Mộ Diệp cũng không biết mình đã mê man khi nào, nhưng lúc tỉnh dậy thì đang ở trong một căn phòng xa lạ. Trên người là áo ngủ bằng gấm nhẹ nhàng mềm mại, đỉnh giường làm tấm màn thêu hoa văn phức tạp, không phải là căn phòng nhỏ hắn ở lúc trước tại sơn thôn.
Nếu không đoán sai, Mộ Diệp lúc này chắc là đang ở thiên giới.
Mà Diệp Ảnh… Tuyệt đối không có khả năng ở bên cạnh hắn.
Mộ Diệp nhắm chặt hai mắt, tận lực không suy nghĩ đến tình huống không chịu nổi ngày hôm đó. Đến khi trấn định lại Mộ Diệp mới đánh giá tình cảnh lúc này của mình.
Mình nếu rơi vào tay của Lâu Sâm, tự nhiên là trốn không thoát, dù Lâu Sâm muốn hắn thiên đao vạn quả thì hắn cũng không bận tâm. Duy nhất khiến Mộ Diệp quan tâm, chỉ có Diệp Ảnh.
Cũng không biết Lâu Sâm sẽ đối phó Diệp Ảnh như thế nào? Diệp Ảnh bị thương nặng như vậy, ai sẽ trị liệu cho y?
Đang suy nghĩ, chợt nghe ngoài cửa truyền tiếng bước chân quen thuộc, nhìn ra chỉ thấy Lâu Sâm đẩy cửa đi vào, từng bước đi tới bên giường, cười nói: “Tỉnh sao?”
Thái độ ôn hoà trước sau như một, thậm chí ngón tay còn chạm nhẹ vào gò má của Mộ Diệp.
Mộ Diệp lập tức quay đầu né tránh tay y, nhưng do thân thể không khỏe, chỉ nhúc nhích một chút đã có cảm giác đau nhức không thôi, nhịn không được kêu ra tiếng.
Lâu Sâm thấy thế, dứt khoát ngồi xuống bên giường:
“Thế nào? Không thích ta chạm vào đệ sao? Lúc đệ dưới thân ta khóc xin tha, cũng không phải bộ dáng này, hiện tại mới có biểu hiện này, không phải đã quá muộn sao.”
Y vừa nắm cằm Mộ Diệp vừa nói, ép buộc hắn đối diện với mình.
Mộ Diệp không phải chưa từng nghe Lâu Sâm dùng ngôn từ khinh bạc như vậy, lẳng lặng liếc nhìn y, cuối cùng gian nan mở miệng nói:
“Bệ hạ thân phận cao quý đứng đầu thiên giới, không thể làm người thất tín như vậy phải không?”
Lâu Sâm giật mình, lập tức hiểu rõ ý tứ của Mộ Diệp, không khỏi cười rộ lên: “Đệ lo lắng ta lật lọng, trong lúc đệ mê man ta sẽ đi giết y sao? Đệ vừa mở mắt đã nghĩ đến y, thực sự không sợ chọc ta nổi giận sao?”
Mộ Diệp quả nhiên không sợ, vẫn tiếp tục hỏi: “Diệp Ảnh thế nào rồi?”
“Diệp, Ảnh?” Lâu Sâm lập lại từng chữ, cười càng thêm thoải mái, chỉ là đáy mắt thêm vài phần lãnh ý, “Đệ ngay cả tên y cũng đặt rất tốt? Không tệ, tên rất dễ nghe.”
Dứt lời, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi của Mộ Diệp.
Nụ hôn vừa cường thế vừa kịch liệt, như là phải cứng rắn đem đối phương nuốt vào, răng môi gắn bó giao triền, hơi thở hai người xen lẫn một chỗ.
Mộ Diệp vốn cả người vô lực, lúc này càng cảm thấy tay chân như nhũn ra, cố gắng giãy dụa nhưng không thoát được. Cho đến khi sắp không thở nổi, Lâu Sâm mới lui ra một chút, ở trên môi Mộ Diệp nhẹ nhàng liếm liếm, thở dốc nói: “Đệ hình như còn chưa biết rõ đệ là người của ai.”
Mộ Diệp trong lòng giật mình, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã bị Lâu Sâm kéo vào trong ngực. Hắn trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trong lúc lôi kéo nút buộc đã sớm bị bung ra, tay Lâu Sâm lần theo cơ thể Mộ Diệp, sau đó dừng lại hai điểm hồng anh trước ngực, chậm rãi xoa nắn.
“A…” Mộ Diệp đã bị giằng co lăn qua lăn lại cả một đêm, thân thể rất mẫn cảm, căn bản không thể khống chế được thanh âm của mình.
Lâu Sâm tỏ ra rất thích thú hưởng thụ phản ứng của Mộ Diệp, vừa hôn lên mặt hắn vừa nói: “Người đệ nhớ thương hiện giờ sống rất tốt, thế nhưng sau này như thế nào phải xem đệ có chịu nghe lời ta hay không?”
