Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Chương 1:




Một dòng điện tê dại truyền từ bàn tay y đến khuỷu tay, rồi từ khuỷu tay đến bả vai, sau đó chạy tán loạn, đâm thẳng vào tim làm cho y tưởng trái tim mình giờ phút này đã ngừng đập, mà đối phương bất quá chỉ là cầm một quyển sách tham khảo đưa cho y.
Nhưng y đã có ảo giác, không giống như tay hắn đang muốn đưa cuốn sách cho y, mà hình như là bàn tay xinh đẹp kia đang thân thiết vuốt ve khuôn mặt y.
Y tắt tiếng không nói được lời nào, ngay cả hai chữ cảm ơn cũng nghẹn lại trong cổ họng, dòng điện luyến ái kia cứ thế mãnh liệt càn quét thân thể y, y cũng không biết nói đây là chính mình đang sa chân vào lưới tình hay là bản thân y ngay từ bước đầu tiên đã rơi vào địa ngục.
– … Cảm ơn!
Phải mất sức chín trâu hai hổ mới phun ra được lời nói, mặc dù mạnh mẽ tự trấn tỉnh, nhưng mà y vẫn không kềm được sự run rẩy trong lời nói còn khuôn mặt lại tự nhiên đỏ ửng lên, may mà hôm nay trời rất nóng, lại là giữa trưa, mọi người cứ ngỡ rằng y đang bị nực nội.
– Thời gian này nhóm chúng ta sẽ thuyết trình, danh sách sách tham khảo tôi cũng đã lên rồi, mọi người về nhà tự tìm sách đọc trước, tuần sau chúng ta sẽ gặp lại để trao đổi về đề tài mà giáo viên đã đưa.
Nói chuyện là một thanh niên cao hơn 180cm, vóc người anh tuấn cùng một khuôn mặt phi thường tuấn tú, lại thêm xuất thân con nhà giàu có mang theo khí chất phú quí, làm cho hắn tự nhiên ngay khi vừa khai giảng liền trở thành mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, thành ra bây giờ trở thành nhóm trưởng của bọn họ cũng là một lẽ hiển nhiên. Ngay cả tên của hắn cũng rất kì lạ, hình như trong những cuộc nói chuyện của các sinh viên nữ đều liên quan đến nhân vật phong vân này.
– Thế Ưu, lần sau bạn làm thư kí nhé, tôi thấy chữ bạn rất đẹp, viết cũng rất nhanh.
Vũ Văn Liệt Tinh khi đứng lên nhìn y mỉm cười nói chuyện. Y gật đầy, cố gắng làm như không có việc gì nhẹ nhàng nói
– Không thành vấn đề.
Lúc nãy nhất định là do mình bị áo giác. Người rất được hoan nghênh như vậy, mới nhìn qua nhất định là người không thiếu bạn gái vây quanh, như thế nào lại có ý định rờ vào mặt mình.
Chính mình cũng chẳng phải đại mĩ nữ hay là siêu cấp mĩ nam. Y biết rất rõ ràng về tướng mạo bình thường của mình, chỉ trắng trẻo mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có cảm giác kì quái như vậy, mới vừa rồi cảm giác trái tim bị bóp chặt rất chân thật, làm cho y mơ hồ tưởng rằng trái tim mình bị vỡ vụn, sau đó lại làm cho người thanh niên trước mắt thấy rõ nó ngưng đập. Đây là cảm giác kì quái gì?
Y ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Liệt Tinh, nhưng trùng hợp bắt gặp ánh mắt Vũ Văn Liệt Tinh, phảng phất như hắn đang chăm chú nhìn y, y lập tức thu hồi ánh mắt của mình, cảm nhận trống ngực không ngừng đánh thùng thùng.
Hắn mới vừa rồi đang chăm chú nhìn mình sao? Tại sao lại nhìn mình như vậy? Hay chỉ là mình bị ảo giác?
Tận lực duy trì sự tỉnh táo, y ngẩng đầu lên lần nữa, bên người Vũ Văn Liệt Tinh đã xuất hiện bạn học Lâm Vi Như – người có thể xem là đại mĩ nữ. Cô ấy nghiêng đầu nói chuyện cùng Vũ Văn Liệt Tinh, vừa nói chuyện vừa cười duyên, chỉ cần là đàn ông, nhất định có đến tám phần đều rất vui mừng được cùng cô trò chuyện.
