Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Chương 1: Mỹ nam chủ tử (1)




Hắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ.
Khuynh Thành – Minh Nguyệt
Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém.
Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến.
Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc phóng đãng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt.
Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta.
Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta.
Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở trong tay bọn buôn người.
Vào một ngày, bọn buôn người đem chúng ta ra thị trường, chuẩn bị buôn bán. Sau đó ta chạy thoát, liều lĩnh trốn, mặc kệ những ánh mắt bất thường của mọi người nhìn ta, cũng không thèm để ý đến tiếng la hét đuổi theo phía sau của bọn buôn người, chỉ biết là trốn.
Sau đó, ta nhìn thấy hắn, một công tử phảng phất như tiên tử hạ phàm
Ngay sau đó, ta dĩ nhiên bắt lấy vạt áo của hắn, toàn bộ sức nặng thân mình cơ hồ đều dựa vào thân mình hắn, cầu xin nói “Cứu ta”
Người bên cạnh hắn cau mày nhìn ta, vẻ mặt ghét bỏ “Kẻ khất cái này, mau rời công tử nhà ta”
Mà hắn lại thủy chung ôn nhu cười, mâu quang động lòng người “Cô nương, làm sao vậy?”
Ta không để ý đến công tử ở bên cạnh hắn, chính là một mặt vẫn cầm lấy vạt áo của hắn “Cứu ta”
Theo sau, bọn buôn người đã đuổi theo đến nơi, mà hắn đương nhiên mua hạ ta, thành chủ nhân của ta.
Mãi sau này, từ trong miệng người bên ngoài, ta mới biết được hắn là Dạ Khuynh Thành, là lâu chủ của Minh Nguyệt lâu.
Chính là lúc ấy, ta căn bản không biết Minh Nguyệt lâu là cái gì, chỉ biết làm đẹp lòng chủ nhân, làm cho hắn vui vẻ, đợi đến khi ta biết bối cảnh của Minh Nguyệt lâu, thì cũng là lúc ta sớm thành công lưu lại tại bên người hắn.
Đương nhiên hắn thủy chung vẫn là chủ nhân của ta.
“Nha đầu, đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thanh âm ôn hòa của mỹ nam chủ tử vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của ta lại.
Ta ngước mắt nhìn hắn cười nói “Suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Thành Thành để ý đến ta”
Ta nghĩ trên đời này, ta là người can đảm nhất, dám cam đảm nhìn thẳng chủ tử đầy khiêu khích.
Giang hồ đồn đãi yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng ái mộ Minh Nguyệt công tử, không từ bỏ mục đích nào để theo đuổi.
Chắc là bởi vì ngôn ngữ lớn mật kia của ta, nên mọi người nghe xong đều mơ màng một phen, sau liền thành lời đồn đại kiều diễm giữa ta cùng hắn.
Chính là, lời đồn đãi nhưng cũng đều không phải là giả dối.
Ta xác thực thích hắn, không phải lấy thân phận người hầu thích chủ nhân, mà là một nữ nhân thích một người nam nhân.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua mái tóc đen của ta, vuốt lấy mấy ngọn tóc chậm rãi quấn quanh ở đầu ngón tay. Hắn luôn thích ôn nhu vuốt ve mái tóc đen bóng mượt của ta, hắn luôn khen ngợi ta có một bộ tóc đẹp.
“Ngươi, nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn, dám trêu nghẹo cả chủ tử?” hắn tràn đầy sủng nịch, điểm nhẹ chóp mũi của ta. Nghe trong lời nói là ý khiển trách, nhưng lại tràn đầy dung túng.
Ta thích ngồi ở trên đùi hắn, tựa đầu vào trong lòng hắn, tùy ý hắn vuốt ve ngọn tóc đen của ta.
Ta thích nghe hắn sủng nịch gọi ta là nha đầu, trong giọng nói cũng tràn đầy dung túng, ta cũng thích cái tên Nguyệt Liễu Lăng hắn đặt cho ta.
Tựa hồ không hiểu tại vì sao mà bên trong hết thảy tùy ý hắn chiếm cứ sở hữu suy nghĩ của ta. Mà đợi cho đến thời điểm phát giác ra, sớm đã xâm nhập vào tận cốt tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.