Mộ Diệp động khóe miệng, xem như cười, nói: “Bệ hạ mở miệng nói, ai dám làm trái?”
“Hiểu là tốt rồi.” Lâu Sâm vẫn ôm Mộ Diệp như vậy, ngón tay ở trên người hắn lưu luyến: “Chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi đệ. Những chuyện xảy ra lúc trước đều có thể xoá bỏ. Thế nhưng ngoại trừ ta, tâm của đệ không thể nghĩ đến người khác.”
Mộ Diệp yên lặng không trả lời.
Lúc Mộ Diệp tự tiện đi vào cấm địa, Lâu Sâm một lòng muốn lấy tính mạng của hắn, sao chỉ mới qua mấy tháng thái độ của y lại biến đổi lớn như thế, trước sau luôn bày ra bộ dạng thực thâm tình?
Từ trước đến bây giờ, phải chăng Mộ Diệp chưa từng hiểu rõ Lâu Sâm.
Hôm nay tâm đã tro tàn ý lạnh, căn bản cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng.
Lâu Sâm lại cho là Mộ Diệp đáp ứng, động tác trên tay cũng trở nên ôn nhu, đầu ngón tay chạm qua vết thương trước ngực Mộ Diệp, mi tâm cau lại, hỏi: “Vết thương này là chuyện gì xảy ra?”
Đêm đó lúc hoan ái, Lâu Sâm đã hỏi qua vấn đề này, Mộ Diệp lúc đó giả ngốc cho զua chuyện, lúc này cũng không có khả năng im lặng không đáp, không thể làm gì khác hơn là lạnh lùng trả lời: “Việc này không liên quan đến bệ hạ.”
“Người của ta làm sao có khả năng tùy tiện bị thương? Đệ ở nhân giới xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì cũng không có.”
“Có liên quan đến tên kia sao?”
Mộ Diệp thân mình run lên, cố gắng bảo trì thanh âm trấn định: “… Không có.”
Cũng không biết Lâu Sâm tin hay không tin, y thuận miệng niệm một chú ngữ, chỉ thấy bạch quang lướt qua, vết sẹo trên ngực của Mộ Diệp từ từ biến mất. “Như vậy lúc ở cấm địa thì sao? Tên kia làm sao hóa thành hình người?”
Mộ Diệp nghĩ thầm việc này cũng không có gì để giấu diếm, liền đem việc Diệp Ảnh trải qua đơn giản nói một lần.
Lâu Sâm sau khi nghe xong, nét mặt vẫn cười, thần sắc không thay đổi, chỉ là bàn tay bên hông Mộ Diệp tăng thêm chút lực, tự nhủ: “Thì ra là thế. Bất quá y khi đó đã trúng một chưởng của ta, chỉ dựa vào lực của một mình đệ, sợ rằng rất khó định trụ hồn phách của y.”
Mộ Diệp thân thể nhất thời cứng lại.
Lâu Sâm vẫn đang ôm Mộ Diệp vào trong ngực, sao lại không phát hiện ra? Nhưng chỉ là hôn lên môi hắn, làm như không có việc gì hỏi: “Chuyện này với chuyện đệ thụ thương có liên quan sao?”
Mộ Diệp mở miệng nhưng hai chữ “Không có” lại không nói nên lời.
Lâu Sâm lại tiếp tục nói: “Đệ quên vừa đáp ứng ta cái gì sao? Nhanh như vậy liền không nghe lời sao? Xem ra đệ hoàn toàn không quan tâm sinh tử người nào đó.”
Lúc Lâu Sâm nói, khí tức ấm áp phả vào tai Mộ Diệp.
Nhưng Mộ Diệp chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng.
Đúng vậy, hắn cùng Diệp Ảnh đều rơi vào trong tay Lâu Sâm, đương nhiên chỉ có thế mặc y định đoạt. Lâu Sâm có thể dùng Diệp Ảnh uy hiếp hắn một lần, tự nhiên cũng có thể uy hiếp hắn ngàn vạn lần nữa.
Lâu Sâm làm sao có thể thực sự buông tha bọn họ?
Đó là lỗi của một mình hắn thôi.
Lúc đó nếu chọn lựa chết cùng với Diệp Ảnh, cũng không phải chịu đủ loại khúc nhục.
Diệp Ảnh…
Chỉ cần là nhớ tới cái tên này, Mộ Diệp cảm giác trái tim cũng co rút đau đớn. Hắn ngửa đầu nhìn Lâu Sâm, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt, nói:
“Bệ hạ nếu hỏi, ta sao dám không đáp? Không sai, để định trụ hồn phách Diệp Ảnh, ta đã cho đi nửa trái tim của mình.”
“Đệ nói cái gì?!” Lâu Sâm mặc dù đoán được một ít, nhưng khi nghe đáp án này, y vẫn thất kinh, đôi mắt đen âm trầm giống như bóng đêm, trầm giọng hỏi: “Đệ giao ra trái tim … cho y?”