Cô đem chuyện mình chia tay Sở Thành Hoàng nói cho Thư Nhiễm, khác với suy nghĩ của cô, Thư Nhiễm không hề bất ngờ, giống như là mọi quyết định của cô đều được cô ấy hoàn toàn ủng hộ, hoặc là vì tình cảm của cô dành cho Sở Thành Hoàng trước giờ đều đã bị cô ấy nhìn thấu vậy.
Cô nhớ rõ, trong cuộc điện thoại tối đó, khi cô lấy lý do nói mình bây giờ không muốn yêu đương, chỉ muốn tập chung vào công việc, thì Thư Nhiễm liền cười cô, nửa đùa nửa thật nói:
“Hiểu Tinh, cậu không biết sao? Người hiện tại không muốn yêu ai, thì trước đó đã từng đem hết lòng ra chỉ để yêu một người đấy! Không phải cậu cũng thế chứ?”
Cô nhất thời ngây người, không biết nói như thế nào.
Mãi rất lâu mới lên tiếng, nhưng không hề phản bác lại vô thức nhớ tới An Mạc Ngôn mà hỏi:
“Vậy người lạnh lùng đến mức tuyệt tình ở hiện tại, cậu thử nói xem đó là người như thế nào?”
“Có người như vậy sao?”
“Ừm…”
“Nếu vậy, chỉ có thể là chết tâm.”
Đúng thế, chỉ có thể là chết tâm mới tàn nhẫn đến mức như vậy.
......................
Một tuần sau.
Vì phòng khám của bác sĩ Giang Quân khá xa, mà cô thì cũng không muốn dây dưa với những người liên quan đến An Mạc Ngôn, cho nên đành ghé qua bệnh viện để xử lý nốt vết thương cũ trên tay.
Lúc này vừa xong, thì điện thoại của nhân viên công ty gọi đến.
Ở đầu bên kia là giọng nói gấp gáp, đầy khẩn trương của Tiêu Vân:
“Chị Hiểu Tinh xảy ra chuyện lớn rồi! Bây giờ chị có thể đến đây ngay được không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô bước ra xe, tốc độ hơi chậm lại.
“Chúng ta bị lừa rồi… chỗ này…chỗ này đã bị bán đi rồi!”
“Bình tĩnh nói rõ chị xem nào!”
Dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ hoảng hốt của Tiêu Vân trong lúc này.
“Chị Hiểu Tinh… chủ nhân của toà nhà này trước khi ký hợp đồng với chị đã đem nó ra thế chấp, bây giờ ông ta không có khả năng chi trả nên đã chạy trốn ra nước ngoài rồi!”
Nghe như sét đánh bên tai, nghe xong cô liền tức tốc leo lên xe, rồi phóng đi như bay.
Nơi cô thuê để làm công ty nội thất là một toà nhà 5 tầng, với mặt tiền rộng lớn và nằm trên con phố đắt giá.
Thời điểm thuê ngoài số tiền 3 năm trả trước, cô còn bỏ ra một khoản rất lớn để tu sửa và trang trí nội thất bên trong. Đến nay, đã sắp sửa đi vào hoàn thiện và cũng chuẩn bị khai trương.
Thấy Hiểu Tinh vừa bước vào, mấy người nhân viên liền vội vàng chạy tới, vẻ mặt ai nấy cũng đều thấp thỏm, bất an.
“Chị…”
“Tiêu Vân, là ai nói cho em biết thông tin này? Liệu có chính xác không?”
“Chị à… là bọn họ…” Cô gái trẻ nhìn Hiểu Tinh rồi lại chuyển hướng nhìn vào bên trong, giọng hơi run rẩy nói.
Lúc này Hiểu Tinh mới để ý, ở khu vực tiếp khách từ lúc nào đã xuất hiện một đám người mặt mày dữ tợn. Tên cầm đầu trong số chúng đang ngồi hút thuốc, chân còn gác hẳn lên chiếc bàn kính với vẻ rất thoải mái.
Sống lưng cô bất giác lạnh buốt.
“Chị à… bọn họ nói chỗ này giờ đã thuộc quyền quản lý của bọn họ, bảo chúng ta trong vòng ba ngày phải lập tức thu dọn tất cả và rời khỏi đây…chúng ta phải làm sao đây?”
Tiêu Vân hai tay bấu chặt vào nhau, người run run, sợ hãi nói.
