Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 27: 7 năm trước




An Nguyệt nằm yên tĩnh trên giường, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ khi ngủ giống hệt như một con búp bê.
Ngồi bên cạnh là An Mạc Ngôn, hắn đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, sau đó đến đôi mày tinh xảo, cái mũi nhỏ nhắn, rồi đến bầu má mềm mại.
Trong ánh mắt nổi lên suy nghĩ phức tạp.
suốt chặng đường đến bệnh viện rồi quay trở về, An Nguyệt luôn miệng nói những lời lo lắng cho Hiểu Tinh làm hắn có chút bực bội, không kiểm soát được mà nổi nóng với con bé.
Sau đó nghĩ lại, là hắn thực sự đã sai rồi. An Nguyệt căn bản không biết chuyện của bọn họ, con bé quan tâm người đã cứu mình là lẽ đương nhiên, hắn như vậy rõ ràng là vô lý.
Nên sau đó hắn nhờ Tần Tử Hoa giúp hắn chụp một bức ảnh, đưa cho An Nguyệt xem, sau khi xác nhận “chị gái” đã bình an vô sự về đến nhà, con bé mới thôi không giận hắn nữa.
Nhìn An Nguyệt như vậy càng khiến hắn đau lòng, nếu như con bé biết người vừa cứu mình cũng chính là người từng muốn giết hại mình, thì sẽ như thế nào đây?
7 năm trước.
Khu phố Quang Phục Lý.
Đối lập với khung cảnh xa hoa, nhộn nhịp, nơi tràn ngập cảnh sắc hoa lệ với những tòa nhà cao tầng sang trọng. Thì ở Quang Phục Lý chính là một trong rất nhiều khu phố bình dân, nghèo khổ, nơi dành cho người có thu nhập thấp, và không có công việc ổn định.
Ở đầy điều kiện thiếu thốn, trang thiết bị hiện đại là những thứ gì đó rất xa xỉ, thời đó nếu nhà nào khá hơn một chút thì sắm được cái tivi, tủ lạnh.
Căn nhà của An Mạc Ngôn nằm ở phía cuối con hẻm, hai bên tường dẫn vào nhà đều đã vỡ hết vữa, lộ ra những viên gạch đỏ, đám dương xỉ mỗi ngày đều chiếm lấy một ít, nên chẳng mấy chốc đã chạy dài dưới chân tường.
An Mạc Ngôn không may mắn như những đứa trẻ khác, cha mẹ đều gặp tai nạn và mất lúc cậu còn nhỏ. Cho nên người thân duy nhất của cậu chỉ có một mình bà nội Thẩm, năm nay đã ngoài 70 tuổi.
Thời điểm đó An Mạc Ngôn chỉ còn hai tháng nữa là hoàn chương trình Đại học và chờ lấy bằng lên thạc sĩ. Như thường lệ, sau rời khỏi trường cậu sẽ đến địa điểm làm việc và trở về nhà trước 12 giờ đêm.
Hôm nay trời đột nhiên mưa lớn, nên An Mạc Ngôn về muộn hơn, vừa nghe tiếng xe của cậu, bà nội Thẩm đã vội vàng lên tiếng, bàn tay run run mở cửa:
“Tiểu Ngôn về rồi đấy à!”
An Mạc Ngôn cởi chiếc áo mưa xám, lo lắng đáp:
“Cháu làm bà thức giấc phải không?”
“Thằng bé này! Trời mưa lớn như vậy cháu lại chỉ có một mình, ta làm sao an tâm mà ngủ cho được.”
Vừa nói bà nội Thẩm vừa tiến tới đưa cho An Mạc Ngôn một chiếc khăn lau mặt, ngay khi đón lấy ánh cậu chợt mở to kinh ngạc.
Cậu vội vàng nắm lấy tay bà, lo lắng hỏi:
“Bà nội, tay bà bị sao thế? Tại sao lại phải băng bó thế này?”
Khuôn mặt bà thoáng chốc giật mình, nhưng rất nhanh liền bày ra dáng vẻ bình thản, vui vẻ gạt tay An Mạc Ngôn ra:
“Không có sao đâu! Hồi chiều lúc phụ thím Trương dọn hàng không cẩn thận nên bị trầy da chút thôi, bà đã bôi thuốc rồi! Cháu đừng lo.”
“Không được! Để cháu kiểm tra đã!” Như không tin vào lời bà nội Thẩm nói, An Mạc Ngôn nhất mực nhấn mạnh.
“Thằng nhóc này, có gì đáng xem đâu! Còn không mau mau thay quần áo ướt ra, để lâu lại cảm lạnh bây giờ.”
Thấy biểu hiện né tránh của bà nội Thẩm, An Mạc Ngôn càng thêm phần sinh nghi. Lập tức anh giữ lấy tay bà, vội đem miếng khăn mỏng tháo ra.
Ở trên cổ tay sạm đốm của bà nội Thẩm liền xuất hiện một vết bầm lớn, cho thấy sự va chạm không hề nhỏ. Sắc mặt An Mạc Ngôn tái lại, hai tay cậu run run, hồi lâu mới gằn giọng hỏi:
“Là bọn họ phải không?”
“Tiểu Ngôn à…”
“Cháu hỏi có phải là bọn họ làm không? Có phải đám người đó lại tới đây ức hiếp bà? Bọn họ còn động tay động chân vào chỗ nào nữa, mau để cháu xem!”
“Hết rồi! Thật sự là hết rồi! Là bà khi đó không cẩn thận ngã mà thôi! Không phải do bọn họ làm đâu!”
Thấy biểu hiện nóng giận của An Mạc Ngôn, bà nội Thẩm liền nhanh chóng xua tay giải thích.
