“Làm gì thế!” Giọng một nam sinh tên Nhậm Bách vang lên.
Vương Công một tay giật giật nắm cửa, thản nhiên đáp: “Tính mượn của lão Ngôn cái quần, chứ quần của tao hôm trước quên còn chưa giặt.”
“Thích chết hả? Mày còn không biết tính khí lão ngôn sao? Đừng có dại mà đụng vào đồ của nó.”
“Tao không nói! Bọn mày không nói thì sao biết! Huống hồ lão Ngôn giờ không dùng nữa, giữ lại phỏng có ích gì!”
Dứt lời Vương Công ra sức kéo mạnh, ở bên trong tim Hiểu Tinh như ngừng đập, cô sợ hãi đến mức chộp vội lên tay An Mạc Ngôn, cùng anh giữ chặt lấy.
Nếu bây giờ bọn họ bị bắt gặp thì có trăm cái miệng cũng không giải thích nỗi, huống hồ váy của cô còn chưa kịp kéo lên, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tượng tượng ra chuyện không trong sạch ở phía sau rồi.
“Mẹ kiếp! Cái tủ này bị sao vậy? Không phải Lão Ngôn mã hoá nó rồi chứ?”
Thấy cánh cửa tủ không hề nhúc nhích, Vương Công tức giận dùng chân đạp một cái rồi buông lời chửi thề.
“Đã bảo rồi đồ của đại thần người bình thường chớ có đụng vào! Hay thế này đi! Dù sao hôm nay khứu giác của tao cũng đang có vấn đề. Mày cứ lấy quần của tao mà mặc, rồi đưa quần của mày đây!”
“Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi! Nào, bắt lấy!”
Lập tức chiếc quần thể dục bay về phía Vương Công, hắn vội vàng bỏ tay ra khỏi nắm cửa tủ rồi chộp lấy.
Ở bên trong An Mạc Ngôn và Hiểu Tinh cũng kịp thở ra một hơi để lấy lại sự sống.
“Quần này bao lâu chưa giặt rồi hả?” Vương Công khuôn mặt thất kinh, tay giơ cao chiếc quần dò hỏi.
Lúc này Nhậm Bách đã mặc xong quần của Vương Công, hồ hởi chạy ra phía cửa vui vẻ đáp: “Trên dưới một tháng.”
Lập tức Vương Công ném quần về phía hắn, tức khí phun ra như núi lửa: “Mẹ kiếp! Nhậm Bách, mau cởi quần ra ngay không ông đây giết chết cậu!”
Phải chừng 5 phút sau không gian bên trong mới trở lại yên tĩnh. Xác nhận bọn họ đều đã rời đi An Mạc Ngôn mới thận trọng đẩy cửa tủ, để cả hai bước ra ngoài.
Từ sau lần gặp gỡ đó, trái tim của Hiểu Tinh đã hoàn toàn đổ gục trước An Mạc Ngôn. Cô không biết rằng người mà cô trót gọi là “đồ khốn” đó lại là người “toàn năng” thế nào.
An Mạc Ngôn chính là học trưởng đại thần của Đại học Thượng Hải, với trình độ tiếng anh siêu việt, năm 10 tuổi đã đạt điểm reading tuyệt đối trong kỳ thi IELTS, 12 tuổi đã thu về hơn 100 huy chương từ các cuộc thi lớn. Không những thế các chuyên nghành khác đều đạt thành tích xuất sắc, luôn xếp vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng của trường.
Vậy là về sau cô tiểu thư của Phó thị trưởng thành phố đã trở thành một trong số rất nhiều vệ tinh vây quanh An Mạc Ngôn.
Không cao ngạo, khoa trương. Không gia cảnh bề thế, quyền lực. Hình ảnh nam sinh viên trong chiếc sơ mi trắng đơn giản, luôn lễ phép với thầy cô, hoà đồng với bạn học, ngày ngày đạp chiếc xe rẻ tiền đến trường lại có sức hút vô cùng mãnh liệt với Hiểu Tinh.
Cô quyết định tham gia câu lạc bộ mà An Mạc Ngôn đã tham gia, đăng ký các buổi tổ chức tình nguyện mà An Mạc Ngôn đã đăng ký. Nơi nào có mặt An Mạc Ngôn thì sau đó sẽ có mặt cô, từ thư viện, nhà ăn, cho đến phòng thể chất, giáo vụ kể cả là ngoài đường.
Chỉ cần một ngày không được nhìn thấy An Mạc Ngôn, thì cô chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
…
Đáy mắt An Mạc Ngôn như thành băng vỡ, để lộ ra mặt nước lạnh lẽo, trong veo. Trong lòng hắn lúc này không ngừng dậy lên những suy nghĩ căm phẫn.