Ánh mắt Vũ Văn Liệt Tinh đã chuyển hướng sang cô, trước sau đều lộ ra vẻ tươi cười tiêu sái. Người ta đồn đãi Lâm Vi Như tấn công Vũ Văn Liệt Tinh, ngay khi vừa nhập học, cô đã thể hiện điều này rất rõ ràng.
Nói cho cùng, cô ấy thật sự là một cô gái rất xinh đẹp lại đáng yêu. Được đại mĩ nữ yêu thương nhung nhớ, Vũ Văn Liệt Tinh cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, những người khác cũng hiểu ý mà tránh ra.
Hai người này sớm muộn gì cũng trở thành một đôi, đây là các bạn học trong lớp lén thảo luận với nhau.
Quả nhiên tất cả chuyện này là do mình bị ảo giác. Kí Thế Ưu tự cười bản thân, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi. Vũ Văn Liệt Tinh như thế nào có thể chú ý đến y, có một đại mĩ nữ như Lâm Vi Như bên người rồi thì còn ai lại muốn nhìn đến nam sinh bề ngoài bình thường như y?
Huống hồ y cùng Vũ Văn Liệt Tinh căn bản tiếp xúc với nhau không nhiều, khi chia nhóm thảo luận bởi vì có quen biết với các bạn học khác nên Vũ Văn Liệt Tinh mới vào trong nhóm của y, sau khi khai giảng số lần nói chuyện với nhau ít đến có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.
Qua tuần, y gần như đã đọc hết tất cả sách tham khảo, y đọc rất nghiêm túc, cũng giống như Vũ Văn Liệt Tinh, trong quá trình thảo luận y làm thư kí, đôi khi còn đưa ra một số ý kiến cho những nội dung quan trọng, Vũ Văn Liệt Tinh cũng gật đầu đồng ý.
Lần thảo luận này hết sức sôi nổi, có lẽ là vừa mới bắt đầu chia nhóm, tất cả mọi người cũng muốn thân thiết với bạn học chung hơn, dù sao cũng phải học cùng nhau bốn năm, cả nhóm thảo luận đến tối mịt, liền đề nghị cùng nhau đi ăn cơm.
Cơm nước xong, đại khái cũng bởi vì là sinh viên không giống như lúc còn trung học bị quản thúc chặt chẽ cũng muốn tận hưởng thời gian hạnh phúc khi làm sinh viên, sau khi ăn mọi người quyết định cùng nhau đến bar chơi.
Cả đám người ào ào kéo vào quán bar, bắt đầu uống rượu, nói chuyện phiếm, trò chuyện với nhau thật là vui, bất tri bất giác cũng đến khuya. Kí Thế Ưu vốn chưa từng uống rượu, cứ tưởng rượu giống như bia, vừa mới uống một chút thì đầu óc quay cuồng cả người xây xẩm, cảm giác chính mình không thể tự chủ được, nhìn người khác bất giác cười khúc khích.
Cũng không biết bản thân như thế nào rời khỏi quán bar, hai chân y hình như đang đi trên mây, mềm nhũn, lơ ngơ. May mà y uống rượu cũng không nhiều lắm, khi tỉnh táo lại được một chút y phát hiện có người đang dìu mình.
Y nghiêng đầu nhìn, đúng là Vũ Văn Liệt Tinh đang dìu y, khoảng cách thật gần, bởi khí trời mùa hè nóng bức y có thể nghe được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, mùi đó mang theo mùi cơ thể rất đặc biệt. Trái tim y lại như không thể khống chế được điên cuồng nhảy dựng lên, chung qui cảm giác như vậy hình như là rất thân mật, thân mật giống như là bạn trai bạn gái.
– Cảm ơn… Cảm ơn… hình như tôi say rồi.
Y giả bộ trấn tỉnh, nhịp tim tăng lên một trăm, y tại sao lại cùng đi với Vũ Văn Liệt Tinh, một điểm y cũng không nhớ được.
Chỉ nhớ hôm nay bọn họ cũng chẳng nói chuyện gì, bởi vì Lâm Vi Như cả ngày vây lấy hắn, hơn nữa cũng ngồi bên cạnh hắn. Y nhớ rõ ràng Vũ Văn Liệt Tinh ngồi ở bàn đầu tiên còn bản thân mình thì ngồi ở bàn cuối cùng, y và hắn nói chuyện với nhau chẳng quá ba câu.