Khoé mắt An Mạc Ngôn chợt ửng đỏ, cậu bất lực cắn chặt môi, dáng vẻ đầy đau lòng, sau cùng mới chầm chậm lên tiếng:
“Xin lỗi… đều tại cháu không tốt…làm liên luỵ đến bà.”
Đến lúc này bà nội Thẩm không nhịn được nữa, mặc dù trong lòng đau như dao cắt nhưng vẫn phải nói:
“Tiểu Ngôn à! Cháu và cô bé đó… hai đứa…thật sự không được đâu. Cháu nghe lời bà một lần này thôi…
đừng có qua lại với con bé nữa. Vốn dĩ gia cảnh hai đứa không tương xứng, gia đình bên đó đều là người có địa vị giàu có, bọn họ đương nhiên không thể nào chấp nhận người có thân phận như chúng ta được.”
Ánh mắt An Mạc Ngôn lạnh lẽo như băng, trong tâm lại sớm nhóm thành lửa.
“Người như chúng ta thì sao hả bà? Không đáng được tôn trọng ư? Bà đừng xem nhẹ bản thân mình, bất cứ ai đều không có quyền chà đạp xúc phạm chúng ta, bọn họ tưởng mình có tiền thì có thể khinh thường người khác sao?”
Giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống khuôn mặt già nua của bà nội Thẩm, bà hai tay ôm lấy cậu, giọng nói khàn khàn mang theo đau xót:
“Thằng nhóc này! Nghe bà đi được không! Người ta nói thế nào bà cũng không quan tâm, chửi mắng thế nào bà cũng không xấu hổ. Bà chỉ sợ cháu bị người ta coi thường, cho rằng cháu trai của bà đi dụ dỗ rồi lợi dụng con gái nhà người ta…khiến cháu phải chịu ấm ức mà thôi!”
Khoé môi An Mạc Ngôn nở một nụ cười bạc bẽo.
Kể từ lúc phát hiện ra mối quan hệ của cậu và Hiểu Tinh, thì mẹ cô đã đến đây 3 lần. Hai lần trước đó cách đây 4 tháng, cũng là lúc cậu mất hoàn toàn liên lạc với cô.
Lần nào bà ấy tới cũng lớn giọng mắng chửi, dùng những lời lẽ khó nghe để lăng mạ, sỉ nhục hai bà cháu cậu.
Đương nhiên là ngay từ đầu cậu cũng đã lường trước được sớm có một ngày sẽ như vậy. Cho nên trước đó cậu đã cố gắng tránh xa cô, buộc bản thân không được phép xuất hiện tình cảm với cô.
Bởi cậu hiểu rõ, cả hai đều không thuộc cùng một thế giới.
Cô, thiên kim tiểu thư giàu có, xuất thân danh giá, là con gái duy nhất của Phó thị trưởng thành phố.
Còn cậu, một chàng trai mồ côi cha mẹ, sống trong khu phố nghèo của Thượng Hải.
Tuy nhiên cậu càng trốn tránh, cô càng bám chặt không buông. Cô nồng nhiệt như hoa, lại ầm ầm giống như sóng lớn, nhiều lần khiến cậu chìm nổi, cuối cùng chỉ có thể rơi vào trầm luân.
Với An Mạc Ngôn, cậu chưa từng hổ thẹn vì xuất thân hay gia cảnh của mình, bản thân cậu luôn tin, chỉ cần cô gái bên cạnh không từ bỏ, thì nhất định cậu sẽ đem cả thế giới dâng dưới chân cô.
Nhưng cậu không ngờ, suy nghĩ của Hiểu Tinh hoàn toàn khác với cậu.
Ngày cô gặp cậu nói lời chia tay, cậu còn cho rằng cô vì không chịu được áp lực từ gia đình nên mới phải làm thế.
Không sao! Tạm thời chia tay cũng tốt, đợi sau này cậu có sự nghiệp, bọn họ nhất định sẽ lại về bên nhau.
Nhưng không…
Khi cậu tận mắt trông thấy cô quen một chàng trai giàu có khác, lại chính miệng thừa nhận rằng “quen vì lạ vị” thì lúc đó cậu mới hiểu, hoá ra….
Ngay từ đầu, cậu chỉ là một trong những chiếc bánh mà cô háo hức muốn nếm thử mà thôi.
Cho đến giờ cậu vẫn không quên được cô, cố chấp với tình yêu mà cậu đã từng dành tất cả.
Nhưng từ bỏ cũng đã từ bỏ, không được phép liên lạc cũng đã không liên lạc, vậy tại sao bọn họ còn tìm đến nhà cậu gây chuyện?
An Mạc Ngôn nắm lấy tay bà nội Thẩm, tận sâu trong đáy mắt phảng phất nét bi thương cùng day dứt.”
“Cháu và Hiểu Tinh… thật sự đã không còn liên quan gì tới nhau nữa rồi…”
“Vậy thì tại sao hôm nay bọn họ còn tới đây tìm con bé, còn nói rằng cháu đã dụ dỗ nó bỏ nhà đi?”
Mi tâm An Mạc Ngôn nhíu chặt, cậu nhìn bà nội mình bằng gương mặt kinh ngạc: “Không có! Cháu và Hiểu Tinh mấy tháng rồi không gặp nhau, càng không có chuyện cô ấy bỏ nhà theo cháu.”
“Bà biết! Đương nhiên là bà biết! Bọn họ…”
Bà nội Thẩm đang định nói điều gì đó, thì bất chợt điện thoại của An Mạc Ngôn đổ chuông, trông thấy số máy lạ cậu đắn đo một lát rồi cũng bắt máy.
Nào ngờ đầu dây bên kia không ai khác, lại chính là mẹ của Hiểu Tinh, bà ta ngay lập tức cất giọng uy quyền:
“Cậu! Đến bệnh viện một chuyến đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.