Hiểu Tinh hít vào một hơi, sải bước tới chỗ đám giang hồ, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, dứt khoát hỏi:
“Các người là ai? Tại sao lại đến đây?”
Tên đó nhìn một lượt trên khắp người Hiểu Tinh, sau đó liền đứng dậy, giơ bàn tay to khoẻ, đen sạm hướng về phía khuôn mặt của cô với vẻ ám muội.
“Không được động vào tôi!” Hiểu Tinh nhăn mặt lại, né tránh bàn tay không an phận của hắn.
Tên này không hề tức giận, ngược lại cười: “Bọn anh là ai không quan trọng, còn tại sao đến đây thì không phải nhân viên của em đã nói rồi sao?”
“Bằng chứng đâu? Nếu các người không có bằng chứng mà ở đây ăn nói hàm hồ, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát tới, tố cáo các người tội xâm nhập bất hợp pháp đấy!”
“Eo sợ quá! Em gọi luôn đi! Nhưng mà…thật xin lỗi, bọn anh không có ăn nói hàm hồ. Hợp đồng chính là hợp đồng, tên Triệu Nhất có nợ bọn anh một khoản tiền lớn, sau đó đã đem toà nhà này ra gán nợ. Bọn anh bây giờ cũng chỉ là theo hợp đồng mà làm. Tuy nhiên nếu em muốn báo cảnh sát thì cũng có thể đấy, nhưng cảnh sát hay là văn phòng chính phủ cũng tuyệt đối không dám can dự vào đâu.”
Tâm Hiểu Tinh hơi chấn động.
Cô khó tin lắc đầu, sau đó vội vàng rút di động ra gọi cho một người bạn của mình, quả nhiên nhận được thông tin, ông chủ môi giới nhà đất Triệu Nhất vỡ nợ, đêm qua đã cao chạy xa bay khỏi thành phố.
Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt.
Không đâu! Nhất định là cô nghe nhầm rồi! Trước đấy cô đã cẩn thận xác nhận đầy đủ thông tin, giao dịch còn có công chứng dấu đỏ, sao bây giờ lại thành ra thế này.
Hắn thấy cô thất thần như vậy, cũng có chút đau lòng, thở dài nói:
“Em gái có trách thì trách mình không gặp may thôi. Giờ thế này, anh sẽ xin ông chủ cho em thêm thời hạn một tuần, đến lúc đó em hãy thu dọn hết cái đống này đi!”
“Tôi sẽ không đi đâu cả! Đợi cảnh sát bắt được Triệu Nhất rồi thì chúng ta sẽ dùng luật pháp giải quyết! Cô đột nhiên lắc đầu, mạnh mẽ đáp.
Mi tâm hắn nhíu lại, tỏ ra không hài lòng, nụ cười trên môi cũng lành lạnh: “Cô em thật là ương bướng, nếu cô em muốn đòi lại tiền thì đi tìm hắn mà đòi, còn toà nhà này đã thuộc về ông chủ của bọn anh rồi. Sổ đỏ và giấy chuyển nhượng đều nằm ở đây, ai còn thèm chơi cái trò “chờ đợi” cùng cô em chứ!”
Công sức của cô, tâm huyết của cô đều nằm ở đây, tất cả còn chưa bắt đầu thì sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Dù thế nào thì cô cũng nhất định không rời khỏi đây đâu.
Hai tay Hiểu Tinh siết chặt lại, ánh mắt trong veo đầy kiên định.
“Ông chủ của anh… tôi muốn gặp ông ấy!”
Hắn có hơi bất ngờ nhìn cô.
Đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, sau khi nghe người bên trong ra lệnh, hắn nhún vai, khoé môi cong nhẹ:
“Thật khéo! Ông chủ của anh cũng vừa hay muốn gặp em.”
“Ông ấy, đang ở đâu? Cho tôi địa chỉ đi!” Cô nhấn mạnh.
Hắn thoáng chần chừ rồi lên tiếng: “Ừm… số 267, đường Nam Kinh.”
“Anh đang đùa tôi sao? Địa chỉ này còn không phải là ở đây.” Cô trừng mắt hung dữ.
Hắn liền gật đầu, cười khả ố: “Đúng rồi! Ông chủ của anh hiện tại đang ở trong phòng làm việc của cô em đấy!”