– Uh! Không có gì. Nhưng bây giờ hết xe rồi, ghé tạm Hotel nghỉ ngơi đi.
– Hử?
Tuy là hết xe bus rồi nhưng vẫn có thể đi taxi mà. Khi Vũ Văn Liệt Tinh chỉ vào Hotel gần phía trước, mặt y tự nhiên đỏ lên, Hotel kia có tên là “Thợ săn tình”, cảm giác cũng không đứng đắn, y vội vàng lắc đầu.
– Không cần đâu, tôi đi taxi được. Tiền taxi rẻ hơn tiền ngủ trọ. Đi xe về cũng tiện hơn.
– Không cần để ý mấy chuyện vặt vãnh đó, tôi trả tiền. Đi thôi.
Hắn dùng lực giữ lấy y, ra sức vây y ở trong lòng, y chẳng biết làm gì đành nép vào ngực hắn giống như tư thế cô gái đang nép vào người đàn ông mà mình yêu thương. Ngực y tự nhiên nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng như sắp cháy tới nơi.
Vũ Văn Liệt Tinh lại tưởng rằng y vẫn còn say, cho nên mới dùng sức dìu y đi lên, không cách nào lí giải được hành động của Vũ Văn Liệt Tinh, y cuối cùng phải đưa ra lí do giải thích như vậy.
Y nghe được mùi trên người Vũ Văn Liệt Tinh càng lúc càng đậm đặc, hơn nữa vẻ mặt của hắn khi cúi đầu nhìn y rất lạ, hình như hắn không cách nào di chuyển được ánh mắt chăm chú đang nhìn y, ánh mắt chăm chú của hắn hình như đã có từ rất lâu trước đó, có lẽ từ kiếp trước hắn đã một mực nhìn y như vậy.
Đây là ý nghĩ viễn vông gì vậy, Vũ Văn Liệt Tinh như thế nào lại có thể có cảm giác với y!
Y là… y là đàn ông, Vũ Văn Liệt Tinh cũng là đàn ông, hơn nữa hắn chắc không thiếu phụ nữ hay là đàn ông ưu tú. Lâm Vi Như chắc chắc là người yêu của hắn. Từ khí chất cao quí cùng trang phục hàng ngày của Vũ Văn Liệt Tinh, vừa nhìn qua liền biết đó là thiếu gia nhà giàu, chẳng thể nào có khả năng qua lại với một người bình thường hay những nơi tầm thường.
Nếu không phải là cùng một nhóm, có lẽ bốn năm ở đại học bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể xem như bạn học cùng khoa, cũng không có khả năng quen biết thân thiết, hay là nói chuyện nhiều với nhau. Y muốn tránh ra khỏi Vũ Văn Liệt Tinh để tránh thất thố.
Vũ Văn Liệt Tinh hình như phát hiện ý đồ của y, tay nắm lấy y có chút dùng sức, kéo y sát vào trong ngực không thể động đậy.
Chính mình chỉ cao 172cm, thấp hơn người kia chừng 10cm, hơn nữa chân tay cùng cơ thể mảnh dẻ y chẳng thể nào chống lại được khí lực của Vũ Văn Liệt Tinh, hơn nữa chính mình lại đang say, càng không có sức chống cự, kì thật chỉ cần lẳng lặng dựa sát vào nhau, Vũ Văn Liệt TInh cũng không dùng sức nữa.
Tựa như ôm hắn, là y giờ phút này rất muốn làm một việc.
– Sắp tới rồi.
Vũ Văn Liệt Tinh cầm chìa khóa đi vào thang máy. Sau khi cửa phòng mở ra, đập vào mắt là cái giường kingsize lớn siêu cấp làm mặt Kỉ Thế Ưu đỏ bừng. Đây là cái gì hả? Vừa mới nhìn qua giống như là nơi để nam nữ cùng nhau làm chuyện kia. Nhìn phòng ở khách sạn gọi là “Thợ săn tình” này, xem ra đúng là nơi để người ta làm chuyện kia.
– Tôi… Tôi nên về nhà thì tốt hơn.
Y không hiểu vì sao mình lại trở nên khẩn trương, chung qui cảm giác rằng y cùng Vũ Văn Liệt Tinh mặc dù đều là đàn ông, nhưng mà hai người đàn ông cùng ngủ trên giường này, thật sự là rất kì cục.
