Cả một đêm dài cô nằm dưới sàn nhà, gương mặt không còn chút huyết sắc, nước mắt dường như kết thành băng, đọng lại.
Cho đến khi những tia nắng mang theo hơi lạnh lan tràn qua cửa sổ, rọi tới đôi chân tê dại của cô thì cô mới có phản ứng.
Lúc này cánh mi cong khẽ lay động, cô mệt mỏi nhìn khoảng không với ánh mắt vô hồn.
Sau đó bàn tay run rẩy ôm lấy bụng.
Thì ra chuyện hôm qua không phải là một giấc mơ.
Bác sĩ nói chỗ này không phải là mổ ruột thừa mà là mổ đẻ, có nghĩa là mình đã từng mang thai, chỗ này từng có một em bé…
Nhưng mà cha đứa bé là ai? Lẽ nào là An Mạc Ngôn?
Không phải đâu… không phải đâu mà…
Không phải là An Nguyệt đâu…mình không thể nào là mẹ của An Nguyệt được… nhất định không phải.
Hiểu Tinh đau đớn cắn chặt cánh môi dưới đến mức bật máu, cô không thể chấp nhận được sự thật như vậy nên tự mình phủ định.
Đúng rồi có phải vì mình có thai với người khác nên An Mạc Ngôn mới hận mình, sau đó thì phát sinh tình cảm với mẹ của An Nguyệt. Chắc chắn là vậy rồi!
Nhưng mà nếu như vậy thì con của mình đang ở đâu? Còn cha của nó là ai? Tại sao mình không nhớ được gì vậy?
Ngay lúc nội tâm cô đang bị những suy nghĩ giằng xé, thì bất ngờ chuông điện thoại vang lên. Gọi đến là một điều tra viên, người này cho cô biết đã tìm thấy thông tin và địa chỉ của người gây tai nạn cho cô vào tám năm trước.
Nghe xong sắc mặt Hiểu Tinh liền thay đổi, sự kinh ngạc, khích động, vui mừng lẫn lo sợ đều hiện hữu trong đôi mắt của cô.
Ngay lập tức cô gắng sức đứng dậy, với ý định sẽ đến địa chỉ vừa nhận được. Nhưng vừa tắt máy, bước được một bước, bàn chân cô dẫm phải thứ gì đó liền khựng lại.
Cô lùi lại một chút, phát hiện ra dưới sàn nhà là một mẩu giấy ăn đã bị vo tròn, điều kinh ngạc là mẫu giấy này dính đầy máu, nhưng dường như đã bị oxi hoá do để ngoài không khí trong thời gian dài.
Mi tâm Hiểu Tinh nhíu chặt lại đầy suy tư.
Tại sao trong thùng rác ở phòng khách lại có thứ này? Trước đó cô chưa từng bị thương, cũng không có khách đến nhà cô, Sở Thành Hoàng cũng là tối qua có vào nhưng rồi vội vã rời đi, vậy thì cái này là của ai?
Khoan đã!
Trước ngày khai trương công ty nội thất An Nguyệt có đến đây chơi, lẽ nào khi đó con bé đang bị thương, chảy nhiều máu thế này tại sao lại không nói cho mình biết?
Vừa nghĩ đến đây Hiểu Tinh hoảng hốt ấn số định gọi cho An Mạc Ngôn để hỏi thăm An Nguyệt, nhưng mà cô chợt nhớ đến việc mà cô đã làm với hắn, cùng những câu nói tổn thương khi đó nên lại thôi.
Cô thở dài một hơi nặng nề, tầm mắt cũng hạ xuống, ngay khi bàn tay vừa cầm lấy mẫu giấy định cho vào thùng rác thì cô đột ngột dừng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia khiếp đảm.
Nếu như máu này là của An Nguyệt, vậy không phải chỉ cần xét nghiệm ADN với cô là ra hay sao?
Ý nghĩ xẹt qua khiến toàn thân cô run rẩy, rồi cô lại tự mình gạt đi, cứ như vậy, chúng luân phiên cắn xé trong đầu cô, cho đến khi cô đã chạy xe ra khỏi thành phố liền không chịu được nữa mà quay ngược trở lại, lao thẳng tới trung tâm giám định ADN.
Tuy nhiên kết quả nhanh nhất cũng phải mất 4 giờ đồng hồ, nhân viên y tế cũng cho cô biết nếu có kết quả sẽ trực tiếp gọi điện hoặc nhắn tin cho cô, vì vậy Hiểu Tinh tranh thủ thời gian này tới chỗ người đàn ông kia.
Lúc này cũng đã quá trưa, bầu trời vốn dĩ đang nắng đẹp đột nhiên tối sầm lại, mang theo không khí lạnh lẽo, u ám bủa vây khắp nơi.
