởi vũ, ăn uống linh đình, nói cười yến yến.
“Khách thương — ”
Hoa thần Mộ Diệp chỉ mặc y phục đơn giản, mái tóc đen dài tùy ý vấn ở sau đầu, gương mặt tuấn tú nhìn không giống như bình thường biểu tình trấn định mà trái lại mang theo vài phần hoảng hốt. Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm sắc bén chậm rãi đi vào hành lang gấp khúc thông ra đại điện, hai tai tựa hồ như điếc không hề nghe thấy âm thanh náo nhiệt lan tràn khắp nơi.
Thủ vệ cùng thị vệ vẫn chưa phát hiện hắn có vẻ dị thường, vừa thấy mặt liền hỏi: “Hoa thần đại nhân, yến hội từ lâu đã mở màn, người hôm nay đã tới chậm.”
Dừng một chút, thị vệ nhìn trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, chần chờ nói: “Thanh kiếm này…?”
Mộ Diệp cuối cùng cũng thanh tỉnh một ít, bên môi lộ dáng tươi cười, đôi mắt với hàng mi dài, con ngươi đen mở to làm đôi mắt càng thêm sâu thẳm, nói: “Ta muốn trước mặt bệ hạ múa kiếm.”
Hắn thường ngày tính tình ôn hòa, dáng dấp nhẹ nhàng yếu đuối, sao có thể làm người khả nghi? Bởi vậy dễ dàng được đi vào đại điện.
Trong điện oanh ca yến hát, vui múa mừng cảnh thái bình.
Đa số thần tiên dự tiệc đã say chuếnh choáng hết, tất cả tụ tại một chỗ ngắm hoa, tiếng hoan hô tiếng cười không dứt bên tai.
Mộ Diệp không nhìn cũng không liếc mắt, thẳng tắp một đường mà đi. Ánh mắt hững hờ lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng mắt hướng lên cao nhìn một tuấn mỹ nam tử ngồi trên ngai vàng giữa đại điện.
Người nọ dung nhan tuấn tú, tóc dài được cài bởi ngọc quan, cẩm y quý giá, đôi mắt hẹp dài đong đầy tiếu ý, bàn tay như ngọc vuốt ve một hắc miêu đang nằm trong lòng, đúng là sang quí không thể lạm bàn.
Ngồi ở bên cạnh lại là một nử tử xinh đẹp, ánh mắt môi cười đều là quyến rũ động nhân, người ngoài nhìn vào đã biết đây chính là nữ nhân đang được Thiên đế sủng ái.
Mộ Diệp đứng ở xa xa nhìn hai người bọn họ, kiếm cầm trong tay không tự chủ được mà run rẩy, trong ngực huyết khí dâng trào đến khó thở.
Lời tâm tình êm ái còn vang vọng ở bên tai, khí tức ôn nhu như còn quanh quẩn bên thân, trong thóang chốc đã hoàn toàn sụp đổ. Đã từng thề non hẹn biển, luôn miệng nói sẽ không rời xa ra nhau, mãi mãi bên người mình yêu dấu, nhưng lúc này lại cùng người khác ôm ôm ấp ấp.
Mộ Diệp hít sâu một hơi, ép buộc mình quên những hồi ức ngọt ngào lúc trước, hắn đợi người nọ hồi tâm chuyển ý, đã chờ đợi lâu lắm, để rồi rốt cục minh bạch tất cả chỉ là ảo giác.
Bị vây trong lưới tình đau khổ, cho tới bây giờ chỉ có hắn đơn độc một người mà thôi.
Hắn trong lòng đau đớn không ngớt, sắc mặt tái nhợt càng lợi hại, đi từng bước một đến trước người nọ. Nơi cước bộ đi qua, tự động có nhiều loại hoa lần lượt rơi xuống theo từng bước chân, hương thơm kỳ dị tràn ngập khắp nơi, làm chúng thần đều ghé mắt qua nhìn.
Thượng đế ở cao cao tại thượng rốt cục liếc nhìn hắn, cười nói: “Hoa thần tới trễ như vậy, phải chịu phạt rượu mới được.”
Nử tử hai bên trái phải cũng cười theo nói: “Cửu văn hoa thần dung mạo hơn người, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bất quá nghe nói hắn tính tình rất cao ngạo, ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt. Còn nhớ bách hoa yến lần trước, bệ hạ ra lệnh hắn múa kiếm, hắn một mực nói đang ôm bệnh trong người, nhất quyết không đồng ý, chẳng biết thật hay giả?”
Thiên đế chỉ cười cười, nói: “Hôm nay chắc không giống như lúc trước phải không?.”
Mộ Diệp nghe bọn họ nói giỡn mới nhớ lại chuyện năm trước mà thấy như là đã xa lắm. Cũng bắt đầu từ lần đó, Thiên đế bắt đầu tìm cách thân cận với hắn, lúc đó hắn chỉ là một tiểu thần không có tiếng tăm gì, thậm chí… Thậm chí…
Hắn không dám nhìn sâu vào nhân ảnh người nọ, đôi mắt mở to không chớp, cắn răng nói: “Ta đã đáp ứng bệ hạ, chuyện ta nói được, tất nhiên làm được.”