– Tôi nói khuya lắm rồi, ngủ lại chỗ này đi.
Thanh âm Vũ Văn Liệt Tinh gia tăng sự lạnh lùng, chuyên chế. Kí Thế Ưu lặng đi một chút, y chưa từng nghe Vũ Văn Liệt Tinh dùng khẩu khí như vậy nói với bất kì ai.
Hắn kéo y đang đứng ngoài cửa lôi vào trong phòng, ngữ khí càng không lưu tình
– Huống chi người bạn bây giờ toàn mùi rượu, nửa đêm gà gáy canh ba lang thang ngoài đường rất dễ gặp nguy hiểm.
Kí Thế Ưu thiếu chút nữa bật cười, y là một người đàn ông, thì có thể gặp nguy hiểm gì. Y phá lên cười ha ha, cái ý muốn bảo hộ của hắn nên đặt lên người Lâm Vi Như thì mới đúng, chứ tên đàn ông bề ngoài bình thường như y thì chẳng biết sẽ có loại nguy hiểm như thế nào nữa.
– Tôi xin bạn, tôi cũng không phải là phụ nữ, nếu là đại mĩ nữ như Lâm Vi Như thì may ra còn có khả năng, chứ người như tôi…
– Đó là vì bạn không biết mị lực của mình.
Vũ Văn Liệt Tinh ném ra một câu, y thế nhưng lại cứng lưỡi há miệng
Mị lực?
Từ trong miệng Vũ Văn Liệt Tinh nói ra rằng y là người đàn ông có mị lực, loại ca tụng kiểu này y chưa từng nghe qua, nhưng ngực bỗng cảm giác thật ấm, rất ấm áp. Y vẫn cho rằng mình chỉ là người bình thường, làm những việc bình thường, và cũng sẽ trải qua một cuộc sống hết sức bình thường.
– Tôi, tôi làm gì có, bạn mới là người có mị lực chứ? Bạn vừa cao to lại đẹp trai, lại rất thông minh mà có tài nữa. Rất nhiều bạn nữ tìm cớ để được nói chuyện với bạn.
Y nói chính là sự thật, nhưng mà vẻ mặt của Vũ Văn Liệt Tinh lại rất lãnh đạm nói:
– Tôi chẳng ưa những bạn đó, tôi ghét phụ nữ lúc nào cũng léo nhéo.
Đúng là người có phúc mà không biết hưởng mà, Kí Thế Ưu thiếu chút nữa bật cười. Y cho tới bây giờ mới phát hiện tính tình của Vũ Văn Liệt Tinh cũng không tệ lắm. Thật ra cho dù không thích những nữ sinh viên đó quấy rầy nhưng hắn lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt anh tuấn như đang cười, thái độ chăm chú lắm nghe người đang nói cũng đủ làm mê chết nguyên một đống nữ sinh kia rồi, căn bản chẳng ai nhìn ra được sự chán ghét của hắn.
– Bạn nói như vậy coi chừng bị toàn thể sinh viên nam truy sát bây giờ. Bất kì nam sinh nào cũng đều muốn bị Lâm Vi Như theo đuổi giống như bạn.
– Bất kì người đàn ông nào? Tính luôn cả bạn trong đó?
Vũ Văn Liệt Tinh nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt hắn hừng hực giống như hai ngọn lửa. Kí Thế Ưu lại có cảm giác mình rơi vào ảo giác, hơn nữa lại giống như hắn đã nhìn mình thật lâu, đã rất lâu rồi, hình như từ khi vừa khai giảng hắn đã chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của mình.
– Lâm Vi Như sẽ không lựa chọn tôi, cho dù đàn ông trên đời này chết sạch. Tôi biết tôi tuyệt đối không có nằm trong tiêu chuẩn lựa chọn của cô ấy. Y tự giễu nói, mang theo ngữ điệu nghịch ngợm trong đó.
Vũ Văn Liệt Tinh khóe miệng cong lên thành nụ cười phi thường gợi cảm, điều đó cơ hồ làm y ngẩn người. Mình biết rõ đối phương cũng là đàn ông, nhưng mặc kệ đối phương có là nam hay nữ thì cũng chẳng có vấn đề gì, Vũ Văn Liệt Tinh cười rộ lên nhìn đúng là rất rất rất đẹp, hắn nếu cứ thường xuyên cười như vậy, một nửa đàn ông trên địa cầu này rất có thể không lấy được vợ.
