An Mạc Ngôn áp chặt khuôn mặt mình lên tấm kính lớn, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào phía bên trong.
Ở cách đó một khoảng là một chiếc lồng ấp với nhiều thiết bị y tế hiện đại bao quanh, bên trong là một em bé rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả bàn tay của cậu nữa.
Thân thể em bé đỏ hỏn với làn da mỏng manh, đến nỗi có thể nhìn thấy được các mạch máu bên trong, trông em bé lúc này thật yếu ớt và đáng thương.
Trong lòng An Mạc Ngôn đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng mãnh liệt, hạnh phúc nhưng lại cũng bất an, cuối cùng ngưng kết thành thứ tình cảm thiêng liêng vô hạn.
Ở kia chính là con gái của cậu sao?
Là con gái bé bỏng của cậu thật sao?
Cậu vậy mà đã làm cha rồi ư?
“Không tin sao? Nếu không tin tôi sẽ cho người làm ADN giúp cậu.”
Lệ Oánh ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
An Mạc Ngôn chầm chậm lắc đầu, ánh mắt như phủ sương mù, chỉ mải mê nhìn vào đứa bé, mà không nhận ra rằng giọng của mình đã lạc hẳn đi: “Không cần đâu… đứa bé đó.. chính là con của tôi!”
Bằng cảm giác mãnh liệt đang kêu gào của mình, cậu tin chắc rằng đây là con gái của cậu,
Chỉ chờ có vậy Lệ Oánh liền bày ra vẻ mặt thương cảm, đau lòng nói:
“Lúc tôi tới nơi thì mọi chuyện đã muộn rồi, kỳ lạ là sau khi bị lôi ra ngoài đứa trẻ này lại vẫn có thể sống sót được. Tôi cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc nó nên đã đưa nó tới đây, tuy nhiên vì sinh non nên bác sĩ tiên lượng nguy cơ tử vong cao, sống được hay không còn nhờ vào phép màu.”
Hai tay An Mạc Ngôn nắm chặt lại thành quyền, sự căm phẫn đều hiện rõ trên khuôn mặt anh tú. Mỗi lời Lệ Oánh nói giống như những chiếc gai nhọn cắm sâu vào tim cậu, đau đớn đến nghẹt thở.
Làm sao cậu có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, người con gái cậu yêu sâu đậm, người mà cậu từng mặc định rằng, sẽ là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời lại có thể phản bội cậu. Độc ác hơn nữa, người đó lại tước bỏ đi quyền sống của con cậu, một chút cũng không muốn dính líu.
Tại sao Hiểu Tinh lại có thể đối xử với chính con mình như vậy?
Lệ Oánh đắc ý nhìn cậu, sự vô tâm vô tình hiện hữu rõ nét trên gương mặt.
“An Mạc Ngôn! Nếu như đối với Hiểu Tinh cậu là một vết nhơ, thì đối với cậu Hiểu Tinh chính là một sai lầm. Cậu không thể lo cho tương lai của con bé thì hãy để nó bắt đầu cuộc sống mới đi! Hậu quả cậu gây ra cuối cùng người gánh chịu vẫn là con bé, vậy nên cậu đừng trách nó tàn nhẫn. Về phần đứa trẻ đó, dù sao cũng là con của cậu nên tuỳ cậu định đoạt.”
Nói đến đây Lệ Oánh ra hiệu cho thư ký của mình lấy ra một chiếc phong bì, sau khi bà ta cầm lấy, liền chìa ra trước mặt cậu, dáng vẻ cao ngạo cùng lời nói hệt như loài rắn rết thâm độc:
“Đây là tiền viện phí của đứa trẻ, nếu nó mất hãy chuyển thành phí dịch vụ mai táng, đừng để bọn họ quăng nó vào thùng rác.”
Nghe xong, toàn thân An Mạc Ngôn trở nên bất động, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau đến mức khuôn mặt cũng trở nên biến dạng.
Cậu chỉ ước rằng có thể lao lên, bóp chết người đàn bà này ngay tức khắc.
Đôi đồng tử vằn lên tơ máu đỏ, An Mạc Ngôn chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt trong phút chốc tràn ngập máu tanh, mỗi câu từ phát ra đều mang theo nộ khí cực điểm:
“Cầm lấy tiền của các người rồi biến đi!”
Lệ Oánh bị doạ cho chấn động.