Mộ Diệp tại thiên giới người nhỏ, lời nhẹ, nơi chốn đều cẩn thận, không dám quá phận rêu rao, đây cũng là lần đầu nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của Thiên đế tại bách hoa yến mà múa kiếm.
Tức thời âm nhạc bắt đầu xướng lên, hắn liền cầm kiếm xoay một đường rồi chuyên tâm vũ động trường kiếm trong tay
Thoáng chốc chỉ thấy kiếm quang loang loáng.
Hắn ngày thường tướng mạo vốn đẹp, tư thái lại cực kỳ mềm mại, mũi kiếm hướng chỗ nào là tầng tầng lớp lớp những bông hoa rơi xuống, thật là cảnh đẹp ý vui.
Bên dưới thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi, nhưng đang vào lúc cao trào trong chớp mắt Mộ Diệp lại đột nhiên thay đổi kiếm chiêu. Hắn bỗng dưng tiến lên hai bước, trường kiếm trong tay không lưu tình chút nào hướng về phía Thiên đế đâm thẳng vào trước ngực — chỉ cần mạnh thêm một tấc, là có thể xuyên thấu vào tim.
Như vậy mà cả gan làm chuyện phản loạn, thực sự là không thấy không tin, lần đầu mới thấy được.
Trong điện nhất thời hỗn loạn cả lên.Rất nhiều người la hét sợ hãi, hòa cùng tiếng ồn ào hô cứu giá, nữ tử xinh đẹp ngồi gần Thiên đế hoảng hốt toàn thân hư nhuyễn ngã xuống mặt đất, sợ đến không dám nhúc nhích.
Chỉ có Thiên đế thần tình tự nhiên, một bên trấn an vuốt ve đầu hắc miêu đang nằm trong lòng, một bên ôn nhu hỏi: “Hoa thần, đệ làm vậy là có ý tứ gì?”
“Ta chỉ hỏi bệ hạ một câu.” Mộ Diệp tay phải cầm kiếm hơi run rẩy, nhưng lưng thì vẫn đứng thẳng tắp, cất cao giọng nói:
“Vì sao đối với ta như vậy?”
Nghe vậy, Thiên đế “Cáp” một tiếng phát ra tiếng cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại thích đệ? Rồi vì sao vứt bỏ đệ? Đúng, đệ xinh đẹp như vậy, mọi người thấy đều sẽ thích. Chỉ là tính tình cũng không gì đặc biệt, nghe xong vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là bắt đầu đối với ta thiên y bách thuận, cùng với những người khác không có gì khác biệt. Ta chơi đùa vài lần thì chán tự nhiên nghĩ nên chấm dứt.”
Mộ Diệp tuy rằng từ lâu đã biết được đáp án, nhưng chính tai nghe người nọ nói ra những lời đó cảm giác giống như bị người đột ngột hung hăng đánh một quyền, đau đớn không thể đỡ. Một lát mới nói: “Những lời Bệ hạ nói cùng ta lúc trước, toàn bộ đều là giả phải không?”
Thiên đế ôm hắc miêu chậm rãi đứng lên, dường như không có việc gì nói: “Ta cùng rất nhiều người nói qua rất nhiều lời như vậy, nói với đệ những câu gì ta cũng không nhớ rõ.”
Y nhãn thần trong suốt, ánh mắt nhu hòa, giọng nói nhỏ nhẹ, thực sự là người phong nhã đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác… đúng là người đa tình cũng chính là người tối vô tình.
Mộ Diệp lúc này cái gì cũng đều minh bạch, tim đập càng lúc càng nhanh, thanh kiếm trong tay cũng không thể đâm xuống.
Thiên đế tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, chủ động bước thêm một bước về phía trước, trường kiếm vẫn đang kề trước ngực mình. Y nói: “Đệ đã biết chân tướng, nhưng luyến tiếc động thủ giết ta đúng không?”
Y lắc đầu làm như tất cả mọi sự đều nằm trong bàn tay mình, trong tâm thập phần thất vọng, thở dài nói: “Thực sự là không thú vị.”
Nói xong tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Mộ Diệp bị y làm cho từng bước lui về phía sau, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, tay cầm kiếm cũng từ từ buông thả xuống phía dưới.
Thiên đế tuyệt không sợ hắn hành thích, thậm chí lấy tay vuốt ve gương mặt hắn, động tác mềm nhẹ dường như đối đãi người yêu, nói: “Đệ vốn rất là đẹp nhưng như thế nào lại lộ ra vẻ mặt này? Ta bất quá chỉ là vui chơi mà thôi, đệ cần gì phải coi như thật?”
Y vừa dứt lời, bỗng nhiên trong ngực nổi lên một trận đau nhức.
Nguyên lai Mộ Diệp lần thứ hai giơ lên tay phải, trực tiếp lấy kiếm đâm vào thân thể y.
Thiên đế nhẹ nhàng buông hắc miêu trong lòng ra, tới giờ này khắc này, trên mặt mới hiện ra biểu tình kinh ngạc.
Mà Mộ Diệp thân thể lảo đảo rút lui vài bước, cất tiếng cười to đứng lên, từng chữ, từng chữ cay đắng nói: “Lâu Sâm, ngươi mặc dù là Thiên đế quí nhân tôn sư cao cao tại thượng, thật ra trong mắt ta… Cũng chỉ là một kẻ phụ lòng người mà thôi.”