– May mà cô ấy không chọn bạn.
Ngữ khí nói chuyện của hắn ôn nhu bình thản, âm thanh khàn khàn như gió đêm khẽ lướt qua, dễ chịu mà ướt át, trượt vào trong ngực y, làm cho trái tim y thoáng chốc trở nên mềm mại thoải mái.
– Chưa từng có cô gái nào chú ý tôi, bề ngoài của tôi không được như bạn, bạn nhất định rất được ngưỡng mộ.
Đại khái cũng rất khó có cơ hội cùng ngôi sao Vũ Văn Liệt Tinh nói chuyện về những vấn đề cá nhân như vậy, bản tính nghịch ngợm của Kí Thế Ưu bộc lộ ra, bắt đầu nói đến chính quan hệ nam nữ của mình.
– Cũng đâu tới nỗi nào đâu, bạn còn là xử nam hả?
Nếu như trong miệng Kí Thế Ưu có nước nhất định sẽ phọt hết ra ngoài, Vũ Văn Liệt Tinh có cần hỏi kĩ đến mức này không? Y há miệng mắt tròn xoe nhìn hắn, người này đừng nói không phân biệt được đâu là chuyện không nên hỏi nha.
– Bạn hỏi chuyện này rất khiếm nhã nha.
– Câu trả lời là có hoặc không thôi mà, có gì khó khăn sao?
Thanh âm Vũ Văn Liệt Tinh mang theo ý cười. Hắn đang cười nhạo y, nhất định là như vậy, cho dù trên mặt không cười nhưng nhất định trong lòng đang cười. Kí Thế Ưu tâm lí bất mãn lầm bầm.
Vũ Văn Liệt Tinh hướng về phía giường ngồi xuống, sau đó cởi giày, y cũng ngồi xuống phía bên kia giường cũng bắt đầu cởi giày. Mặt y đỏ lên cũng đã cho Vũ Văn Liệt Tinh câu trả lời mà y không dám nói ra.
– Vậy tôi hỏi bạn, bạn có kinh nghiệm sao? Tôi hỏi bạn chuyện này, bạn có thể nói thật sao?
Không nghĩ tới Vũ Văn Liệt TInh trả lời rất sạch sẽ gọn gàng
– Tôi có, từ hồi trung học tôi đã thực hành rồi.
– Trung học? Không, không thể nào, bạn trưởng thành sớm như vậy hả!
Vẻ mặt kinh ngạc của Kí Thế Ưu nhất định rất buồn cười, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh bật cười
– Khi mới bắt đầu trung học, ai mà chẳng cảm thấy nữ sinh nào cũng phi thường xinh đẹp.
– Hứ! Khoe khoang hả!
Kí Thế Ưu làm ra vẻ mặt cười nhạt, bất quá cũng phải, Vũ Văn Liệt Tinh lớn lên đẹp trai như vậy, như thế nào lại không thu hút được phái nữ, có thể nữ sinh còn muốn ra tay cưới hắn để trở thành bạn gái cũng không chừng, ngay cả Lâm Vi Như mắt cao hơn đầu vừa nhập học xong cũng muốn hắn trở thành bạn trai kia mà.
– Tôi không có khoe khoang mấy chuyện như vậy, nhưng mà bạn ganh tị sao?
– Việc gì phải ganh tị chứ! Dù sao sau này nhất định tôi cũng sẽ có bạn gái, đến lúc đó thì cũng sẽ có kinh nghiệm thôi. Y ném lại một câu, chỉ là từ ngữ mang đậm ý cười trong đó, nghe như là trẻ con không chịu thua thiệt.
– Tôi đây nhất định sẽ rất ganh tị với bạn cái của bạn.
Trống ngực Kí Thế Ưu một lần nữa lại nhảy dựng lên điên cuồng, y có điểm mờ mịt, vì sao Vũ Văn Liệt Tinh lại nói những chuyện này với y, bọn họ hai người đều là đàn ông, hơn nữa Vũ Văn Liệt Tinh lại là người rất có duyên với phụ nữ, tại sao lại khen y có mị lực, lại còn nói những chuyện hết sức kì cục như vậy.