Hai bên đường quốc lộ gió thổi lớn làm tán cây rung lên xào xạc, bầy chim gần đó cũng vì thế nháo nhác bay đi, tất cả như báo hiệu cho một cơn mưa sắp sửa ập đến.
Hiểu Tinh chạy xe hơn 2 giờ đồng hồ thì đến nơi. Trước mặt cô là một ngôi làng nhỏ, đầu làng với những thửa ruộng bắp cải và khoai tây nằm xen kẽ nhau, đi sâu vào bên trong là những ngôi nhà đơn sơ đã cũ, thi thoảng mới thấy có vài ngôi nhà mới được xây lên.
Nhìn thấy trời sắp mưa, mấy người phụ nữ gần đó đang tranh thủ thu ngô khô vào, đám trẻ cũng tíu tít ra phụ.
Biết là không đúng lúc, nhưng Hiểu Tinh đành đánh liều chạy ra hỏi thăm về người đàn ông có tên là Lục Đổng.
Rất may mắn cho cô là ở thôn này có người như vậy, nhưng mà bọn họ hoài nghi cho rằng cô đã tìm sai người, bởi người như Lục Đổng không thể nào là người mà cô cần tìm được.
Hiểu Tinh mang theo sự vui mừng lẫn lo lắng chạy xe về cuối làng, con đường dẫn vào nhà Lục Đổng khá gồ ghề, chất đầy đá vụn và cỏ dại khiến cô phải dừng xe mà xuống đi bộ.
Cô ở bên ngoài gọi mấy tiếng, nhưng không có ai đáp lời. Sau đó cô lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.
Ngôi nhà của Lục Đổng đã khá cũ, nhiều mảnh vữa bung ra để lộ những mảng gạch phai màu, mấy cánh cửa gỗ cũng không còn lành lặn mà đổ siêu đổ vẹo.
Không những thế xung quanh ngôi nhà mọc đầy cỏ dại lẫn rác, ngay cả trước cổng cũng chất đầy lá cây khô, giống như nơi này đã lâu không có người ở vậy.
Lần này đứng ở trong sân Hiểu Tinh lớn tiếng gọi một lần nữa.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, là âm thanh của tiếng thuỷ tinh rơi vỡ khiến cô giật thót mình.
Rồi sau đó từ trong bóng tối bước ra là một người đàn ông chừng hơn 40 tuổi. Trên người mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo phông trắng đã ố màu, nhàu nhĩ. Đầu tóc ông ta xơ rối, râu thì mọc lủa tủa, hai mắt thì lờ đờ, hơn nữa trên người còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc, y hệt như một kẻ vô gia cư.
“Tên nào la hét ầm ĩ thế!” Ông ta cất cái giọng lè nhè xen lẫn bực mình mà quát lên.
Hiểu Tinh run run lùi lại vài bước, cô không tưởng tượng được người mình cần tìm lại có bộ dạng trông như thế này nên có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi:
“Chú… chú… có phải là Lục Đổng, tài xế lái xe taxi vào tám trước không?”
Nghe thấy điều này hai mắt Lục Đổng liền mở lớn, từ trên bậc tam cấp nhìn cô đầy cảnh giác, rồi sau đó lại nhíu mày hỏi: “Cô là ai? Đến đây có việc gì?”
“Chú là chú Lục phải không ạ?” Cô kiên nhẫn xác nhận lại lần nữa.
“Phải! Ta là Lục Đổng thì sao?” Ánh mắt Lục Đồng trở nên cảnh giác.
Sự sợ hãi trong lòng Hiểu Tinh cũng dần tan biến, cô mạnh dạn đề nghị: “Chú Lục cháu có chuyện quan trọng muốn hỏi chú, liệu chú có thể giúp cháu được không?”
“Ta không quen biết cô! Vả lại cũng không giúp gì được cho cô đâu, cô tốt nhất nên đi đi!” Lục Đổng xua tay đuổi cô, đồng thời bước xuống sân, ngồi vào chiếc sạp cũ.
“Khoan đã chú Lục! Có phải bảy năm trước chú đã lái xe gây ra tai nạn, người bị tông trúng khi đó là một nữ sinh?” Cô vội vàng nói.
“Làm sao cô biết?” Ánh mắt Lưu Đổng hiện rõ sự kinh hoàng.
“Vậy đúng là chú rồi!”
“Tôi hỏi làm sao cô biết hả?” Lần này Lưu Đổng trừng mắt, nghiến chặt răng rít lên.
Hai tay Hiểu Tinh run run nắm chặt lại, cô mấp máy thú nhận: “Cháu… cháu… thật ra là nữ sinh bị chú tông khi đó.”
RẦM!
Lưu Đổng đập mạnh tay xuống chiếc sạp, rồi bất ngờ đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô quát lớn: “Cút ngay!”