Liệt Tâm

Chương 17:




Lâu Sâm thường ngày luôn luôn thể hiện dáng vẻ ôn văn nho nhã, cho đến bây giờ cũng chưa từng thất thố như vậy, tuy rằng đáy mắt có một tia âm lãnh chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy trái tim lạnh như băng.
Mộ Diệp dù sao cũng đã xé rách mặt với Lâu Sâm nên cũng không cần che đậy nữa, hào phóng thừa nhận nói:
“Có cái gì kỳ quái sao? Ta thích Diệp Ảnh như vậy, cho dù vì y dung hợp tính mệnh, cũng là cam tâm tình nguyện.”
“… Tốt.”
Lâu Sâm nhẹ nhàng khen một tiếng, sắc mặt âm tình bất định, nhìn không ra là vui hay giận, chỉ là đem Mộ Diệp khóa trong ngực, kịch liệt hôn hắn.
Mộ Diệp đương nhiên không ngừng giãy dụa.
Lâu Sâm không để ý tới, vững vàng chế trụ thắt lưng của Mộ Diệp. Nhẹ nhàng gặm cắn môi hắn, giọng khàn khàn: “Người đệ thích từ trước rõ ràng là ta.”
Đôi mắt của Lâu Sâm đen láy sâu thẳm đến lạ kỳ, tựa hồ chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ khiến người khác như trầm mê vào trong đó.
Mộ Diệp nhắm chặt mắt, đáp: “Đúng vậy, đáng tiếc khoảng thời gian đó, người thích bệ hạ cũng không hiếm.”
Lâu Sâm im lặng một lúc sau đó vẫn là tinh tế hôn Mộ Diệp, cái hôn mềm nhẹ di chuyển dần lên, đến chỗ khoé mắt của hắn, như có chút suy nghĩ hỏi: “Nếu như — nếu như ta đối đãi với đệ như lần đầu gặp gỡ, đệ có thể hồi tâm chuyển ý, từ nay về sau không nghĩ đến tên kia nữa hay không?”
Mộ Diệp thân mình run lên, không tự chủ nhớ tới những kỉ niệm đã trải qua.
Những chuyện tình cảm xưa Mộ Diệp đã quyết định quên lãng, dù đó là thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình.
Lúc đó ngọt ngào bao nhiêu, để rồi sau này lại thống khổ bấy nhiêu.
Chỉ vì tất cả đều là hư tình giả ý!
Nghĩ tới đây, Mộ Diệp không khỏi cắn răng, cất tiếng cười to lên.
Lâu Sâm chưa bao giờ gặp qua bộ dáng càn rỡ của Mộ Diệp như vậy, ngược lại ngẩn người, hỏi: “Đệ cười cái gì?”
“Ta cười ý nghĩ kỳ lạ của bệ hạ! Người cho tình ái là vật gì? Có thể gọi thì đến, đuổi thì đi, muốn cho thì cho, muốn thu hồi thì thu hồi, tùy ý xử trí hay sao? Có lẽ, người căn bản không hiểu thế nào là thất tình lục dục.”
Cũng không biết câu nói này có phải làm Lâu Sâm tức giận hay không, chỉ thấy sắc mặt y trầm trầm, vung tay phóng ra một chưởng đánh về phía Mộ Diệp.
Mộ Diệp trên người vốn không có khí lực, lúc này cầm cự không được, trực tiếp từ trên giường lăn xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
Lâu Sâm biết rõ Mộ Diệp không thể tự d0ứng dậy, nhưng cũng đứng yên không đi qua dìu, trái lại một cước đạp lên tay hắn, lạnh lùng nói: “Đệ dường như không hiểu rõ tình cảnh hiện tại thì phải.”
Mộ Diệp nhìn chằm chằm giày thêu kim tuyến trước mắt, nói: “Ta đã rơi vào trong tay bệ hạ, đương nhiên là bệ hạ muốn ta sống ta sẽ sống, bệ hạ muốn ta chết thì ta sẽ chết. Nhưng nếu muốn ta chuyển biến tâm ý, ta tuyệt đối không thể làm!”
Vừa dứt lời, Mộ Diệp cảm thấy trong bụng một trận đau nhức, nguyên lai là bị Lâu Sâm đá một cước. Ngũ tạng lục phủ đều giống như đảo lộn, hắn đau đến cả người co rúm lại, nhưng cắn chặt răng không chịu kêu lên đau đớn.
So với đêm hôm đó chịu khuất nhục, cái này thì có thấm thía gì chứ?
Trong lúc hoảng hốt, Mộ Diệp nghe thấy tiếng bước chân của Lâu Sâm vội vã rời đi. Hắn cho rằng mình đã chọc giận đối phương, lần này chắc chắn không thoát chết.
Nhưng một lát sau lại cảm giác được Lâu Sâm quay trở về bên người, nắm lấy tóc Mộ Diệp để đầu hắn ngẩng lên, đổ một lọ nước thuốc vào miệng hắn.
“Khụ khụ,” Mộ Diệp lúc này đã khôi phục vài phần khí lực, mở to mắt hỏi:“Bệ hạ cho ta uống cái gì? Chính là độc dược sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.