– Bạn… bạn… đang nói cái gì vậy? Tôi… Tôi…
Mặt y đột nhiên nóng lên, y như tôm đang bị luộc trong nước sôi, y hoàn toàn không biết chính mình nói như vậy là tốt hay xấu nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm xuống chân, nghĩ không ra Vũ Văn Liệt Tinh nói một câu làm y kinh hoàng
– Từ hồi khai giảng, tôi vẫn chú ý đến bạn. Bạn rất đáng yêu, nhất là những lúc cố tỏ ra nghiêm túc lại càng đáng yêu hơn. Mỗi lần tôi nhìn bạn chăm chú, bạn bối rối cúi đầu thì lại càng mê người.
Thanh âm Vũ Văn Liệt Tinh trầm thấp ôn nhu, Kí Thế Ưu hoàn toàn trầm mê trong ánh mắt của hắn. Ánh mắt của hắn thật sâu, rất chuyên chú, hình như muốn đem hình ảnh của y vĩnh viễn dán vào trong đó, giờ khắc này y giống như là côn trùng đang vướng vào mạng nhện, hoàn toàn bị túm lấy.
Vũ Văn Liệt Tinh chậm rãi tới gần, hôn lên bờ môi của y một chút. Y ngốc lăng, nụ hôn đầu tiên của y…
Bàn tay to nóng rực của Vũ Văn Liệt Tinh vuốt ve lên gương mặt y, nói nhỏ bên tai
– Đã bao nhiêu lần tôi muốn sờ lên mặt của bạn rồi, bạn có biết không?
Cái này không phải là tôi bị ảo giác sao? Y vẫn tưởng rằng đó là do bản thân rảnh rỗi quá sinh ra ảo giác.
– Hiến thân bạn cho tôi được không? Tôi sẽ làm thật ôn nhu.
Hôn môi một lần nữa, Kí Thế Ưu rốt cuộc học được cách thức hôn môi. Đầu lưỡi Vũ Văn Liệt Tinh khuấy đảo trong miệng của y, đùa giỡn đầu lưỡi y. Y bị hôn cả người bủn rủn, toàn thân lại nóng lên. Y chưa từng nghĩ chỉ một cái hôn thôi lại khiến cho y yêu người đàn ông này, y thậm chí còn chưa biết rõ về Vũ Văn Liệt Tinh.
– Bạn rất đáng yêu. Thế Ưu! Tôi muốn bạn.
Trời đất quay cuồng cũng không đủ để nói về cảm giác của chính mình bây giờ. Cách lớp áo quần, Vũ Văn Liệt Tinh khéo léo hôn lên đầu nhũ của y, kĩ thuật của hắn rất cao làm cho y có cảm giác thật tốt, hình như bọn họ làm loại chuyện này như là một chuyện hoàn toàn tự nhiên, đây là chuyện mà cả hai người cùng mong chờ.
Bàn tay Vũ Văn Liệt Tinh lùa vào trong quần y, y không nhịn được nhẹ giọng rên rỉ. Từ khi bắt đầu học chung đến nay, y vẫn nhìn Vũ Văn Liệt Tinh, len lén nhìn bạn học rất tuấn tú này, y chung qui cảm giác được chính mình mỗi lần lén liếc mắt nhìn y một cái thì tâm lí lại thay đổi càng kì quái.
Nhưng mà loại cảm xúc tê dại này, bây giờ khi nằm dưới thân Vũ Văn Liệt Tinh, y lại thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Y giống như bị thôi miên, đem chính mình hiến thân cho Vũ Văn Liệt Tinh, chuyện đã làm trong buổi tối này khiến y vĩnh viễn khắc sâu vào trí nhớ, nhưng cảm giác vĩnh viễn không quên này lại không đơn thuần như y đã từng nghĩ đến, rất đáng giá để gọi là kỉ niệm đầu tiên.
– Chào… chào buổi sáng.
Ngày hôm sau y tỉnh lại với thân hình trần trụi trong chăn, y cảm thấy thẹn không chịu nổi, giữa hai chân đau đớn như bị lửa thiêu minh chứng cho hoan ái đêm qua không phải là một giấc mộng. Y si ngốc nhìn Vũ Văn Liệt Tinh, hắn vừa tắm rửa xong, đang mặc lại quần áo hôm qua.