Hà Hiểu Tinh, 7 năm trước là cô chủ động theo đuổi tôi, 7 năm sau lại hỏi có từng gặp tôi? Lẽ nào số lượng đàn ông mà cô theo đuổi lại nhiều đến mức không thể nhớ được hay sao?
An Mạc Ngôn nở nụ cười kiều dụ, lắc qua lắc lại ly rượu trên tay, sau khi uống cạn một hơi mới chậm rãi nhấn mạnh:
“Chưa từng!”
Người cô bất giác run lên, tựa như vừa rơi xuống một hồ băng, tuy không sâu nhưng lại không có cách nào leo lên được.
Lẽ nào cô đang hy vọng vào câu trả lời ngược lại?
Thấy cô mãi vẫn đứng yên bất động, An Mạc Ngôn vờ quan tâm hỏi: “Có vấn đề sao?”
“K-Không.. có gì! Chỉ là tôi thấy anh rất giống một người?”
“Bạn trai cũ của cô?” Hắn thẳng thắn gợi ý.
Bạn trai cũ? Cô thật sự không biết giữa mình và người trong giấc mơ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào, chỉ là linh cảm thấy An Mạc Ngôn rất giống với người đó.
Người mà cô luôn tìm kiếm suốt bao năm qua, người đã khiến cảm xúc trong trái tim cô trở nên chai lì với tất cả những người đàn ông khác.
“K-Không..phải! Là..”
Hiểu Tinh có chút lưỡng lự, cô không biết có nên nói ra hay không, nhỡ đâu An Mạc Ngôn lại nghĩ rằng cô bị điên thì sao?
Nhưng còn chưa kịp nói, An Mạc Ngôn đã nhanh miệng chặn lại:
“Không phải thì tốt! Tôi không muốn tự nhiên lại trở thành cái gai trong mắt của Kiểm sát viên Sở đâu.”
Đúng vậy! Cô và Sở Thành Hoàng chỉ còn một tuần nữa là đính hôn rồi, cô như thế này có phải là đáng trách lắm không? Nhưng tại sao khi nghe An Mạc Ngôn thẳng thừng phủ nhận, trong lòng cô lại hụt hẫng vô cùng.
Thấy rõ hai vai cô đang run lên, An Mạc Ngôn liền chủ động bước tới, đem chiếc áo vest của mình khoác lên người cô, ánh mắt thâm sâu khó đoán:
“Hà tiểu thư, chuyện tôi có giết người hay không cứ để cảnh sát điều tra, tốt hơn hết cô đừng nhúng tay vào. Đây là lời tử tế cuối cùng tôi dành cho cô, kể từ bây giờ hãy cứ sống cuộc sống hạnh phúc của mình đi!”
Trống ngực Hiểu Tinh lại lần nữa đập loạn nhịp, cái lạnh giá từ ngoài cơ thể cho tới tâm trí bên trong đều trở nên vô cùng ấm áp. Sự dịu dàng này tại sao lại quen thuộc đến thế, ngay cả ánh mắt, giọng nói, đến cả mùi hương thoang thoảng kia cũng thân thương quá vậy.
Cô ngây ngốc đứng bất động một chỗ, cảm xúc mãnh liệt bị dồn nén liền hoá thành nước đọng trên khoé mắt, ngay khi rơi xuống thì cũng là lúc An Mạc Ngôn xoay người rời đi.
Vừa qua hành lang, lập tức An Mạc Ngôn đã đi thẳng vào nhà vệ sinh, điên cuồng chà sát đôi tay mình dưới vòi nước lạnh giá.
Gương mặt lúc này hiện rõ duy nhất một thái độ chán ghét, ghê tởm. Đến khi cơn giận dữ không thể khống chế được nữa, An Mạc Ngôn bèn nắm chặt tay thành quyền, đấm một cú thật mạnh lên tấm kính.
Một âm thanh lớn vang lên, khiến mặt kính cường lực bị lõm vào một khoảng, rất nhanh từ đó chảy ra vài dòng máu đỏ.
Có lẽ sự chịu đựng quá lâu đã khiến hắn từ một người đàn ông nghị lực, kiên cường trở thành kẻ đáng thương, thảm hại.
Trong 7 năm qua, trăm ngàn lần hắn đã tự an ủi bản thân mình, là ông trời trừng phạt hắn, bắt hắn phải phải trải qua đau khổ, tang thương như vậy.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất thì cũng ban cho hắn niềm hy vọng sống duy nhất, để hắn có thể mạnh mẽ tồn tại được cho tới bây giờ.