Rất lâu sau mới lấy lại thế thượng phong, nở một nụ cười mỉa mai, khinh bỉ:
“Đồ ngu ngốc! Đã nghèo hèn lại còn làm ra vẻ, bây giờ không cầm thì sau này có quỳ gối xin tôi 1 tệ cũng đừng hòng tôi bố thí cho. Còn nữa, Hiểu Tinh sẽ sang Mỹ, và đương nhiên sẽ không bao giờ quay trở lại đây, cho nên chuyện giữa nó và cậu, tốt hơn hết là cậu nên ngậm chặt miệng lại, bằng không cậu và bà già đó đừng mong được sống yên ổn.”
Dứt lời Lệ Oánh trên tay cầm theo phong bì tiền sải bước rời đi.
Trên hành lang lạnh lẽo, vắng vẻ, một mình An Mạc Ngôn thất thần đứng đó, qua bao nhiêu lâu cậu vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm qua tấm kính lớn, từng chút từng chút quan sát những chuyển động của bé con.
Không lâu sau, cậu liền trông thấy y tá trực ấn chuông khẩn cấp, thông báo rằng tim của đứa bé đã ngừng đập.
An Mạc Ngôn khi đó như kẻ điên, vội vã lao thẳng vào bên trong.
Vừa thấy mấy người bác sĩ đang luân phiên thực hiện phương pháp hô hấp nhân tạo và xoa bóp tim, An Mạc Ngôn liền kinh hãi đến bất động.
Đến khi thấy cái lắc đầu xuất hiện, những giọt nước mắt liền vô thức trào ra.
Cho dù có mạnh mẽ đến thế nào, thì giờ phút này cậu cảm giác như toàn bộ thế giới đang sụp đổ ngay trước mắt.
Không còn suy nghĩ được gì, cậu hoảng loạn bước tới, quỳ thụp xuống chân bọn họ, đầu liên tục đập xuống sàn với lời van xin khẩn thiết:
“Bác sĩ…làm ơn hãy cứu con cháu với! Cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy con cháu… xin mọi người hãy cứu lấy con cháu đi mà…xin hãy làm lại một lần nữa đi…làm ơn đi mà…”
Mấy vị y tá vội vàng chạy tới kéo cậu đứng dậy, lúc này gương mặt anh tú đã thấm đẫm nước mắt, cậu nhất quyết cứ đập đầu dưới sàn như một kẻ điên mà van xin.
Đứa bé còn chưa được thấy mặt cậu, còn chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, còn chưa cảm nhận được cuộc sống này thì làm sao có thể chết được.
Đúng vậy! Con gái bé bỏng đáng thương của cậu không thể nào vừa chào đời đã chết được! Tuyệt đối không thể…
Vị bác sĩ biết chuyện chỉ có thể mở lời an ủi. Bởi đứa trẻ sinh non, chào đời đã gặp nhiều biến chứng nguy hiểm đến tính mạng. Chưa kể lúc ở trong bụng mẹ thể trạng đã rất yếu ớt.
Đột nhiên An Mạc Ngôn lồm cồm bò dậy, cậu chạy tới bên cạnh lồng ấp, quyệt vội đi nước mắt trên gương mặt mà ngắm nhìn đứa bé cho thật kĩ, mỗi lời nói ra thật khiến người ở đó đều cảm thấy đau lòng.
Cậu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay non nớt, nhìn bé con đang nằm im bất động, nước mắt vô thức cứ chảy thành hai hàng dài…
“Bảo bối nhỏ… là cha đây…”
“Con có nghe thấy tiếng cha gọi hay không? Nếu nghe thấy, tim con hãy đập đi có được không?…”
“Cha van xin con đấy…hãy ở lại với cha đi…chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà…con đừng bỏ cha đi như vậy…”
“Cha xin con đấy…tim con làm ơn hãy đập đi… hãy đập đi mà….”
Dường như cảm nhận được sự kêu gọi khẩn thiết của cha mình, mà thân thể bé bỏng khẽ co giật, theo đó từ máy điện tim liền phát ra tín hiệu yếu ớt, khiến ai nấy đều tròn xoe mắt kinh ngạc.
Quả nhiên sự liên kết linh cảm này là điều gì đó rất đặc biệt, mà bất kỳ ai cũng không thể lý giải nổi.
Ngay lập tức bác sĩ và y tá nhanh chóng thực hiện cấp cứu thêm một lần nữa…
Và rồi kỳ tích đã xuất hiện.
Bé con từ từ mở mắt, đồng tử đen láy nhìn hắn, khoảnh khắc đó hắn chợt nhận ra một điều.
Từ giờ phút này, sinh mệnh của hắn chính là đây!