Trải qua chuyện đêm qua, rốt cuộc y cũng có thể quang minh chính đại nhìn Vũ Văn Liệt Tinh mà không sợ bị hắn bắt gặp nữa.
Hắn thật sự rất tuấn tú, cơ thể rất cường kiện, dưới ánh mặt trời nhìn thật là đẹp. Y nuốt nước miếng một cái, bởi vì trên vai Vũ Văn Liệt Tinh có một vết cào, nhất định là  do trải nghiệm ban đầu hôm qua rất đau, y trong lúc bất tri bất giác đã cào bị thương bờ vai của hắn, vết cào rất nhanh đã bị quần áo che đậy lại.
– Bạn mau đi tắm đi, người bạn hôi quá.
Khẩu khí Vũ Văn Liệt Tinh thật lạnh nhạt, không một chút nhiệt tình, đã vậy còn nói thẳng y rất hôi, điều này làm cho đáy lòng Kí Thế Ưu tổn thương một chút. Y lập tức nghe thấy mùi trên người mình, đúng là có mùi rượu hòa quyện cùng mùi mồ hôi, đương nhiên cũng có mùi sau khi làm chuyện kia lưu lại, tuy nói không quá dễ ngửi nhưng những cái đó vốn là mùi của Liệt Tinh.
– Uh. Tôi đi tắm. Liệt Tinh, chiều nay bạn có đi học không? Y ngượng ngịu hỏi.
– Có. Hắn cài xong hột nút cuối cùng.
– Tối nay chúng ta có thể cùng mọi người đi ăn không, nhà hàng nhỏ bán cơm ở ngay ngã tư đó.
Trừ ra quan hệ thể xác, mối quan hệ bọn họ càng thân thiết hơn, bắt đầu từ hôm nay, quan hệ của bọn họ đã là giữa hai người yêu nhau rồi.
– Bữa khác đi, hôm nay tôi bận.
Hình như tình huống có gì đó không đúng, nhưng mà Kí Thế Ưu cũng không rõ ràng lắm. Đêm qua thật sự rất tốt đẹp, làm cho y hoàn toàn đắm chìm cùng với Vũ Văn Liệt Tinh, cho dù hai người đều là đàn ông, nhưng mà bây giờ xã hội cũng thoải mái, hẳn là không có vấn đề gì. Y đã hoàn toàn trầm luân vào trong tình cảm lưu luyến mới manh nha này rồi.
– Vậy khi nào bạn không bận…
– Tôi không có thời gian!
– Liệt Tinh…
Vũ Văn Liệt Tinh quay đầu, nét tươi cười hiền lành cùng sự anh tuấn đêm qua đã hoàn toàn biến mất, hắn lạnh lùng nói:
– Tôi với bạn thân đến mức có thể trực tiếp gọi tên ra sao?
Kí Thế Ưu hoàn toàn rối loạn, Vũ Văn Liệt Tinh không có chờ y trả lời liền rời đi khỏi phòng, y cái gì cũng không kịp nói. Y nhanh chóng vọt đi tắm, tẩy đi mùi tình ái, dự cảm trầm trọng trong lòng y bắt đầu dâng lên.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tại sao mới qua một buổi tối thôi mà Vũ Văn Liệt Tinh lại thay đổi như vậy?
Xế chiều y đến trường học, ngay khi y đi vào bạn học chung nhóm sắc mặt đều rất khó coi, đáp lại lời chào hỏi cũng rất xa cách, hoàn toàn không biết chuyện gì đã phát sinh, y chỉ biết là những người trong nhóm đều xa lánh y.
Một tuần nữa trôi qua, lại biến thành toàn bộ người trong khoa lánh xa y, y không biết đã xảy ra chuyện gì, Vũ Văn Liệt Tinh cũng hoàn toàn không chú ý đến y.
Cuối cùng y kéo một bạn học lại thấp giọng hỏi, bạn học rất chán ghét nói:
– Ngày đó sau bạn uống rượu nghe nói đã xúc phạm Lâm Vi Như.
Y căn bản không có nhớ chuyện này, y lắc đầu:
– Tôi không nhớ rõ, thật sự một chút cũng không có nhớ, có lẽ là tôi uống rượu say, nhưng mà tôi… Tôi sẽ không có xúc phạm đến các bạn nữ.
– Nhưng Vũ Văn Liệt Tinh nói như vậy, anh ta nói bạn đùa giỡn bạn gái anh ta, lại còn muốn đưa đi khách sạn, muốn cưỡng bức người ta. 𝗧ra𝑛g gì 𝐦à hay hay thế ++ tru𝐦t ruy𝒆𝑛﹒V𝑛 ++
– Vũ Văn Liệt Tinh nói vậy? Bạn gái anh ta?
Vũ Văn Liệt Tinh không biết chính mình đang khóc, nhưng những giọt nước mắt nóng rực không ngừng rơi xuống, lúc nào Vũ Văn Liệt Tinh cùng Lâm Vi Như đã trở thành người yêu, tại sao y một chút cũng không biết, là trước khi Vũ Văn Liệt Tinh dẫn y đến khách sạn sao? Vậy Vũ Văn Liệt TInh đem y trở thành cái gì?
Hắn rõ ràng nói y có mị lực, cũng là hắn nửa bắt buộc nữa dẫn y đến khách sạn, thậm chí lại còn mở miệng nói y hiến thân cho hắn.
– Tôi không có, thật ra là Vũ Văn Liệt Tinh đưa tôi đến khách sạch…
Sắc mặt bạn học cũng thay đổi:
– Bạn đủ chưa! Ngay cả loại chuyện này bạn cũng nói ra được khỏi miệng. Bạn cho rằng Vũ Văn Liệt Tinh bị mù sao? Hơn nữa Lâm Vi Như cũng nói bạn không tốt, đúng là Vũ Văn Liệt Tinh cứu bạn ấy.
– Không có mà, tôi không có…
Hai người bọn họ căn bản là đang nói dối, buổi tối đó sau khi ăn cơm xong, y căn bản chưa từng thấy Lâm Vi Như thì làm sao có thể làm ra hành động xúc phạm chứ.
Y cơ hồ khóc cạn nước mắt cả đời này của mình, bị người mình yêu thích nhất phản bội, đã hiến thân còn bị hắn đắc ý dựng chuyện đến mức này. Cuối cùng y lựa chọn chuyển trường, cũng thay đổi ngành học, hoàn toàn rời xa người đàn ông vô sỉ Vũ Văn Liệt Tinh kia.
Cái buổi tối y cùng người đàn ông anh tuấn mang theo lời ngon tiếng ngọt kia bị chôn sâu tậm đáy lòng, đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, nhưng mà trái tim y vì chuyện này mà tổn thương quá lớn.
Hãy quên đi!
Y nói với chính mình hãy quên đi, kì thật buổi tối đó chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ là y nằm mơ thôi. Nhưng mà y càng trở nên cô độc, mất đi nét tươi cười rạng rỡ trước kia, cũng mất đi khả năng tin tưởng vào người khác, càng mất đi khả năng yêu.
Thời gian trôi qua, y tốt nghiệp đại học, thuật lợi tìm được một công việc lương không cao không thấp. Tuy rằng y đã mất đi sức sống nhưng ít nhất y cũng không thể bản thân bị tuột dốc.
Công ty bị thu mua, bên trong nội bộ rối tung cả lên, khi tân giám đốc tiêu sái tiến vào trong công ty, y cơ hồ bị đóng đinh lại góc tường, cả người không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Vũ Văn Liệt Tinh không liếc y một cái, đây là chuyện đương nhiên. Từ sau ngày hôm đó, hắn không hề liếc nhìn y một lần, hình như trong mắt hắn y chỉ là một rác rưởi, hoàn toàn chẳng giống đêm hôm đó, hắn đối với thân thể y mê muội, nhiệt tình hôn y vô số lần, nói không chừng chỉ là đem y làm thế thân cho Lâm Vi Như mà hôn lên.
Tối hôm đó y vọt về nhà, nôn mửa không ngừng vào bồn cầu, nôn đến khi dạ dày cũng muốn lộn ra. Ngay lập tức bắt tay viết đơn xin nghỉ việc, y có thể nào làm cùng một chỗ với Vũ Văn Liệt Tinh, lại có thể nào trở thành nhân viên của hắn.
Chuyện tối đêm đó, y hao hết bao nhiêu năm thời gian mới có thể khiến cho lòng lãnh đạm đi một ít, sự đau đớn giữa hai chân tuy không con nhưng vết thương trong ngực không ngừng rỉ máu, cười nhạo y yêu người không nên yêu để nhận lấy báo ứng bi thảm người người cười chê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.